Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-07-22 21:51:22 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
ÁC SỸ KENNY
Phòng khám trị liệu tâm lý của bác sĩ Kenny Trần Đặng hôm nay đón tiếp một ca khám đặc biệt. Bệnh nhân là một người đàn ông đã lập gia đình, có vợ đi cùng. Người đàn ông khá cao to, đẹp trai, ăn vận đồ thể thao khỏe khoắn, dường như không có vẻ gì lo lắng cho bệnh tật của mình. Người vợ đi cùng xinh xắn, với khuôn mặt trái xoan, đôi môi hình trái tim mọng, hồng nhạt tự nhiên không tô son, có lẽ vội vã quá chưa kịp trang điểm, chỉ kịp buộc tóc búi lên cao cho gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon, trắng ngần quyến rũ. Hai người rất xứng đôi với nhau. Tuy nhiên, trái lại với vẻ tự tin của người chồng, người vợ tỏ ra suy sụp, buồn bã.
Ngay khi đến lượt vào phòng khám, người chồng chưa kịp ngồi xuống ghế dành sẵn cho bệnh nhân, thì người vợ đã sốt sắng lên tiếng trước:
Bác sĩ giúp chồng em với. Em vất vả lắm hôm nay mới kéo anh ý đến đây khám được đấy ạ.
Bác sĩ Kenny liếc nhìn nhanh người chồng, và cả người vợ theo thói quen của một bác sĩ tâm lý cần đánh giá tình hình, rồi bình tĩnh đứng dậy đi lấy thêm một chiếc ghế đặt trước mặt người vợ:
Vâng, chị cứ bình tĩnh ngồi xuống đây đã, thế anh nhà bị làm sao?
Cảm ơn bác sĩ. Anh nhà em là kỹ sư máy tính, nhưng lại có sở thích viết văn.
Một sở thích lành mạnh.
Vừa nói bác sĩ vừa quay trở lại chỗ ngồi của mình, phía sau chiếc bàn làm việc đối diện hai vợ chồng.
Vâng, nếu anh ý chỉ ngồi viết trong những lúc rảnh rỗi thôi thì tốt quá bác sĩ ạ. Nhưng càng ngày anh ý càng tỏ ra đam mê hơn, muốn trở thành một nhà văn chuyên nghiệp.
Được sống đúng với đam mê của mình là hạnh phúc đó chị. Là bác sĩ tâm lý tôi đã gặp không ít bệnh nhân chỉ vì không biết mình thích gì, không biết đam mê của mình là gì mà dẫn đến buồn chán, không thiết tha với cuộc sống. Lâu dần dẫn đến bệnh trầm cảm phải gặp tôi điều trị. Hơn nữa viết văn là một công việc rất thú vị và sáng tạo, tìm tòi sự đồng cảm với người khác.
Vâng em biết thế nên lúc đầu cũng ủng hộ, tạo điều kiện để anh ý có thời gian và không gian ngồi sáng tác. Nhưng anh ý lại đồng cảm quá. Mà bác sĩ biết đấy, cái gì quá đều không tốt.
Chị có thể nói rõ hơn không?
Để thấu hiểu và đồng cảm với nhân vật trong truyện, anh ý tự đặt mình vào hoàn cảnh người đó, bảo với em là để hiểu được vấn đề của họ. Rồi cứ thế nhập tâm, tưởng tượng, hóa thân thành nhân vật của mình.
Có sao đâu chị? Phải vậy nhà văn mới diễn tả được đúng tâm trạng các nhân vật khác nhau trong truyện chứ.
Nếu chỉ nhập tâm để viết thì không nói làm gì. Đằng này, anh ý bị “bệnh” một khi đã nhập tâm vào nhân vật nào là cứ tưởng mình là nhân vật đó thật, mãi không dứt ra được.
Người chồng nghe thấy thế thì khó chịu phản ứng luôn:
Ai bảo cô đấy là bệnh. Truyện người ta đang viết dở thì phải nhập tâm theo dòng suy nghĩ của nhân vật để viết tiếp cho đến hết truyện là thôi. Có gì đâu mà lo lắng.
Người vợ quay sang phía chồng cãi lớn:
Không bệnh à? Lại chả bệnh hoạn quá.
Rồi quay lại phía bác sĩ Kenny, người vợ phân trần.
Khổ lắm bác sĩ ơi. Vấn đề đó đang ảnh hưởng đến cả cuộc sống bên ngoài trang sách. Khi anh ý viết về nhân vật ông già thì cứ tưởng tượng mình già thật, nói năng như cuộc đời sắp hết đến nơi. Rồi than vãn thời gian sao trôi nhanh quá, chưa kịp làm gì thì tuổi già đã ập đến. Mà nhà em mới có hơn bốn mươi.
Nếu nhập tâm quá như thế thì cũng hơi cực đoan thật, nhưng tôi vẫn chưa thấy có gì nghiêm trọng đâu chị. Anh ý đã bảo khi viết xong truyện là anh ý lại trở lại bình thường mà, phải không?
Vâng, trước đây thì đúng là thế, nhưng cái truyện anh ý đang viết dở thì mãi mấy tháng rồi mà vẫn chưa thấy phần kết thúc, nó làm em lo lắng quá.
Thế anh nhà đang viết truyện gì?
Anh ý đang viết về mối tình ngang trái của một người đàn ông.
Để tôi đoán xem. Rồi anh đây tưởng tượng mình là người đàn ông đó, suốt ngày tương tư cô gái nào đó trong mộng phải không?
Nói xong bác sĩ Kenny nhoẻn một nụ cười, thở phào vì đã từng chữa trị thành công rất nhiều trường hợp ngoại tình trong tư tưởng. Nhưng không, người vợ kể tiếp:
Dạ, nếu chỉ tưởng tượng đang ngoại tình với cô gái nào đó em còn chịu được, ít nhất anh ý cũng còn là đàn ông, như thế thì vẫn chưa gọi là bệnh hoạn được.
Anh chồng nghe thấy bảo “bệnh hoạn” lại đùng đùng phản ứng:
Cô ăn nói cho cẩn thận. Cô phải biết tôi đồng ý đi khám bệnh theo năn nỉ của cô là vì lo cho cô bị bệnh đó, không phải tôi đâu.
Bác sĩ Kenny quả thực vẫn chưa hiểu vấn đề thật sự ở đây là gì. Người chồng có đang nổi nóng nhưng nói năng vẫn tỉnh táo, tỏ ra là người bình thường. Câu chuyện một nhà văn nhập tâm quá mức vào nhân vật của mình thực tế vẫn xảy ra, ít hay nhiều, chưa ai bị người thân coi là bệnh cần chạy chữa cả. Quả thật trong đời đây là lần đầu tiên bác sĩ Kenny gặp trường hợp này:
Anh chị cứ bình tĩnh kể hết cho tôi xem có giúp gì được cho anh chị không.
Sắc mặt của người vợ nhợt nhạt, vừa thể hiện sự thương hại, vừa thể hiện sự kinh tởm như đang chuẩn bị tiết lộ điều gì ghê gớm lắm:
Người đàn ông trong truyện “Mối tình ngang trái” anh ý viết dở đang có gia đình hạnh phúc, lại đi yêu mê mệt một người đàn ông khác.
Rồi sao nữa hả chị? Bác sĩ Kenny ngày càng không giấu nổi sự tò mò của mình.
Vẫn như mọi khi, anh ý đặt mình vào vị trí của người đàn ông kia, rồi tự tìm tòi sách báo, tài liệu về chủ đề đồng tình, muốn hiểu tại sao họ có thể rung động nhau đến mức say đắm mà từ bỏ vợ con, gia đình hạnh phúc.
Tôi hiểu, như vậy nhà văn mới viết đúng sự thật được.
Bác sĩ Kenny đã lờ mờ đoán ra.
Rồi thời gian gần đây, em thấy anh ý hay để ý những người đàn ông khác. Khi đi với em mà có người đàn ông cao to, đẹp trai nào đi qua là anh ý lén nhìn ngắm họ.
Anh chồng lúc này nghe thế thì lảng đi chỗ khác, một cử chỉ ngầm công nhận điều vợ nói là đúng. Điều đó không lọt qua khỏi con mắt tinh tường của bác sĩ Kenny. Mắt ông sáng lên như mình vừa tìm thấy một khám phá mới đầy hấp dẫn. Ông nói với người vợ:
Biểu hiện này chưa có gì là bệnh hoạn đâu chị.
Nhưng em lo lắm bác sỹ ơi.
Chị lo gi? Chẳng phải chị bảo mỗi khi truyện viết xong anh nhà lại trở lại bình thường sao?
Vâng, nhưng truyện này anh ý viết đã vài tháng, và khác với những lần trước anh ý chỉ nhập tâm trong tư tưởng, giờ anh còn thể hiện ra cả thành hành động bên ngoài nữa.
Nói đến đây, chị vợ xúc động quá bật khóc. Anh chồng thấy thế vội lấy khăn giấy trong túi áo ra ái ngại đưa cho cô vợ lau nước mắt:
Không có gì đâu em. Anh đã bảo sẽ không hành động như thế nữa rồi mà.
Anh nói thế nhưng em biết anh vẫn nhìn.
Rồi lại quay sang bác sỹ, người vợ phân bua:
Mới tuần trước em phát hiện ra anh ý còn chứa rất nhiều phim, ảnh liên quan đến tình yêu đồng giới trong máy tính. Em phải làm căng hôm nay anh ý mới chịu đến đây khám đấy ạ.
Bác sỹ Kenny lắng nghe, tỏ ra thông cảm rồi bảo:
Đây là biểu hiện nhẹ của vấn đề lệch lạc giới tính chị ạ. May mà chị phát hiện sớm rồi bắt anh nhà đây đi khám sớm, chứ để lâu tôi e rằng khó chữa, rồi dẫn đến tan cửa nát nhà.
Vâng, trăm sự nhờ bác sĩ giúp cho vợ chồng em.
Đó là nghề nghiệp của tôi rồi, xin chị cứ yên tâm. Tôi sẽ kê đơn cho anh nhà đây một khóa điều trị tâm lý, trước hết là một tuần một lần, tôi sẽ trực tiếp khám và điều trị cho anh nhà.
Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.
Chữa bệnh thuộc về lệch lạc giới tính như thế này đòi hỏi phải kiên trì với chu trình khám và trị bệnh dài ngày đấy.
Vâng, chỉ cần bác sĩ nhận chữa, tiền nong hết bao nhiêu em xin trả ạ.
Tôi sẽ kê đơn thành một dạng bệnh rối loạn tâm thần, nằm trong danh mục được bảo hiểm y tế chi trả, như thế anh chị sẽ không phải trả đồng nào. Chị đừng lo.
Người chồng nghe thấy thế đã định lên tiếng phản đối. Nhưng thấy nước mắt vẫn lăn dài trên má vợ thì thì lại thôi không nói gì nữa. Cứ làm vui lòng vợ đã để không khí khỏi căng thẳng trong nhà như mấy ngày qua, kể từ hôm vợ anh phát hiện ra thư mục chứa phim, ảnh của anh. Chuyện khám chữa thế nào anh nghĩ sẽ do mình quyết định sau với bác sĩ khi chỉ có hai người.
Để mô tả được nội tâm nhân vật trong tiểu thuyết của mình, anh đã phải cố gắng tự đặt mình vào hoàn cảnh người đàn ông ngoại tình đang có vợ con đó, để thấu cảm được cái sự yêu say mê người đàn ông khác, những người đồng tính nam. Cho đến một hôm anh cũng thấy bị hấp dẫn một cách tự nhiên bởi những người đàn ông đẹp trai khác vô tình mình bắt gặp trên đường, hoặc trên phim, một thứ cảm xúc anh chưa bao giờ có trước đó. Mạch truyện của anh viết cứ thế tuôn trào, anh thả mặc cho trí tưởng tượng cuốn mình đi. Giờ đây, không phải anh viết văn nữa, mà chính là văn đang viết anh. Văn đang thay đổi anh mà chính anh cũng không nhận ra. Vợ anh thì nhìn rõ nguy cơ đó, nàng nhìn bác sĩ đầy tin tưởng, bày tỏ lòng biết ơn:
Thật may cho vợ chồng em đang gặp được đúng bác sĩ đã hiểu bệnh, lại còn giúp chúng em điều trị miễn phí nữa. Ơn này vợ chồng em xin được báo đáp sau ạ!
Ơn huệ gì, tôi chỉ làm theo lương tâm thầy thuốc thôi.
Rồi đưa tờ giấy vừa viết xong cho người chồng:
Anh cầm giấy hẹn này, thứ hai tuần sau anh qua đây, tôi sẽ khám tổng thể qua một lượt, rồi đưa ra phác đồ điều trị thích hợp.
Quay sang người vợ, bác sĩ Kenny dặn dò:
Giờ chị đưa anh nhà về nhé. Bệnh tâm lý phải được điều trị trong sự tin tưởng nhau. Chị cứ để anh thoải mái, đừng xét nét anh quá mà gây ức chế, có khi lại khiến bệnh nặng thêm đấy.
Vâng ạ, bác sĩ dặn thế nào em xin theo.
Anh chị về nhé.
Nói đến đây, bác sĩ Kenny đứng lên, rồi tiễn hai vợ chồng nhà văn ra tận cửa, không quên vỗ vai khích lệ anh chồng hẹn thứ hai tuần sau gặp lại.
Paris 23/05/2023
Bác Sỹ Kenny Bác Sỹ Kenny - Lê Anh