Người Rao Bán Hạnh Phúc
gày xửa ngày xưa, khi loài người vẫn sống dung hòa với thần thánh, khi hạnh phúc còn bao trùm lên những gương mặt không lo toan gánh nặng, có một vương quốc xinh đẹp tồn tại.
Trong vương quốc xinh đẹp ấy có một kẻ luôn miệng rao bán hạnh phúc cho muôn người. Thật vậy, người rao bán ấy đã đem cho những tên ăn mày nụ cười no ấm, cho giới quý tộc sự thảnh thơi không tranh giành quyền lực, kẻ ấy đã thực sự mang hạnh phúc đến cho nhiều người trong vương quốc.
“Ai mua hạnh phúc không? Tôi đem hạnh phúc cho muôn người, muôn người cho tôi một nụ cười”
Tiếng rao lảnh lót từ con hẻm này đến con hẻm khác, từ góc phố nhỏ đầy những đứa trẻ bị bỏ rơi đến đại lộ lớn đông người đang ngồi chầu chực ăn xin.
“Ai mua hạnh phúc không? Một hạnh phúc đổi lấy một nụ cười”
Hàng trăm, đôi lúc là hàng ngàn người đổ xô ra tìm mua hạnh phúc, người rao bán ấy vẫn cười, vui vẻ trao cho khách những niềm hạnh phúc đơn giản. Phải, hạnh phúc ấy đơn giản đến mức người mua phải ồ lên kinh ngạc.
“Thế hóa ra đấy là hạnh phúc của tôi à, mãi tôi chẳng nhận ra”
Một anh ăn mày luôn than thân trách phận, trách mình sinh ra mệnh xấu, trách ông trời đối đãi tệ bạc, trách đời chưa một lần mang đến cho anh hạnh phúc, vậy mà nay, người ấy đã bán cho anh hạnh phúc, bán một ánh sáng hy vọng để sống, một ngọn đuốc thắp lên cái suy nghĩ mờ mịt vì đói nghèo. Hạnh phúc của anh đâu ở xa xôi, chẳng phải anh luôn hạnh phúc khi vớ được một miếng thịt hay được người qua đường cho thêm một thìa cơm. Chả phải những lúc ấy anh luôn hạnh phúc sao?
“Nhưng người rao bán ơi, tôi cô đơn lắm, tại sao tôi không có cha mẹ?”
Người rao bán mỉm cười, anh lần mò cái gì đó trong chiếc giỏ tre được đan cẩn thận, chiếc giỏ tre cũ kỹ bám màu của năm tháng.
“Hạnh phúc của anh đây”
Người rao bán đặt vào tay anh ăn mày một chút hư không. Họ đợi chờ một điều gì đấy, và rồi chút ấm áp len lỏi qua trái tim người ăn xin tội nghiệp, một hồi ức đẹp đang sống dậy, một hồi ức có cả cha và mẹ.
“Lenda”
Tiếng cặp vợ chồng gọi to khi vô tình trông thấy hồi ức. Đó là cha mẹ, cặp cha mẹ đã đánh rớt đứa con mình trong buổi đi săn.
“Ôi Lenda của mẹ, con thật khổ”
Hạnh phúc đã được bán, người ấy quay đi không quên nhặt lấy nụ cười thân thiện.
“Hạnh phúc đây, ai mua hạnh phúc không? Một hạnh phúc đổi bằng một nụ cười”
Vẫn mãi tiếng rao ấy, nó len sâu vào một tòa lâu đài với nàng công chúa đang ngồi cười ngớ ngẩn, nàng công chúa điên bị giam cầm trong sâu thẳm của trái tim.
“Công chúa, nàng sẽ mua hạnh phúc chứ?”
Nàng công chúa cười ngây dại
“Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc có ăn được không, có chạm vào được không? Phụ hoàng ta từng bảo… um, từng bảo gì ấy nhỉ?”
“Phụ hoàng cô từng bảo hạnh phúc của người là cô, hạnh phúc của muôn dân là cô, người thống trị sau này của vương quốc.”
Gương mặt nàng vẫn thế.
“Thế còn hạnh phúc của ta?”
Người rao bán tiến lên khung cửa của lâu đài, người ấy bay bằng đôi cánh được bầu trời chắp bằng mây.
“Hạnh phúc của cô đây”
Đặt vào khung cửa sổ chút màu hồng phơn phớt chẳng rõ là gì… Chỉ biết rằng sau đó nàng công chúa ấy đã trao cho kẻ rao bán một nụ cười, và nàng trở thành vị nữ hoàng tài ba yêu dân, nàng đã làm được những gì cha nàng trông đợi…
Hạnh phúc của nàng là gì trong mớ phơn phớt hồng ấy?
Không rõ.
Ngày qua ngày, người ấy vẫn rao bán hạnh phúc cho đến một lần, vào buổi tối, người rao bán núp mình trong một hang đá để tránh sương đêm, người ấy ngủ, thiêm thiếp chìm dần vào cơn mộng.
“Xin chào”
Một giọng nói ngọt ngào của người thiếu nữ ẩn hiện trong ánh sáng loe loét của ngọn đèn, nó làm người rao bán thức tỉnh.
“ Xin chào, cô làm gì ở đây thế?”
“Tôi đang đi tìm người rao bán hạnh phúc, nhưng trời đã vội tối, tôi lại chẳng tìm được chỗ nào để trú nấp ngoài chỗ này”
“Cô tìm người rao bán hạnh phúc?”
“Phải”
“Thế cô muốn mua hạnh phúc”
“Dĩ nhiên” – Chợt gương mặt cô ẩn hiện một nỗi sầu muộn…
“Tôi là người rao bán hạnh phúc đây”
“Thật chứ?”
Người rao bán gật đầu chắc chắn, cô gái nhìn lâu trong bóng tối, chợt cười buồn
“Thế người có thể bán cho tôi ít hạnh phúc?”
“Được thôi”
Đưa tay vào chiếc giỏ của mình, người rao bán tìm kiếm hạnh phúc của cô gái.
“Hạnh phúc của cô đây”
“Không, tôi không mua hạnh phúc cho chính mình.”
“Thế cô mua hạnh phúc cho ai?”
Gương mặt người rao bán ngơ ngác nhìn trong khi cô gái lạ đã ngồi xuống, bên cạnh chiếc giỏ đan cũ kỹ, cô nhìn mọi thứ trong im lặng.
“Hoàng tử, ngài vẫn mãi rao bán hạnh phúc như thế sao?”
“Cô biết ta?”
“Phải, tôi biết ngài, hoàng tử của tôi, tôi biết ngài kể từ khi ngài rời khỏi hoàng cung lộng lẫy để trở thành kẻ rao bán hạnh phúc, tôi tìm ngài từ lúc vua cha ngài mất đến nay, khi ngai vàng đã không ngừng thay hàng trăm vị hoàng đế”
“Cô tìm ta để làm gì? Tìm mua hạnh phúc? Và, cô là ai?”
“Ngài không thể nhớ ta đâu, vì trong mắt ngài, ta chỉ là vật vô mệnh bé nhỏ… Ta tìm ngài, ta tìm ngài để hỏi xem ngài còn nhớ mình trở thành kẻ rao bán hạnh phúc bao lâu rồi không, ta tìm ngài để mua hạnh phúc cho chủ nhân ta, người con gái luôn chờ đợi”
“Ta, ta đã rao bán hạnh phúc hàng trăm năm rồi, chính xác là bao lâu ta không nhớ… Còn ngươi, chủ nhân ngươi là ai mà cần tìm ta mua hạnh phúc.”
Thoáng im lặng, cô gái ngước nhìn vị hoàng tử ngày trước, vẫn như thế không có gì thay đổi, chẳng hề già đi theo năm tháng… Đã hàng trăm năm qua, vị hoàng tử trẻ mãi nhờ nụ cười của muôn dân.
“Chủ nhân tôi là một người con gái chờ đợi người mình yêu… Chủ nhân tôi đã chờ đợi suốt 357 năm lẻ 6 ngày.”
Chàng hoàng tử nhíu mày kinh ngạc, người con gái lạ vẫn thì thào nói tiếp.
“Nàng đã chờ đợi một người rao bán đem hạnh phúc đến cho mình. Hoàng Tử, Ngài đã rao bán hạnh phúc cho bao nhiêu người rồi?”
“Ta, ta đã bán hạnh phúc cho rất nhiều người, từ một kẻ ăn mày dơ dáy đến nàng công chúa cao sang, từ một đứa trẻ mới chào đời đến một người già sắp lìa trần thế.”
“Vậy ngài đã bao giờ mua hạnh phúc cho chính mình?”
Mua hạnh phúc cho chính mình? Vì ta bán hạnh phúc nên không bao giờ cần phải mua nữa. Ta đổi tình yêu của một người để có được hạnh phúc cho hàng vạn người.
Câu chuyện vị hoàng tử bỏ ngai vàng, bỏ tình yêu, để đi mang hạnh phúc cho mọi người, gợi nhớ tới câu chuyện của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni khi ngài rời bỏ ngai vàng và hạnh phúc riêng tư để mang Phật Pháp, mang Chân Lý, mang hạnh phúc đến cho biết bao nhiêu chúng sinh. Chúng ta nhìn thấy sự khác biệt giữa một người bình thường và một Thánh Nhân, một vị Giác Giả. Một người bình thường cả một đời chăm lo cho hạnh phúc của riêng mình, còn 1 Thánh Nhân, 1 Giác Giả sẵn sàng hy sinh toàn bộ cuộc đời mình vì người khác. Đó là cảnh giới cao đẹp của vô ngã & từ bi.
Phương Lan
Quà Tặng Tâm Hồn Quà Tặng Tâm Hồn - Đại Kỷ Nguyên Quà Tặng Tâm Hồn