Chuyện Của Thảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 33
hi gặp trở ngại xích sắt, ông Phú vẫn rất bình tĩnh vì ông đã lường trước được điều này, do ông khá rõ map trong nhà Thảo nên ông không lo việc Thảo phát hiện. Ông dùng mánh khóe của mình lấy hai thanh sắt nhỏ, một thanh đã được bẻ cong như móc câu nối với một thanh thép giống sợi xích xe đạp… và khéo léo móc vào chốt rồi đẩy lên… Ông Phú đứng loay hoay tầm vài phút là đã đẩy được chiếc khóa xích bên trong… “Tạch… lạo xạo lạo xạo” tiếng xích sắt rơi ra khỏi ổ một cách nhẹ nhàng… Ông mở hé ra và ngó vào bên trong thăm dò, cảm thấy yên tâm, ông nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rón rén như một tên ăn trộm bước vào trong nhà rồi đóng cửa lại… dù cho thường ngày họ đáng mến như thế nào nhưng khi lòng ghen tị của con đực nổi lên thì họ cũng không khác gì động vật hoang dã, vứt bỏ tự trọng để làm những việc trái với lương tâm… Ngay sau khi loại bỏ tạp âm bên ngoài hành lang, ông Phú bắt đầu nghe thấy tiếng rên rỉ ở đâu đó. Mặt ông Phú tỏ ra thận trọng và hoang mang…
“Tiếng rên? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hy vọng không phải là điều mình nghĩ…” Ông Phú nghĩ thầm và nhẹ nhàng tiến đến giữa phòng khách. Tim ông đập loạn nhịp vì lo sợ, nhưng chim ông cũng cửng to lên khi nghe tiếng rên nhẹ nhàng của Thảo mỗi lúc một rõ hơn…
A… a… a… a… Tiếng rên phát ra từ phòng ngủ cũ của ông Phú. Ông Phú há hốc mồm thở mạnh, tim đập chân run bước tới, hai bàn tay ông run lên như người bị parkinson, vốn dĩ thường ngày ông là một người hiền lương, điềm đạm, nay làm cái việc lén lút phạm pháp này khiến ông sợ như sắp chết vậy, nhưng sự tò mò và có lòng ghen tức đã tiếp thêm cho ông dũng khí để thực hiện điều này.
Ông Phú đi rón rén lại gần cửa phòng cũ nơi trước đây ông đã từng ở một thời gian, ông run rẩy quỳ xuống cạnh cửa, khi ở vị trí này ông đã nghe thấy tiếng rên rõ hơn, thậm chí ông còn nghe thấy tiếng “pạch pạch pạch”. Cả người ông run lên bần bật, mắt ông đỏ hoe, ông chỉ mong người bên trong là chồng con bé chứ không phải điều ông đang nghĩ. Ông đưa bàn tay già nua có nhiều vết đồi mồi run rẩy đặt vào cánh cửa và đẩy nhẹ, cũng may cánh cửa không đóng hẳn, nó chỉ khép hờ lại. Ông Phú cũng khá rõ các cửa phòng trong nhà, nó sẽ không gây ra tiếng động cọt kẹt nên ông hoàn toàn yên tâm, với lại ông chỉ cần mở hé khoảng 2cm là có thể đưa một mắt vào nhìn được rồi. Lồng ngực ông thở mạnh, tim ông như muốn vỡ ra vì nhịp đập quá mạnh rồi, cảm thấy tức ngực khó thở nhưng ông Phú vẫn cố gắng dí mắt vào xem.
A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! Pạch! Pạch! Pạch! Pạch! A… a… ưm…
Ông Phú trợn trừng mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng. Ông Vũ và Thảo đang trần truồng ôm nhau, ông Vũ không ngừng hẩy cái hông béo ục ịch của mình thúc vào cơ thể Thảo, còn Thảo đang dạng to chân để đón những cú huých của bố chồng, đầu nàng ngửa lên trời rên rỉ… ông Phú thấy ông Vũ thi thoảng còn ngoáy tròn cái mông của mình làm gì không biết… nhưng cảnh tượng này khiến ông Phú bàng hoàng không thốt lên lời, họng ông cứng lại… “loạn luân… loạn luân” trong đầu ông Phú lúc này chỉ hiện lên hai từ đó. Là một con người hiền lành chân chất dưới quê, nơi ông sống không bao giờ có những chuyện loạn luân xảy ra, ở xã hội đó người ta kỳ thị và lên án nặng nề những tội lỗi này, nên quan điểm đó đã ăn sâu vào máu ông Phú, ông không bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy ra ở xã hội hiện đại và nó quá đỗi hoang mang, bản thân ông không quen được với những việc loạn luân thế này…
Ông Phú bị sốc nặng, tổn thương tâm lý sâu sắc, ông run lẩy bẩy ngồi bệt ra sàn nhà, ông nhìn vào cánh cửa và tự lê đít mình ra xa. Ông không ngờ Thảo lại đang loạn luân với bố chồng mình, cảnh tượng này thực sự quá sốc nhưng cũng rất kích thích khiến chim ông Phú cửng to. Một lúc sau đó ông Phú đã có cái nhìn khác về ông Vũ, thấy ông ta quả là một con cáo già, giả tạo, nham hiểm… chắc chắn ông ta đã dụ dỗ con dâu mình… bỗng chốc tình cảm dành cho ông Vũ bay biến, thay vào đó là hàng nghìn ngôn từ xấu xa mà ông Phú dành cho người bạn mới của mình. Trong một giây phút ngắn ngủi có hàng nghìn câu hỏi khác nhau hiện lên trong đầu ông Phú, những điều đó làm ông nghĩ lại toàn bộ quá trình làm quen và thân thiết với Thảo… Mọi thứ thực sự mông lung và bàng hoàng… tại sao cô ấy lại đồng ý làm việc đó với bố chồng mình? Vậy còn thằng Minh? Chắc nó không biết đâu… Tại sao một gia đình cơ bản như vậy lại xảy ra chuyện này chứ… có uẩn khúc gì không? Có nỗi khổ nào không? Không nghĩ được gì nữa… ông Phú bò dậy từ từ lết ra ngoài và đóng cửa lại, ông mặc kệ chiếc khóa xích, ông run rẩy đi lên sân thượng như người mất hồn và ngồi bệt xuống, hai mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
A… A… A… A…
Trong căn phòng cũ của ông Phú, ông Vũ và Thảo vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc hoan lạc mà không hề biết vừa có người đột nhập vào nhà. Thảo lúc này đã đưa hai cánh tay nhỏ trắng ngần ôm chặt bố chồng, ông Vũ thì nằm xuống ép bộ ngực nhăn nheo của mình xuống bộ ngực to của Thảo, ông chưa thấy cái gì êm thế này, hai đầu ti Thảo cứng nổi lên chọc vào ngực ông Vũ cứng cứng càng làm ông Thấy sướng. Vận dụng kỹ năng 7 nông 3 sâu 1 ngoáy được một lúc thì ông thấy cơ thể con dâu mình uốn éo lạ thường, hai bàn tay thì bám chặt cào lên lưng mình, thấy vậy ông Vũ bắt đầu dồn lực đóng nhanh dần.
PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!!
Chân Thảo bỗng dơ cao lên trời, ông Vũ cảm thấy ở tư thế này chim mình dễ dàng đi vào trong sâu hơn, chọc mạnh hơn vào miệng tử cung Thảo, tầm vài phút sau mông Thảo run giật giật, hai bàn tay nàng cào vào lưng ông Vũ, thấy vậy ông Vũ ngồi thẳng dậy, ông tóm vào hai bên eo của Thảo và kéo dịch lại gần, phần eo thon nhỏ cũng khiến ông Vũ dễ dàng bám vào hơn, ông dùng dầu gối làm trụ ông dí thẳng dương vật mình lút cán biến mất bên dưới âm đạo Thảo, lúc này cái đầu khấc đang dí chặt vào miệng tử cung nàng, sau đó ông lại dùng kỹ năng khác, ông đóng nhanh nhưng bây giờ chỉ rút chim ra khoảng 3cm rồi đút lại khiến cho miệng tử cung của Thảo được thọc vào liên tục với tần suất nhanh và mạnh khiến nàng giật tung người rên to.
A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! AAAAA!!!
Hải bàn chân Thảo chống xuống giường nàng ưỡn cao hông, đầu ngửa lên… khuôn miệng xinh xắn há to rên rỉ. Chưa bao giờ Thảo thấy sướng thế này, nàng đã mất tự chủ mà lần đầu tiên có những hành động như vậy… Mồ hôi ông Vũ chảy đầm đìa từ hai bên thái dương xuống cằm, ông cầm vào eo Thảo nhấc lên làm điểm tựa và đóng cực nhanh.
PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!!
Dương vật ông Vũ dí lút cán vào bướm Thảo, bên trong ấm áp, nhầy nhụa khít chặt lạ thường, mặt ông nhăn lại, từ nãy đến giờ ông đã rất cố gắng để không xuất tinh, phải nói thực lực của ông Vũ không phải dạng tầm thường.
AAAAA…
Thảo rên to một tiếng, nàng co chân lại, mông và đùi giật liên tục, ông Vũ thấy vậy liền tiếp tục duy trì tư thế đóng cực nhanh khiến Thảo lên đỉnh trong sung sướng, như có hàng triệu con kiến đang làm buồn khắp cơ thể nàng vậy… Người Thảo tê dại hoàn toàn. Đuối sức ông Vũ nằm vật xuống ôm Thảo, dương vật ông vẫn đang nằm im trong âm đạo nàng, do dương vật ông Vũ to và dài nên nó nằm vừa vặn với âm đạo Thảo như cái pít tông của xi lanh, khít đến mức thậm chí nước nhờn không có một lỗ nhỏ nào chui được ra ngoài… nó nhóp nhép ri rỉ ra từng chút một… bên trong âm đạo Thảo co bóp mạnh vì nó đang giãn nở miệng tử cung, điều này càng khiến chim ông Vũ tê lên vì sướng, như kiểu thằng nhỏ ông đang được massage bởi âm đạo Thảo vậy.
Hơ… hơ… hơ…
Thảo há miệng thở, người nàng vẫn giật nhẹ, ông Vũ đưa tay lên bóp bộ ngực to tròn của Thảo nhẹ nhàng mơn trớn “mềm quá”. Lúc này ông mới rút chim mình ra khỏi âm đạo Thảo, nó chui tuột ra như một con trăn chui ra từ một cái hang đầy nước nhờn và kéo ra những đợt nước màu trắng đục… thấy thế ông Vũ cúi người xuống mút và bú hột le của Thảo.
A… A… bố… A!!!
Thảo bất ngờ, nàng lại rùng mình, lúc này nàng không còn chút sức lực nào để phản ứng nữa rồi, ở miệng âm đạo Thảo chảy ra rất nhiều nước do nó đã tích tụ từ nãy không có cơ hội tiết ra ngoài, thấy vậy ông Vũ mút hết nước vào trong mồm và nuốt sạch sẽ… Sau đó ông tiếp tục liếm và mút bướm Thảo khiến con bé tê dại từ bướm xuống chân từ chân lên tận não vì nàng vừa lên đỉnh xong nên sẽ rất nhạy cảm. “Aw… aw… aaaaa” Đùi và mông Thảo co giật theo từng đợt bú liếm của ông Vũ.
Ưm… bố… bố chưa ra sao… a… a… ưm… Thảo vừa nói vừa rên rỉ.
Bố chưa… sụp xoạp! Sụp xoạp! Ông vừa nói vừa bú bướm Thảo như điên. Được tầm một lúc ông ngồi dậy cầm dương vật căng cứng ửng đỏ của mình lên, ông nhìn thấy nó thật đáng sợ, nó như một chiến binh bất tử ngoài chiến trường vậy, ông Vũ tự hào cười một cái và đặt nó ở miệng âm đạo Thảo rồi tiếp tục đút vào.
A!!!
Thảo lại ưỡn người lên khi dương vật ông Vũ đi vào trong, ông cứ tưởng lần này sẽ dễ đi vào nhưng nó vẫn rất khít, ông vẫn phải đút từ từ chậm rãi…
A… a… aaaaa…
Thảo bám hai bàn tay ngọc ngà của mình vào cánh tay ông Vũ, dương vật bố chồng đi đến đâu nàng biết đến đó.
AAAAA… Hơ… hơ… hơ…
Đầu khấc ông Vũ tách dần cái âm đạo khít dịt ra và đi vào miệng tử cung. Sau khi lút cán ông Vũ dừng lại một lúc và rút từ từ ra ngoài rồi nhấp nhẹ.
Pạch… Pạch… Pạch…
Ông Vũ đóng chậm, từng nhát từng nhát nhưng chắc nịch vào bướm Thảo, đầu chim ông lúc này tê hết rồi, ông đã đạt được cảnh giới muốn xuất lúc nào cũng được.
Ông Vũ chống hai tay xuống giường làm điểm tựa, ông quỳ gối và đút một kiểu khác, mông ông hẩy dẻo như diễn viên múa khiến dương vật ông Vũ chui ra chui vào mơn trớn từng chút một, giống như đang massage cho bướm Thảo sau những cú huých mạnh bạo vừa nãy.
A… a… a… a… a… a… a…
Ông Vũ duy trì tư thế đó tầm 5 phút cũng đủ khiến Thảo lên chín tầng mây rồi. Ông dừng lại cầm chân phải Thảo và đưa qua đầu mình trong khi chim ông vẫn đang nằm trong bướm con bé… Ông đặt Thảo nằm nghiêng và co hai chân lại.
Bố… làm gì… thế… ưm…
Thảo há miệng, ánh mắt dại đi nhìn bố chồng. Nàng chưa làm tư thế này bao giờ nên có phần thấy kỳ cục.
Con cứ nằm thoải mái… hờ hờ… thư giãn đi con… con cứ để cho bố khà khà!
Ông Vũ vừa cười vừa thở, một tay ông tóm vào mông Thảo vuốt ve rồi sờ bóp các thứ, một tay cầm vào phần đùi trắng mịn phía dưới và dùng sức bắt đầu đút. Vẫn kỹ năng đó, mông ông Vũ hẩy dẻo như kẹo, lúc này âm đạo Thảo đã giãn ra nhiều khiến dương vật ông Vũ ra vào một cách trơn tru hơn, nó kéo những dòng nước trắng đục chảy ra khỏi bướm Thảo, ông Vũ càng đút, nước nhờn càng chảy ra nhiều, nó đã chảy thành từng dòng chậm rãi xuống mông Thảo và xuống cả đệm giường.
Nhóp nhép! Nhóp nhép! Nhóp nhép! Sướng… sướng quá… Ông Vũ vừa đút vừa rên rỉ nói, ông vừa đóng vừa nhìn cơ thể hoàn mỹ và gương mặt xinh xắn của con dâu mình, cả đời ông đây mới là cô gái xinh nhất, đẹp nhất, nóng bỏng nhất trong tất cả mỹ nhân mà ông từng gặp… ông nghĩ thầm “thế này mới là làm tình chứ, sướng quá… không có gì có thể diễn tả được nữa rồi hờ hờ”…
Bốp! Bốp! Pạch! Pạch! Pạch! Pạch! Pạch!
Ông Vũ vỗ vào mông Thảo hai phát và bắt đầu tăng tốc. “A… a… a… a… a… a… a…” Thảo vừa rên vừa mở mắt ra nhìn bố chồng, nàng không còn sức để làm gì nữa, cơ thể nàng đang thụ động theo mọi sai khiến của bố chồng, nàng thắc mắc tại sao lại vỗ vào mông mình như thế… có kiểu làm tình kỳ cục như thế này sao… nhưng… cảm giác cũng không tệ…
A… bố… a… lại…
Thảo chưa kịp nói thì ông Vũ lật úp Thảo nằm xuống, ngực nàng đè xuống đệm, bộ mông cong của nàng nhô lên cao, ông Vũ cầm chim đập bồm bộp vào hai bên mông Thảo một lúc. Đây là một bộ mông đẹp nhất mà ông từng nhìn thấy, nó trắng hồng mịn màng không chút vết nhỏ, mông Thảo rất to và tròn nhưng không to quá, trông rất cân đối với cơ thể nàng… nhìn ở góc này vẫn thấy hai mép bướm hồng của Thảo, hình như còn đang bị sưng lên. Ông Vũ cảm thấy con bé đã bị mình làm hơi quá rồi…
Ông Vũ cầm chim mình gẩy gẩy vào miệng âm đạo Thảo kêu “nhép nhép nhép” vài cái… làm nước nhờn ướt đẫm đầu khấc, sau đó ông dùng tay còn lại tách hai đùi của nàng ra, thấy vậy Thảo hơi cong mông và khẽ dạng đùi ra, nàng cảm thấy hơi xấu hổ khi làm tư thế này, vì trước đây khi Thảo và Minh làm tình thì cũng quanh quẩn vài tư thế cơ bản chứ không đa dạng như thế này… Ông Vũ bắt đầu dí đầu khấc mình xuống miệng bướm Thảo và xoay tròn, sau đó ông dí vào thả tay ra chống xuống giường và ưỡn mông đút… dương vật từ từ đi vào bên trong khiến ông Vũ sướng run cả mông đít.
A!~… hơ hơ… A…
Thảo bị bố chồng đút từ đằng sau, cơ thể nàng lại run lên, cái tư thế này khiến nàng hơi xấu hổ nhưng nó đem lại cho Thảo một cảm giác rất mới lạ và rất sướng. Ông Vũ thúc liên tục vào mông Thảo “pạch pạch pạch”… Ở tư thế này đầu khấc dễ dàng chọc vào miệng tử cung Thảo hơn mà vẫn chưa lút cán.
A!!! A…
Hai bàn tay Thảo nắm chặt ga giường, nàng úp mặt xuống gối quay sang một bên há miệng rên rỉ.
Pạch pạch pạch!
Ông Vũ cũng chống tay nghiêng người 90 độ, chiếc bụng béo phưỡn ra gần chạm xuống mông Thảo. Ông quỳ đầu gối xuống, áp cả đùi ông vào phần đùi trắng mịn của Thảo để lấy điểm tựa và gồng người đóng nhanh.
PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!!
Ở tư thế này nàng cảm giác thốn hơn nhưng cũng sướng hơn rất nhiều, tử cung của Thảo liên tục bị đầu khấc ông Vũ chèn ép và dí mạnh khiến Thảo sướng điếng người… Nàng há miệng rên to trong vô thức, cơ thể nàng gồng lên vì sướng, hai cẳng chân bên dưới mông ông Vũ dãy dụa liên tục.
Con… con sướng không… hờ hờ!!! Ông Vũ rên rỉ nói.
A!!! A!!! A!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!!
Thảo không nói gì, nàng cắn răng và rên bé hơn.
Con! Con có sướng không? Hờ hờ!!!
Ông Vũ vẫn cố gắng gặng hỏi, vừa hỏi ông vừa dập hùng hục vào mông con bé. Khiến mông Thảo bị đẩy lên trên liên tục thành các gợn sóng nhỏ.
Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ư!!! Ưm ưm ưmmmmm…
Thảo cau mày, sau đó nàng gật đầu hai cái và mím môi lại nuốt nước bọt và há miệng ra thở. Ông Vũ thấy vậy sướng lắm, ông nằm lên người Thảo, đưa hai bàn tay luồn vào bên trong bóp ngực con bé, thấy vậy Thảo cố găng dùng khửu tay mình gượng dậy để bố chồng dễ dàng đưa tay vào trong, âu cũng không để ngực mình ép quá sẽ bị đau. Đầu Thảo cúi xuống, mái tóc dài mượt mà của nàng xõa ra che toàn bộ khuôn mặt Thảo và xõa hết xuống gối. Ông Vũ sướng lắm khi lúc này con bé đã chủ động hơn nhiều rồi, có lẽ nó đã thực sự mê con cu khủng của mình rồi.
Pạch pạch pạch! Pạch pạch pạch! Pạch pạch pạch!
Ông Vũ vừa mân mê bóp ngực Thảo vừa há cái mồm hôi hám của mình ra liếm, mút rồi cắn nhẹ gáy nàng khiến cơ thể Thảo bị kích thích mạnh… Bên dưới nhìn mông ông Vũ đút dẻo như kẹo, lúc nhanh lúc chậm, ông cảm nhận được mông Thảo đang cong lên bụng mình, ông cảm nhận rất rõ độ đàn hồi và mềm mịn của nó, ông Vũ không chịu được nữa mà chống hẳn bàn chân xuống giường dơ cao hông rồi đóng nhanh… Vừa đóng ông vừa bóp ti Thảo ngấu nghiến, ông kết hợp dùng những ngón tay điệu nghệ của mình gẩy nhanh đầu ti khiến Thảo sướng run người.
PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!!
Ông càng đóng nhanh, Thảo càng rên to, hai cánh tay thon nhỏ của nàng run lên và bị ngã xuống giường vì sức đẩy của ông Vũ ở phía sau.
PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH! PẠCH!
Ông Vũ bóp chặt ti Thảo, ông nằm đè lên người nàng, bàn chân đẩy xuống làm nhúm ga đệm lại một chỗ và dùng sức đóng thật nhanh, lúc sau ông thấy Thảo chủ động cong mông lên. Thấy vậy ông dồn sức đóng nhanh hơn, nhìn tốc độ của ông Vũ lúc này không khác gì một con thỏ.
A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! A!!! AAAAA!
Tầm 2 phút sau, mông Thảo cong lên và giật giật, hai gót chân đập lên lưng ông Vũ. Nàng lại lên đỉnh thêm lần nữa.
HƠ HƠ HƠ THẢO ƠI! THẢO ƠI! BỐ XUẤT! A! HƠ HƠ!
Ông Vũ cũng không chịu được nữa, ông đóng những nhát cuối cùng chắc nịch vào mông Thảo.
PẠCH!!!
Một tiếng pạch vang lên rất to, ông Vũ dí chặt đầu khấc mình vào miệng tử cung Thảo và xuất những dòng tinh trùng nóng hổi vào từ cung con bé.
A… a… aaaaa…
Thảo rên to và kéo dài, mông nàng hạ xuống và run rẩy, nàng cảm nhận được rất rõ từng đợt tinh trung bắn xối xả vào tử cung mình. “Mạnh và nhiều quá…”. Thảo nhắm tịt mắt, lông mày giãn ra trông rất thoải mái, cả người nàng run lên, mông và đùi nàng giật giật liên hồi, lần lên đỉnh này kéo dài hơn lần trước… Tầm 2 phút sau, Thảo vẫn thấy bố chồng nàng xuất tinh, cảm giác như lượng tinh trùng đang lấp đầy cả tử cung và âm đạo của nàng rồi. Ông Vũ rùng mình, người ông run bắn lên, người ông tê như bị điện giật… Lượng tinh trùng ông bắn ra cực kỳ nhiều, phải mất một lúc những giọt tinh trùng cuối cùng mới bắn ra khỏi đầu khấc ông, nhưng chim ông vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, Ông lại nhổm lên và rút ra và đút vào tầm vài lần…
Aw… ưm… ưm… ưm… bố vẫn… chưa xong sao… ưm… ưm… Đút vào lần nào Thảo rên lần đó, đôi mắt nàng đê mê quay lại nhìn ông Vũ… Sướng quá… chưa bao giờ nàng thấy sướng như thế này, cảm giác lên đỉnh ba lần thật tuyệt vời, lần nào cũng sướng như muốn ngất đi vậy, chưa bao giờ nàng thấy toàn bộ cơ thể mình được kích thích mạnh đến thế này. Thực sự… quá tuyệt vời.
Bố… ơi… bố xuống đi… nặng quá… aw!!!
Thảo nằm một lúc thấy bố chồng không chịu xuống, dương vật ông vẫn đang nằm chật khít trong âm đạo nàng, có vẻ nó cũng mềm đi rồi… lúc nãy bị đè lên thì không thấy nặng, bây giờ sao nặng quá, Thảo liền đẩy ông Vũ xuống. Lúc này ông Vũ mới lăn xuống giường nằm cạnh Thảo thở phì phò, dương vật ông chui tọt ra ngoài và xìu xuống, mặc dù đã hết cứng nhưng nhìn nó vẫn rất to. Thảo nằm úp thở, bên trong âm đạo nàng chảy rất nhiều tinh trùng ra ngoài, ướt cả một mảng ga đệm toàn tinh trùng của ông Vũ trộn lẫn với nước nhờn của Thảo.
Thảo ơi… Ông Vũ chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi Thảo.
Dạ…
Lúc nãy… bố thấy ông Phú đưa con cái kính đúng không… Sao… con lại quên ở đâu vậy…
Ông Vũ hỏi dò, vì lúc này ông không muốn Thảo phải liên quan đến bất kể người đàn ông nào, càng không muốn Thảo tiếp xúc với ông Phú khi ông Vũ nghe ông bạn già này cũng có con hàng rất khủng. Đây phải chăng là một sự ích kỷ của con đực? Là một bản năng cơ bản? Bản năng chiếm hữu…
Dạ vâng… Con để quên ở phòng bác ấy ạ! Thảo thật thà trả lời.
Ở Phòng? Ông Vũ liếc sang Thảo.
Vâng… bác ấy chuyển phòng và con xuống giúp bác ấy chuyển ít đồ ạ… Thảo từ từ ngồi dậy và mặc lại đồ, nàng cũng không hiểu sao phải trả lời những câu hỏi đó nữa.
À mà này… Ông Vũ lưỡng lự.
Dạ…
Hôm qua… bố nghe các con nói chuyện với nhau… Thực ra… bố chỉ tò mò thôi…
Vâng! Bố cứ nói đi ạ…
Bố thấy… thằng Minh có nói về hàng của ông Phú bảo vệ… nghe nói nó to lắm… có bằng của bố không con? Ông Vũ cười ngại hỏi.
Sao bố lại hỏi như vậy… Mặt Thảo vẫn hây hây đỏ, nàng mặc lại đồ rồi ngồi ở đầu giường.
Thì… bố tò mò thôi mà… khà khà…
Con không biết ạ…
Thảo nói rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Ông Vũ cười nhìn theo cơ thể siêu phẩm của con dâu mình. Nhưng trong lòng ông dấy lên một sự lo lắng khi Thảo ở quá gần ông Phú, vì ông ít nhiều cũng hiểu tính con dâu mình… chắc chắn sau này ông sẽ chuyển nhà cho hai đứa nó. Bỗng nhiên trong thâm tâm ông Vũ cảm thấy không còn quý người bạn mới của mình nữa…
Tầm năm phút sau, biết không có nhiều thời gian ông Vũ ngồi dậy mặc đồ, ông nhìn xuống chim mình lúc này đã hơi khô lại rồi, có lẽ do gió lạnh của điều hòa. Mặt ông Vũ tươi hơn cả trúng lô, ông vừa mặc đồ vừa nghêu ngao hát.
Thảo ơi! Bố về đây! Cảm ơn con… con hãy theo dõi nhé! Ông Vũ đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nói vọng vào.
Dạ… vâng ạ… Tiếng Thảo lí nhí trong toilet.
À mà… con này… hôm trước mấy ông bạn bố giới thiệu có khu sinh thái mới thú vị lắm, hôm nào chúng ta có thể đi cắm trại ở đó, con có đi không? Ông Vũ ghé vào cửa nói, ông đã lên kế hoạch này từ lâu, nếu đúng theo kế hoạch thì ông Vũ sẽ được tha hồ làm chuyện đó với con dâu mình ba ngày ba đêm. Bởi vì lúc này Thảo là người có nhiều thời gian nhất, thằng Minh thì bận công việc rồi, nếu như nó đồng ý đi thì thật là tuyệt vời.
Con chưa biết được ạ, con trả lời bố sau nha…
Ừ! Thôi bố về đây! Ông Vũ cười thầm trong lòng và ra về. Vì vừa thỏa mãn nên ông không hề để ý cánh cửa đã mở ra dễ dàng hơn, không còn khóa xích như trước. Sau khi tắm rửa Thảo thu dọn đồ trong phòng mang đi giặt, nàng không thể để Minh nhìn thấy một vũng tinh trùng như vậy được. Lúc này gương mặt nàng vẫn đang đỏ ửng lên và cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
Vài ngày sau… Sau khi nói chuyện với Minh về vụ đi cắm trại, là một đôi vợ chồng đam mê du lịch thì Minh và Thảo rất hưởng ứng điều này, Minh đã không ngần ngại tiếp tục xin nghỉ phép vài ngày để thực hiện chuyến dã ngoại này với gia đình. Và để thực hiện lời hứa trước đó với bác Phú thì Thảo đã bàn bạc với Minh việc rủ bác Phú đi cùng, và Minh hoàn toàn đồng ý, anh mừng thầm trong bụng khi chuyến đi trải nghiệm này có bác Phú sẽ rất thú vị, trong đầu Minh suy nghĩ đến bao nhiêu viễn cảnh kích thích… và anh còn lên cả kế hoạch để thỏa mãn sở thích của mình.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
8h sáng, Minh, Thảo và ông Phú đi taxi đến điểm hẹn với ông Vũ, vừa đến nơi Thảo bước xuống xe khiến ông Vũ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó là gương mặt ngắn tũn khi thấy Minh bước xuống, rồi đến ông Phú. Hai ông già nhìn nhau cười gượng. Ông Phú sau khi biết được bí mật của Thảo và bố chồng, ông đã mất khá nhiều thời gian để hoàn hồn sau cú sốc đó, những hình ảnh Thảo và bố chồng trần truồng trên giường không bao giờ ông quên được, nhưng vì có tình cảm với Thảo nên ông đã suy nghĩ rất tích cực về vấn đề này, ông cho rằng Thảo đã bị bố chồng dụ dỗ, và chắc chắn nàng phải có nỗi khổ riêng của mình, ông sẽ tự tìm ra câu trả lời cho mình, nhưng ông không thể tâm sự với Thảo được vì nếu nói ra thì chẳng khác nào tự khai mình đột nhập bất hợp pháp vào nhà người khác sao… nhưng ngay lúc này ông Phú đã nhìn ông Vũ với một ánh mắt khác, một gương mặt không còn thật lòng nữa. Ông cảm thấy khó chịu nhưng không dám tỏ thái độ.
Này con… ra đây bố bảo…
Thấy Minh và ông Phú đang xách đồ xuống khỏi taxi thì ông Vũ kéo con dâu mình ra chỗ khác.
Dạ… Thảo mỉm cười, chắp hai tay ở bụng. Hôm nay nàng mặc một chiếc quần jean bó sát bên trên mặc một chiếc áo phông bó, đội mũ và đi giày thể thao, trông Thảo dỏng dỏng cao hơn hẳn bố chồng… Nhìn Thảo mặc bộ này mông ra mông ngực ra ngực, những đường cong chết người như thường lệ vẫn thiêu đốt mọi ánh nhìn.
Bố tưởng… chỉ có con thôi… Ông Vũ nhăn mặt nói và nhìn về phía Minh.
Ơ! Con chưa nói với bố ạ… hmm hình như chưa nói thật… hihi có cả anh Minh và bác Phú đi cùng bố ạ… càng đông càng vui mà bố hihi Thảo cười tủm tỉm nói với ông Vũ.
Haizz dà… Ông Vũ thở dài, vậy là kế hoạch của ông đi tong rồi.
Anh Minh xin nghỉ phép được bố ạ, với lại con thấy leo núi đông người vẫn hơn chứ ạ… Thảo thấy bố chồng có vẻ không vui nên nàng an ủi.
Nếu là thằng Minh thì không có vấn đề gì, nhưng bố không nghĩ con rủ cả ông Phú! Ông Vũ chống nạnh nhìn về phía ông Phú nói.
Dạ… con xin lỗi vì không nói trước cho bố… nhưng… Thảo đang định nói thì ông Vũ ngắt lời.
Thôi không sao khà khà! Con nói đúng! Leo núi càng đông thì càng vui! Ông Vũ cười trừ, bởi vì đã đi ra đây hết rồi chả nhẽ lại đuổi người ta về.
Ai chà chà! Nhiều đồ quá!
Minh xách cái ba lô cuối cùng xuống khỏi taxi.
Các con mang nhiều đồ vậy? Ông Vũ ngó nghiêng.
Bọn con chuẩn bị cả túi ngủ mà bố, mỗi người một túi, chúng ta vừa dựng lều và vừa ngủ túi cho đỡ muỗi bố ạ. Minh chỉ vào mấy cái ba lo màu sắc bên dưới chân mình.
Ừ! Các con chu đáo quá! Hợp lý đấy!
Khà khà! Tôi làm phiền bác rồi! Ông Phú chạy đến ông Vũ bắt lời.
Khà! Khà! Phiền gì đâu bác, nhưng tôi nghe nói phải leo núi nhiều đó, bác nhớ theo kịp là được rồi! Ông Vũ câu trước câu sau đã mỉa mai rồi.
Khà khà! Bác yên tâm! Tôi tập thể dục thường xuyên nên sẽ cố gắng theo kịp, nếu bác mệt Tôi sẽ đỡ bác một cái balo!
Ông Phú lúc này cũng không vừa mà mỉa lại ông Vũ. Ông Vũ hơi ức vì hiểu hàm ý của ông Phú chê mình béo… nhưng cuối cùng ông cũng không chấp, ông Vũ cảm thấy vị trí của mình không đáng đi đôi co với một người như ông Phú.
Minh đeo balo cho bác Vũ nhé! Để bác đeo balo cho Thảo… Vừa nói ông Phú vừa cầm hai chiếc balo lên thể hiện.
Dạ cháu cảm ơn bác ạ hihi Thảo mỉm cười nhìn ông Phú. Ông Vũ thấy vậy ghen lắm…
Không cần đâu bác! Tôi bỏ tiền ra thuê người bản địa khiêng hộ hành lý rồi, bác chỉ cần cố gắng theo kịp là được thôi khà khà! Có tiền nó nhàn vậy đó!
Ông Vũ cười khành khạch khi mỉa được ông Phú. Chuyến này thì ông Phú câm nín vì ông không thể so tiền với ông Vũ được. Minh đứng ngoài nhìn hai ông già tự nhiên đi mỉa nhau, trước thấy nói chuyện hợp tưởng thân lắm mà sao lúc này lại quay ra nói móc nhau thế này… thật là khó hiểu.
Pim! Pim! Pim! Lên xe thôi các bác ơi! Một chiếc xe 7 chỗ píp còi, quành đầu để đón mọi người. 9h sáng cả đoàn xuất phát về Hòa Bình, rời xa thủ đô phồn hoa nhộn nhịp Thảo ngồi ghế trước mở cửa và hít thở không khí trong lành của rừng núi tỉnh Hòa Bình, sau khi rẽ từ quốc lộ 6 vào, cả nhà phải đi thêm tầm 20km nữa mới đến khu du lịch mới được khai thác này.
Sau khi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi, lúc này người dẫn đường bản địa mới đến và đưa mọi người đến khu cắm trại.
Trời âm u quá nhỉ? Ông Vũ đứng chống nạnh nhìn lên trời.
Đài báo hôm nay có mưa các bác ạ, mà không sao, mưa tí tạnh lại nắng ngay ấy mà, tôi ở đây tôi rõ lắm.
Ông già dẫn đường cười nói. Thảo không nói gì, nàng nhìn lên những ngọn núi xanh ngắt màu lá cây và mím môi lại, thiên nhiên ở đây thật trong lành làm sao, Thảo đi lên một mỏm đá và ngó nghiêng xung quanh, bình thường chân nàng đã dài nay mặc chiếc quần jean này trông lại càng dài hơn, bộ mông thì cong tớn lên khiến ông Phú không kìm lòng được mà cứ dán mắt vào đó, Minh thì không vấn đề gì nhưng ông Phú luôn bị ông Vũ để ý nên thấy được ánh mắt dâm dê này khiến ông Vũ tức lắm nhưng không làm gì được.
Đen nhỉ, đi đúng ngày âm u quá… Minh lo lắng nói.
Bộp! Âm u cũng có cái đẹp của riêng nó mà anh hihi… Thảo nhảy một phát từ mỏm đá xuống đất khiến bộ ngực to của nàng rung lên.
Thôi đằng nào cũng đến rồi, lát nữa mua thêm cái áo mưa đề phòng… Mà từ đây đến chỗ cắm trại có xa không hả bác? Ông Vũ nhìn ông già dẫn đường hỏi.
Cũng không xa lắm đâu, đi bộ vài tiếng là tới… tôi sẽ đưa mọi người đến trước khi trời tối, tin tôi đi ở đó đẹp lắm! Ông già dẫn đường tự tin nói.
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
Lúc sau, mọi người lấy đồ từ trên xe xuống rồi bắt đầu chuyến hành trình trải nghiệm, mỗi người đeo trên lưng mình một cái balo, công nhận cảnh sắc ở đây đẹp đến mê lòng người, mặc dù trời đang âm u nhưng những bông hoa ven đường vẫn rất đẹp, những đàn bướm đủ màu sắc bay cuốn vào với nhau… nhìn nơi đây đẹp không kém gì cảnh ở Bản Làng Cổ. Đường đi ở đây cũng thoai thoải, không cao lắm, không giống như trong tưởng tượng của mọi người.
Bọn tôi vừa đưa loại hình này vào từ năm ngoái để phát triển du lịch, chưa có đường để đến thẳng nơi cắm trại, nhưng leo núi thế này lại hay… đó là một trải nghiệm rất thú vị cho những người đến lần đầu… lát nữa tôi đưa mọi người lên thượng nguồn, chỉ cần đi qua chiếc cầu sắt là sẽ đến… Ông dẫn đường vừa đi vừa nói.
Cầu sắt? Ông Vũ tò mò, vì ở nơi hẻo lánh này mà có cầu sắt sao.
Đúng rồi! Là chiếc cầu từ thời kháng chiến do bọn Pháp xây dựng…
Vậy sao ta không đi xe qua đó nhỉ?
Nói là cầu sắt thôi không đi được ô tô vào đâu, đường dốc cao lắm, đi được xe máy lên đó cũng là tốt lắm rồi… đi bộ trải nghiệm nó mới đúng chất leo núi chứ, đúng không mọi người?
Vậy… nơi cắm trại có người ở không hả bác? Minh vừa thở vừa nói.
Có chứ! Đấy là một bản của người dân tộc Thái đen, họ gần như tách biệt với thế giới bên ngoài nên mọi thứ ở đó gần như là nguyên bản, mà ở đó không có sóng điện thoại đâu, mọi người sẽ không thấy bất kể một thiết bị hiện đại nào ở đó!
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
Đi được một lúc thì mọi người tới một con suối khá lớn, đúng lúc này thì những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, sau đó lớn dần lớn dần, cả đoàn phải dừng lại để mặc áo mưa và di chuyển dọc theo bờ suối.
Các vị đến từ hôm qua thì đẹp… hôm qua nắng to lại chẳng có đoàn nào đến cắm trại… Cơn mưa mỗi lúc một to, tiếng mưa rơi vào nhưng tán cây bên đường rào rào khiến Thảo cảm thấy hơi sợ.
Chúng ta cứ men theo bờ suối thế này sao? Ông Phú đi gần người dẫn đường hỏi.
Đúng rồi! Cũng khá xa để lên đầu nguồn mới có cầu sắt đi qua!
Có đường nào khác không bác!
Minh thấy mưa to quá lo lắng nói, anh chỉ thương vợ mình, mưa lấm tấm ướt hết mặt mũi, vì mưa xuống nhiệt độ hạ thấp và thời tiết đang dần trở lạnh.
Có! Có một đường của người bản địa dưới kia, nhưng phải đi qua cầu tre, nếu mọi người đồng ý thì ta sẽ đi đường đó, sẽ nhanh hơn nhiều! Người dẫn đường dừng lại hội ý.
Tôi nghĩ chúng ta cứ lên đầu nguồn đi cầu sắt cho chắc chắn! Ông Phú nói.
Nhưng mưa thế này, đi lên đến đó còn lâu không bác? Ông Vũ hỏi, cứ ông Phú đưa ra ý kiến thế nào thì ông Vũ lại muốn làm ngược lại.
Lâu đấy! Cô gái này đang run lên kìa! Hay chúng ta đi cầu tre của người bản địa, đi đường tắt sẽ nhanh hơn nhiều.
Vậy cứ đi đường tắt đi, con thấy mưa càng lúc càng to rồi… con sợ Thảo sẽ ốm mất…
Cuối cùng mọi người đồng ý di chuyển xuống dưới hạ lưu để đi cầu tre. Mất tầm 15 phút mọi người đến chiếc cầu tre, nhìn nó ọp ẹp hơn mọi người nghĩ.
Nhìn lỏng lẻo quá bác, liệu có đi qua được không? Ông Vũ lo lắng nói.
Cầu này bác đi qua khả năng không vừa khà khà! Ông Phú trêu.
Đúng rồi! Gầy như bác Phú nên đi thử trước! Ông Vũ dơ tay mời ông Phú.
Các bác yên tâm! Cầu này người bản địa đi suốt, không sao đâu, từng người đi qua một là được. Ông dẫn đường vừa nói vừa vuốt mưa trên mặt mình.
Minh đứng nhìn cây cầu mà không yên tâm chút nào, khoảng cách từ bờ bên này sang bờ bên kia cũng khá xa, dòng nước ở đây lại chảy khá siết, không biết có sâu không nữa, nhưng hình như do trời mưa to nên nhìn dòng nước có vẻ đáng sợ hơn. Mà chiếc cầu tre này lỏng lẻo quá, không có ai đi mà nó còn đung đưa thế kia, liệu có ổn không đây… Nhìn chiều rộng của chiếc cầu này cũng chỉ vừa một người, bên trên có hai thanh tre hai bên để vịn tay vào đó… Mà Minh cảm giác dòng nước càng lúc càng chảy xiết, có lẽ do mưa to nên lượng nước dâng cao khá nhanh.
Ai bé nhất thì qua đi! Ông Vũ nói to và nhìn ông Phú.
Để tôi!
Ông Phú dũng cảm đi qua trước, thực ra ông cũng run nhưng phải thể hiện trước mặt Thảo với lại ông là người nhỏ bé nhẹ cân nhất. Ông Phú bước một chân lên cầu tre thấy nó rung rung, hai tay ông run run bám vào hai thanh tre hai bên. Mới đầu thì hơi sợ nhưng đi được vài bước thấy quen, ông Phú liền đi phăng phăng một phát qua bờ bên kia.
MỌI NGƯỜI ĐI SANG ĐI!!! Ông Phú đứng nói vọng sang.
Cô gái đi đi! Ông dẫn đường nói.
Thảo sang đi em, em cứ đi từ từ đừng sợ!
Minh đứng an ủi vợ, thấy ông Phú sang an toàn Minh cũng yên tâm phần nào.
Vâng… Thảo sợ hãi nói, nhưng kiểu gì vẫn phải đi sang nên nàng lấy hết dũng khí bước lên cầu tre, hai tay nàng bám chặt vào hai thanh tre bên trên và từ từ bước sang, Thảo nhìn xuống dòng suối chảy xiết mà tim nàng đập thình thịch. Thảo rón rén cuối cùng cũng đi đến giữa cầu, bỗng nhiên gió ở đâu thổi đến rất mạnh làm cầu tre rung bần bật.
A!~ Thảo đứng im nhắm tịt mắt, hai tay bám chặt vào chiếc cầu tre.
ĐI ĐI EM! ĐI QUA ĐI ĐỪNG SỢ! DỨT KHOÁT LÊN…
Minh gào lên, anh và ông Vũ đứng ở bờ mặt cắt không còn giọt máu lo cho Thảo. Ông Phú bên kia cũng run, ông đứng ở đầu cầu đưa tay ra để đón Thảo.
A!!! Em sợ lắm! Anh Minh ơi!!! Thảo sợ hãi gọi chồng.
Anh đây! Thôi em quay lại đi để anh đi qua trước! Minh định lao lên thì bị gàn lại bởi ông dẫn đường.
ĐỪNG!!! Cậu mà bước lên là cầu sập đó! Cháu đi qua đi, chạy qua bên kia! Đừng sợ!
Ông dẫn đường cũng hơi sợ rồi, nhìn chiếc cầu tre lỏng lẻo quá, tự nhiên ông thấy bản thân mình thật bất cẩn, khá lâu rồi ông chưa đi cái cầu tre này, vì trước đến nay ông toàn dẫn đoàn lên cầu sắt bên trên thượng nguồn.
A! Huhu… Thảo sợ hãi, nàng lê chân dần dần tiếp tục bước đi.
“CẠCH!”
Tự dưng tiếng cạch ở đâu vang lên khiến tất cả mọi người bạc cả mặt đi vì sợ. Bỗng ông dẫn đường ngó lên thượng nguồn và nói câu tiếng Thái gì đó trông khá hoang mang. Ông cảm thấy nước từ thượng nguồn chảy xuống mỗi lúc một nhiều và xiết, gió thì thổi mạnh, đây phải là bão chứ không phải mưa giông bình thường nữa rồi… Nếu cứ đà này cây cầu sẽ không trụ được mất.
“CẠCH!”
Lại một tiếng cạch nữa vang lên, ông Vũ và Minh trợn tròn mắt lo lắng cho Thảo, lên cũng không lên được, gọi Thảo quay lại cũng không xong. Minh quýnh cả đít lên lo cho vợ.
QUAY LẠI ĐI EM!!! THẢO ƠI!!! Minh lo lắng hét to.
“CẠCH!”
Một chân của cầu tre nơi Minh đứng bỗng gãy ra và trôi theo dòng nước. Tim Minh đập thình thịch như muốn vỡ ra vì lo lắng.
CHẠY SANG KIA ĐI! CÔ GÁI! CHẠY LUÔN ĐI! Bỗng ông dẫn đường mặt cắt không còn giọt máu hô to.
A! Huhu! Thảo đứng ở giữa cầu nhìn lại thấy Minh và mọi người đang xua tay ra đằng trước. Lúc này nàng đã quá sợ hãi rồi, tự nhiên quay lại lại thấy cái cầu tre ở đằng sau mình bị ngâm một nửa xuống nước rồi.
CHẠY QUA ĐÂY! THẢO ƠI! Ông Phú đứng ở bờ gào to, ông cũng rất lo lắng cho Thảo.
“CẠCH! CÓT KÉT”
Tiếng của những thanh tre đang bị gãy, tuột ra khỏi dây thừng và tách khỏi nhau, lúc này Thảo đã cảm giác được cây cầu đang nghiêng, lúc này bản năng của nàng trỗi dậy, nàng bỏ tay và chạy thật nhanh về phía bác Phú.
NHANH LÊN THẢO ƠI!!! NHANH LÊN!!! Mọi người gào to lo lắng cho Thảo. Thảo thấy chiếc cầu đang đổ dần nghiêng theo dòng nước, nhưng chỉ còn một đoạn nữa là đến chỗ bác Phú rồi, còn vài bước nữa thôi… Ông Phú ở phía bên kia cũng vì quá lo lắng, ông bước một chân lên cầu.
“CẠCH!”
Không chịu được thêm một sức nặng nữa, chiếc cầu tre bị nghiêng và đổ xuống dòng nước chảy xiết.
THẢO!!!
Tiếng hét thất thanh của Minh vang to trong núi rừng Hòa Bình.
NHANH LÊN THẢO ƠI!!! NHANH LÊN!!! Tiếng hét thất thanh của mọi người vang lên trong màn mưa dày đặc, mặt ai nấy cũng trắng bệnh vì sợ hãi. Ở bên kia suối Thảo thấy chiếc cầu đang đổ dần nghiêng theo dòng nước, nhưng chỉ còn một đoạn nữa là đến chỗ bác Phú rồi, còn vài bước nữa thôi… Ông Phú ở phía bên kia cũng vì quá lo lắng, ông bước một chân lên cầu đưa cánh tay ra đỡ lấy Thảo…
“CẠCH!” Không chịu được thêm một sức nặng nữa, chiếc cầu tre bị nghiêng và đổ xuống dòng nước chảy xiết.
THẢO!!! Tiếng hét thất thanh của Minh vang to trong núi rừng Hòa Bình.
A!!! Phía bên kia chỉ nghe thấy tiếng hét của Thảo khiến ông Vũ, Minh trợn trừng mắt nhìn về phía màn mưa lo lắng tột độ.
Thảo nghiêng theo chiếc cầu tre, trong một giây phút ngắn ngủi nàng đã nghĩ mình sẽ rơi xuống nước, và nàng biết mình sẽ chết nếu bị dòng nước hung dữ này cuốn đi, trong giây phút đó có hàng trăm hình ảnh của gia đình hiện lên trong đầu nàng… đôi mắt nàng vô hồn nhìn về phía trước, tai nàng bị ù và dường như không còn nghe thấy âm thanh xung quanh mình nữa… người nàng mất thăng bằng nhưng chân vẫn cố chạy mặc cho chiếc cầu tre đang đổ… “CỌT KẸT… Ruỳnh!!!” Chiếc cầu tre đổ hoàn toàn xuống dưới mặt suối nhưng những chiếc dây cột vào trụ ở bờ vẫn còn giữ lại chiếc cầu khiến nó không trôi theo dòng nước… “PẶP!” Thảo cảm thấy có một bàn tay tóm chặt vào cổ tay nàng kéo lại khiến nàng đau điếng…
THẢO!!! Giọng ông Phú vang lên, Thảo mừng rỡ như vừa được ông kéo từ địa ngục lên vậy, âm thanh cuộc sống lại quay trở lại… trong màn mưa dày đặc, nàng thấy bác Phú đang nằm lên một tảng đá to, một tay bác bám vào cột trụ một tay nắm tay Thảo, cũng may lúc đó chân Thảo mặc dù đang ở dưới nước nhưng nàng vẫn đang đạp lên những thanh tre của cây cầu… Lúc này một nửa thân dưới của Thảo đang bị ngâm dưới dòng nước lạnh giá, Thảo không nhún lên được vì ở dưới sâu quá mấy cây tre không chạm xuống được đáy. Nàng mặc dù đã được bác Phú tóm chặt nhưng nàng vẫn rất sợ, nàng dùng tay còn lại của mình vơ xung quanh tóm vào những cây cỏ dại mọc cạnh tảng đá và tự kéo mình lại.
A!!! Cố lên cháu!!! VỨT BALO ĐI!!! Ông Phú gồng cứng cả cơ thể, ông gào to lên vì cảm thấy nặng quá… Thấy vậy Thảo vội vàng run run luồn một tay qua chiếc đai và thả ra, sau đó tóm vào tay ông Phú, thấy vậy ông chuyển giữ tay kia của Thảo để nàng thả balo ra… khó khăn chồng chất khó khăn, chiếc áo mưa ướt nhẹp dính vào người Thảo khiến nàng cử động khó hơn nhưng cuối cùng chiếc balo chứa túi ngủ tụt khỏi người Thảo và trôi theo dòng nước rất nhanh… Lúc này nàng đã nhẹ hơn, ông Phú bắt đầu dùng hết sức bình sinh của mình để kéo Thảo lên, chân gồng, mông đít thít cả lại. Cũng may ông có tập gym thường xuyên chứ không ở cái tuổi của ông chỉ có đường mà ngã xuống theo Thảo.
Ai da… A!!! Thảo cũng dùng hết sức mình để lết lên mỏm đá cùng bác Phú. Lúc này ông Phú kéo được Thảo lên một đoạn rồi, ông lùi lại lấy một chân móc vào cột trụ tre và dùng tay còn lại kéo Thảo lên.
AR!!! Ông Phú gồng nổi cả gân mặt, ông dùng tất cả sức lực của mình kéo Thảo lên bờ… cuối cùng Thảo cũng bò lên được mỏm đá, ông Phú mệt quá nằm vật ra đất cạnh đó thở hổn hển, Thảo ở trên mỏm đá sợ quá, nàng không dám nhìn xuống dòng nước đen ngòm hung dữ đó mà run run leo xuống và nằm cạnh bác Phú ôm tay thở dốc vì mệt và đau. Tầm một phút sau nàng hoàn hồn lại mới nghe thấy tiếng của Minh gọi tên nàng ở phía bên kia bờ, giọng anh đã lạc hẳn đi.
Thảo!!! Thảo ơi!!! Trong màn mưa dày đặc Minh vẫn nhìn thấy từ xa bóng dáng Thảo đã được kéo lên bờ, anh vừa mừng vừa lo sợ. Chưa bao giờ trong cuộc đời anh sợ đến mức này, điều anh sợ hơn cả cái chết đó chính là đánh mất Thảo, nếu nàng không còn trong cuộc đời này có lẽ Minh cũng sẽ tự tử theo nàng.
Em!!! Đây!!! Thảo run run đứng dậy và hét về phía bên kia.
EM CÓ BỊ THƯƠNG KHÔNG??? Minh gào to, lạc cả giọng.
EM KHÔNG!!! BÁC PHÚ CỨU EM!!!
EM Ở IM ĐÓ! ANH SẼ TÌM CÁCH SANG NGAY BÂY GIỜ!!! Minh rất mừng khi vợ mình bình an vô sự, anh thầm cảm ơn một lời cảm ơn sâu sắc đến bác Phú, việc này khiến anh cảm kích vô cùng… nhưng lúc này không phải lúc nghĩ đến ơn huệ, anh cần phải sang bên đó càng nhanh càng tốt.
Tốt rồi! May quá! Ơn trời!!! Con bé không sao rồi! Ông Vũ trợn to mắt nuốt nước bọt vỗ bồm bộp vào ngực mình vì tức ngực.
Bác! Bác ơi!!! Minh gọi ông dẫn đường, thấy ông ta cũng đang cuống cuồng nói tiếng dân tộc với cái điện thoại.
BÁC ƠI!!! Minh gào to lên, vì những hạt mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, có lẽ ông ta lãng tai không nghe được.
Ơi! Ơi!! Ơi… Tay ông dẫn đường run lẩy bẩy vì sợ.
VỢ CHÁU KHÔNG SAO, VỢ CHÁU LÊN ĐƯỢC BỜ BÊN KIA RỒI! BÂY GIỜ BÁC DẪN ĐƯỜNG CHO CHÁU SANG BÊN ĐÓ!
MAY QUÁ!!! @#$@#%#$%^#$ Ông dẫn đường nói một tràng tiếng Thái và nhìn sang phía bờ bên kia nhưng mưa dày quá chẳng thấy gì.
BÂY GIỜ LÀM SAO SANG ĐƯỢC BÊN KIA HẢ??? Ông Vũ tức giận trừng mắt nói với ông dẫn đường.
PHẢI GỌI THÊM NGƯỜI! NHƯNG ĐIỆN THOẠI KHÔNG CÓ SÓNG! Ông dẫn đường nói.
SAO PHẢI GỌI THÊM NGƯỜI??? Ông Vũ vừa vuốt những giọng nước mưa trên mặt vừa nói.
TRỜI MƯA! ĐƯỜNG KHÓ ĐI LẮM!!! TÔI SỢ SẠT LỞ THÌ SẼ KHÔNG ĐI QUA CẦU SẮT ĐƯỢC! PHẢI DỌN ĐƯỜNG! MƯA TO THẾ NÀY NHIỀU BÙN ĐẤT LẮM!!!
BÁC DẪN ĐƯỜNG CHO CHÁU LÊN CẦU SẮT, BÂY GIỜ CHỜ NGƯỜI ĐẾN BAO GIỜ, CHƯA KỂ ĐIỆN THOẠI MẤT SÓNG THẾ NÀY! Minh vừa nói vừa đưa điện thoại iphone 14 của mình ra mưa cho mọi người xem.
CÁC VỊ KHÔNG HIỂU RỒI, KHÔNG KỂ ĐẾN SẠT LỞ, HAI NGƯỜI ĐI TRƯỚC NHỠ BỊ LẠC THÌ SAO, HỌ ĐÂU BIẾT ĐƯỜNG, TRỜI Ạ… PHẢI CÓ ĐỘI CỨU HỘ ĐI CÙNG!! Ông dẫn đường dậm chân đập tay giải thích cho bố con Minh.
THẢO! THẢO ƠI!!! Thấy vậy Minh liền gọi to tên Thảo.
… Rào!!! Rào!!! Rào!!! Minh chỉ nghe thấy tiếng mưa vọng đến. Bờ bên kia không có một chút hồi âm nào.
THẢO ƠI!!!
THẢO ƠI!!! NGHE THẤY ANH GỌI KHÔNG! EM Ở IM ĐÓ ĐỪNG ĐI ĐÂU!!!
THẢO ƠI!!! CON CÓ NGHE THẤY KHÔNG? Ông Vũ sốt ruột cũng gọi theo. Nhưng đều không nhận được hồi âm từ bờ bên kia… Điều này khiến bố con Minh càng thêm lo lắng…
… Bạn đang đọc truyện Thụ tinh tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thu-tinh-2/
… 5 phút trước tại bờ bên kia…
Hờ hờ hờ… Ông Phú thở hổn hển ngồi dậy.
BÁC! BÁC CÓ SAO KHÔNG Ạ? CHÁU CẢM ƠN BÁC! Huhu Thảo đỡ ông Phú. Nàng vừa khóc vừa ôm chầm lấy bác Phú, mặc dù cổ tay nàng đang đau.
Bác không! KHÔNG SAO! CHÁU CÓ SAO KHÔNG? Ông Phú đưa tay ôm lại Thảo, hai bác cháu ôm chặt nhau. Mùi thơm của Thảo lại quyện vào mũi ông Phú, ông cảm nhận được bộ ngực to của Thảo đang dí sát vào người mình khiến chim ông Phú cửng lên nhanh chóng… Ông Phú xấu hổ, ông cũng không ngờ được bản thân mình lâm vào hoàn cảnh này mà vẫn cửng được.
CHÁU KHÔNG!!! Hic hic… Chỉ hơi đau cổ tay thôi ạ… Thảo bỏ bác Phú ra và lau nước mắt lẫn nước mưa trên mặt mình… Người nàng run lên vì lạnh.
MƯA TO QUÁ… BÁC CHÁU MÌNH TÌM CHỖ TRÚ KHÔNG CHÁU SẼ ỐM ĐÓ! Ông Phú nói vào tai Thảo… Người ông cũng run không kém, chẳng qua ông đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Thảo.
NHƯNG…
CÂY CẦU ĐỔ RỒI! CHÚNG TA KHÔNG NGỒI ĐÂY MÃI ĐƯỢC! NẾU CỨ DẦM MƯA THẾ NÀY KHÔNG TỐT ĐÂU!!! Ông Phú giải thích.
VÂNG! NHƯNG CHÁU NGHĨ BÁC CHÁU MÌNH NÊN Ở GẦN ĐÂY, VÌ CHẮC CHẮN ANH MINH SẼ TÌM CÁCH ĐẾN ĐÂY… NẾU BÁC CHÁU MÌNH ĐI QUÁ XA SẼ BỊ LẠC ĐÓ Ạ… Thảo nói vào tai ông Phú, nàng cứ phải nói to vì trời mưa to quá át cả tiếng nói của mình…
UH! CHÁU NÓI ĐÚNG! NHƯNG CHÚNG TA KHÔNG THỂ Ở ĐÂY MÃI ĐƯỢC, CHÁU KHÔNG THẤY BÙN ĐANG CHẢY XUỐNG SAO? Ông Phú sờ thấy bùn dưới đất nên rất lo lắng, vì cạnh suối là một ngọn đồi nương khá cao. Đất đang có chiều hướng chảy từ trên đỉnh đồi xuống. Thảo cũng đưa tay xuống sờ toàn đất nhão kèm với nước đang chảy khá nhiều dưới chân nàng… nàng và ông Phú đành phải di chuyển khỏi nơi nguy hiểm này.
Roạt! Roạt! Cả Thảo và ông Phú đều xé áo mưa ra, bởi vì cả hai người đều ướt như chuột lột rồi, mưa to thế này chẳng chiếc áo mưa nào chịu được cả.
BÁC PHÚ ƠI! BÁC CHÁU MÌNH ĐI QUANH ĐÂY THÔI, NẾU KHÔNG SẼ LẠC ĐẤY Ạ!!! Thảo bước những bước chân nặng nhọc lên đồi, vì bên dưới đôi giày nàng lúc này chắc chắn dính đầy bùn đất thành từng tầng rồi.
Ừ! CHÚNG TA ĐI LÊN TRÊN! TÌM CHỖ TRÚ CHÂN!!! CHÁU ĐI CẨN THẬN! NHIỀU BÙN LẮM!!! Hai bác cháu kéo tay nhau, tay bám tay víu cùng nhau đi lên ngọn đồi nương của người Thái, càng leo lên cao tiếng suối hung dữ càng xa dần, chỉ còn tiếng mưa rào… dần dần hai bác cháu không biết đã leo đến đâu nhưng tiếng suối đã không còn, lúc này hai người đã nói chuyện được bình thường mà không phải gào lên nữa.
Cháu mệt quá… Thảo ngồi xuống một tảng đá gần đó, đôi giày của nàng đã lấm lem bùn đất. Quần áo thì ướt sũng. Nàng bỏ điện thoại ra xem thì thấy không có một chút sóng nào, nàng cau mày thất vọng lại đút vào túi. Thảo và ông Phú lúc này chẳng khác gì hai con chuột tắm mưa.
Được rồi! Ta trèo đến đây thôi! Bác cũng mệt lắm rồi… ở đây an toàn hơn rồi… Ông Phú cũng ngồi xuống tảng đá cạnh Thảo, ông dựa lưng vào chiếc balo to hơn người mình thở dốc, leo dốc đã mệt, dép thì không còn lại phải khoác thêm cái balo to bự chảng này nữa… Hai bác cháu ngồi thở một lúc thì mới để ý lúc này… trời tối quá… cả hai chẳng nhìn thấy gì, nỗi sợ này qua đi lại đến nỗi sợ khác.
Không biết lúc nào anh Minh mới đến nữa hic hic… Thảo sợ hãi ngồi im nép nép vào bác Phú.
Cháu đừng sợ… yên tâm… Ông Phú thấy vậy choàng tay sang vai Thảo ôm, hai bác cháu ngồi dầm mưa dưới một tán cây to… Người ông Phú run lẩy bẩy.
Bác chỉ sợ cháu ốm thôi! Người cháu run lên đây này! Ông Phú vừa nói vừa ôm chặt Thảo hơn, thậm chi ngón tay ông đã chạm cả vào ngực nàng nhưng Thảo mặc kệ, lúc này nàng không có tâm trí nào suy nghĩ đến chuyện đó.
Bác… cháu còn thấy bác run hơn ý, bác có sao không ạ? Cháu sợ… bác tuổi cao rồi… nhỡ bác bị ốm… Thảo nói giọng run run vì lạnh.
Không sao… không sao… bác ôm cháu thế này là bác thấy ấm rồi… Ông Phú run lập cập, vì tuổi đã cao nên ông không có sức chịu đựng tốt như Thảo… thậm chí lúc này ông còn cảm thấy rất mệt, đầu óc có dấu hiệu bị choáng.
Cũng lâu rồi… sao không thấy anh Minh đến nhỉ… liệu anh ấy có lạc đường không bác?
Bác… cũng không rõ… nhưng cháu yên tâm… Minh có người dẫn đường đi cùng… bác tin họ sẽ tìm thấy ta thôi… Ông Phú vừa ôm Thảo vừa nhìn lên những ngọn cây rừng nghiêng sang trái nghiêng sang phải rào rạc tiếng lá, tiếng cành cây va vào nhau, cùng với tiếng mưa rào và tiếng gió tạo nên những âm thanh đáng sợ trong núi rừng Hòa Bình… khiến một người sống 90% kiếp người như ông Phú cũng cảm thấy sợ hãi… Nhưng điều ông lo hơn lúc này đó là sức khỏe của mình, cứ ngồi đây thế này cũng không phải ý hay, chờ càng lâu ông càng cảm thấy mệt.
Hừ hừ… bác Phú ơi… liệu ở đây… có ma không bác… Thảo sợ hãi run cả người, nàng bất chợt lại nghĩ đến truyền thuyết ở Bản Làng Cổ về ma cà rồng, ở đây cũng là bản lại còn tách biệt với thế giới bên ngoài nên Thảo lại càng sợ…
Không có đâu cháu… ma quỷ chỉ là mê tín… Ông Phú khẳng định chắc nịch nhưng ông vẫn rất sợ khi ở trong khung cảnh như thế này. “Khụ khụ” ông Phú bắt đầu ho và người run càng lúc càng mạnh.
Hai bác cháu im lặng một lúc, hai cơ thể run lên vì lạnh và sợ, một bầu trời tối đen như mực, chỉ có tiếng mưa rào không có dấu hiệu dịu đi… Bỗng… có hai bàn tay đưa lên một tay bịt miệng Thảo một tay bịt mồm ông Phú. Khiến cả hai bác cháu giật mình bắn cả tim ra ngoài, hồn bay phách lạc.
A!!! A!!! Cả hai bác cháu hét to trong khi hai bàn tay vẫn đang bịt miệng họ.
Éc éc éc!!! Éc éc éc!!! Éc éc éc!!! Xào xạc, rào rạo bạch bạch bạch Éc éc éc!!! Tiếng lợn vang lên cùng tiếng người hét.
#@%@#%^#$%@#% Bỗng có giọng một cô gái nói tiếng Thái vang lên.
Ưm… ai… ai đó… Thảo sợ hãi vì không biết ai đang bịt miệng mình… nhưng nàng chắc chắn đây không phải tiếng của ma quỷ vì nàng đã nghe và biết đây là tiếng của người dân tộc Thái rồi, giống hệt giọng ở Bản Làng Cổ.
#%#$^@#%@#%@ Lại đến giọng của một người con trai nói tiếng Thái từ xa tiến lại gần.
Trời ời! Ông này ngất rồi! Giọng một cô gái nói tiếng Việt cạnh Thảo, giọng hơi ngọng.
Ai đó… ưm… ai… làm ơn… huhu Thảo sợ hãi nói. Vì trong đêm tối nàng không biết ai đang bịt miệng mình, nhưng có vẻ là một cô gái.
@#%#$%^#$^@#% Cô gái bị miệng Thảo nói tiếng Thái và thả tay ra. Thảo vội vàng đứng dậy và lấy điện thoại ra bật đèn flash. Trước mặt Thảo có ba người đang dơ tay che ánh đèn flash của nàng, một chàng trai cởi trần tay cầm gậy đang đứng cạnh một cô gái đeo túi thổ cẩm, có lẽ là cô gái vừa bịt miệng nàng, sau đó nàng soi sang bên cạnh thấy bác Phú đang ngất trên cành quất nằm gục vào người cô gái biết nói tiếng Việt.
A!!! Bác Phú! Thảo giật mình khi thấy bác Phú như vậy.
Không sao! Ông ấy chắc bị ngất vì sợ thôi đó… Cô gái nói tiếng việt rất tốt nhưng giọng lại ngọng ngọng lờ lợ.
Các chị là ai… Giọng Thảo run run khẽ đưa ánh đèn flash xuống vì sợ chói mắt người đối diện.
Chị là khách du lịch đúng không? Sao lại ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này? Cô gái cười nói, nhìn người này trông rất trẻ khả năng chạc tuổi Thảo.
Vâng! Bọn em đang bị lạc đoàn, bọn em đi qua cầu tre bên dưới, nhưng cầu bị đổ rồi nên những người còn lại đang ở bên kia suối… Thảo đứng chắp tay ở bụng nhíu lông mày lại nói lễ phép, vì nàng không biết người đối diện tuổi tác thế nào nhưng cứ xưng em trước cho lịch sự… Thảo cảm thấy yên tâm hơn một chút vì những người này không phải người xấu, nhìn họ rất lành.
Bị đổ rồi sao? Cái cầu đó ọp ẹp lắm, ai lại dẫn các chị đi đường đó thế? Cô gái nói và nhìn xuống chân đồi tối thui. Cô gái người Thái cũng rất lịch sự và gọi Thảo bằng chị, vì đó cũng là một nét đặc trưng của người dân tây bắc, không biết đối phương có hơn tuổi mình hay ít tuổi hơn, lần đầu gặp luôn gọi người khác bằng anh hoặc bằng chị.
Có một người hướng dẫn bảo đi đường này nhanh hơn… Mắt Thảo rưng rưng, nàng chút nữa thì khóc, nàng khóc không phải vì sợ mà vì vui mừng.
#%#$^&#$*#$$&#&$ Anh chàng người Thái lên tiếng.
@#%#^&%$^*#%@# Cô gái cũng quay lại nói điều gì đó.
Thôi chị đi theo bọn em, trời mưa thế này mình phải tìm chỗ trú đã… phải lo cho ông cụ này đã! Cô gái vừa nói vừa cười rồi đỡ ông Phú dậy, anh chàng kia cũng cười khúc khích dắt cây gậy vào đai bụng và đi đến vác ông Phú nhỏ bé cùng chiếc balo lên vai mình.
AI ĐẤY! THẢ TÔI RA!!! Vừa bị vác lên vai ông Phú cũng tỉnh, theo phản xạ ông dãy đành đạch như con cá lớn vừa bị bắt lên khỏi nước, chàng trai thấy vậy liền đặt ông Phú xuống vì bị ông đấm thùm thụp vào đầu.
Bác Phú! Bác Phú! Thảo chiếu đèn flash vào bác Phú và trấn an.
Thảo à? Ai vậy… đây là ai? Ông Phú nhìn xung quanh rồi lo lắng nói.
Bọn cháu là dân bản ở đây! Xin lỗi ông vì lúc nãy bọn cháu làm ông sợ Cô gái ôm miệng cười tủm tỉm.
Vậy… vậy à… vậy… vậy… thì tốt rồi… Ông Phú lại nhìn xung quanh thêm lần nữa.
@#$@^$%*%^&%$% Chàng trai kia nói và chỉ tay chỉ chân ra tứ phía như muốn nói gì đó.
Ha ha… anh ấy bảo lúc nãy tiếng hét của mọi người làm con lợn sợ bỏ chạy đó! Cô gái cười rung cả người nói.
Lợn ư? Thảo lúc này mới nhớ, lúc bị bịt miệng nàng có nghe thấy rất nhiều tiếng lợn chạy nháo nhác xung quanh.
Vâng! Bọn em đang đi săn lợn rừng, con này to lắm, bọn em rình nó mấy ngày rồi, hôm nay mưa to nó mới ra khỏi hang, rình nó cả buổi cuối cùng lại gặp chị với ông đây đang nói chuyện… ngồi đúng lên hang nó ha ha! Cô gái vui vẻ kể mà không hề có ý trách Thảo hay ông Phú.
Bọn em xin lỗi… Thảo cảm thấy có lỗi khi mình đã làm hỏng chuyện săn lợn của họ.
Ha ha có gì đâu, không phải xin lỗi đâu chị, bọn em biết hang của nó rồi, mai kia lại ra rình là được ha ha, mỗi tội phải chờ trời mưa nó mới không đánh hơi thấy người. Cô gái vừa nói vừa đi lên trên đồi cùng với hai người còn lại.
Bây giờ… chúng ta sẽ đi đâu? Khụ khụ! Ông Phú đề phòng hỏi, ông rất xấu hổ khi vừa rồi bị dọa đến ngất đi, nhưng thực sự sức khỏe của ông lúc này không được tốt lắm.
Bọn cháu sẽ đưa ông và chị lên hang, ở gần đây có một cái hang, chúng ta trú mưa ở đó, sáng mai bọn cháu đưa hai người về bản… Những bước đi thoăn thoắt của dân bản địa đã dẫn ông Phú và Thảo đi vào con đường mòn lúc nào không hay. Lúc này đường đã dễ đi hơn rất nhiều.
Vậy à, cảm ơn các cháu! Mà gọi ta là bác thôi! Trông ta già thế sao Khà khà! Ông Phú đã cảm thấy yên tâm hơn và cười khoái chí. Sau một hồi leo núi theo chân người bản địa, ông Phú và Thảo được đưa đến một cái hang khá rộng. Bước vào bên trong cảm giác lạnh hơn ở ngoài rất nhiều nhưng tránh được cơn mưa.
Trong này lạnh quá… Thảo rét run nói.
@#%$#$%^#$^$%& Chàng trai kia nói và lạo xạo làm cái gì đó, Thảo cầm điện thoại soi khắp hang, ở đây khá nhiều rơm rạ và củi khô, có lẽ đây là cái hang sinh hoạt của bà con nơi đây mỗi khi đi nương dãy ở khu vực này.
Không biết anh Minh có tìm thấy chỗ này không nữa? Thảo nhíu lông mày mặt buồn bã nói.
Chị yên tâm! Họ phải vòng lại đường cầu trên thượng nguồn mới vào được trong bản, mà trời mưa thế này đường đất khó đi có khi phải đến sáng mới vào được trong bản, nên hôm nay ta cứ nghỉ ở đây đã, sáng mai em đưa chị với ông… à nhầm hihi… và bác vào trong bản thì kiểu gì cũng gặp lại mọi người thôi… chị đừng lo nha! Bọn em người trong bản cũng làm du lịch mà hihi Vừa nói cô gái vừa dọn dẹp sạch sẽ xung quanh dưới ánh đèn flash của Thảo và dựng các cây củi vào với nhau có lẽ họ chuẩn bị đốt lửa sưởi ấm.
Bác Phú ơi… Thảo kéo tay ông Phú.
Hả… ơi… sao thế cháu? Ông Phú quay lại nhìn Thảo, mặt ông héo như quả táo tàu run lên bần bật.
Họ chuẩn bị đốt lửa kìa… Mặt Thảo nhìn ngộ ngộ không biết nàng đang trông chờ điều gì.
Uh… phải đốt lửa mới ấm cháu ạ… khụ khụ! Ông Phú không hiểu ý Thảo.
Không! Ý cháu là… họ sẽ tạo ra lửa kiểu thời cổ xưa ý… xoay xoay mấy cây gỗ vào với nhau ý! Thảo tủm tỉm mặt hào hứng chờ đợi. Ông Phú không nói gì, nhưng mặt ông cũng hiện rõ sự phấn khích. Hai bác cháu nhìn chằm chằm cô gái và chàng trai đang ngồi trước đống củi khô đã được chất lên thành hình tam giác. Chàng trai bện một nhúm rơm khô còn cô gái loay hoay tìm cái gì đó xung quanh mình, lục các túi trước những ánh mắt tò mò hào hứng của Thảo, nàng sẽ được chứng kiến cách người ta tạo ra lửa bên ngoài đời thực chứ không phải trên phim ảnh nữa. Một lúc thấy cô gái quay lưng thổi thổi và vẩy vẩy thứ gì đó… tầm 2 phút thì cô gái quay lại.
“Tạch! Tạch!” Cô gái đưa ra cái bật lửa và trâm vào một nhúm rơm đã bện của chàng trai trước sự bất ngờ của Thảo và ông Phú. Hai người đỏ cả mặt quay người ra chỗ khác.
Bác cháu mình hơi khinh thường họ rồi… Ông Phú nháy Thảo và nói thầm.
Hic… cháu cứ tưởng họ sẽ tạo ra lửa bằng cách đó chứ… ngại quá huhu… Thảo đẩy đẩy vào người bác Phú. Nàng liếc mắt nhìn ánh lửa đang cháy to dần, mọi thứ trong hang sáng lên. Lúc này chàng trai và cô gái kia đang dọn dẹp và chất rơm thành một hình tròn giống như chiếc giường vậy. Cả ba người bản địa nhìn khá trẻ có lẽ họ cùng lứa với nhau ở trong bản. Lúc này chàng trai mới nhìn lên và thấy gương mặt xinh đẹp của Thảo, anh ta như bị hút hồn một lúc rồi quay đi tiếp tục công việc của mình.
Sau khi công việc dọn dẹp, bện rơm thành giường xong thì Thảo bỗng thấy chàng trai và cô gái cởi đồ ngay trước mặt mọi người, họ lột áo ngoài và cởi quần, con chim tồng ngà tồng ngồng trước mặt Thảo, cô gái kia cũng vậy, lột sạch mà chẳng ngại ngần chút nào, cặp vú xệ, lông mu rậm rạp đen xì hiện ra làm ông Phú và Thảo đỏ cả mặt.
A!!! Thảo đỏ ửng mặt hét lên và quay đi chỗ khác, ông Phú cũng xấu hổ quay mặt đi.
Ha ha chị đừng ngại, ở đây bọn em tắm tiên với nhau suốt nên hai người có lẽ chưa quen! @#%@#%^#$^#^$ Cô gái kia vừa bện rơm vừa nói, và quay lại nói với chàng trai và cô gái kia điều gì đó.
@#%$@#^$%&$% Chàng trai cũng nói rồi vung tay vung chân cười cười, có lẽ anh ta cũng hơi ngại Thảo nhưng hành động của anh ta giống kiểu ướt thế này không cởi đồ ra sẽ rất khó chịu, và dường như anh ta thấy chuyện này hết sức bình thường.
Nhưng… nhưng cởi hết ra thế kia á chị? Thảo không dám quay lại nhìn.
Không cỡ ra chị sẽ ốm đó, ai cũng ướt như chuột rồi ha ha… Chị với bác đây cũng cởi ra đi! Đừng ngại! Ui dời bọn em ấy à, mưa gió cũng như trời nắng, thích thì mặc không thích thì thôi ấy mà, nhiều lúc trưởng làng còn quán triệt phải tập thói quen lịch sự trước mặt người khác vì làng có nhiều khác du lịch tới thăm, làm vậy họ sẽ rất ngại. Vừa nói cô gái cũng lột đồ mình ra và phơi lên cách vách đá gần đó.
Cô gái nói đúng đó… Nếu không cởi ra hong khô quần áo thì sẽ rất khó chịu… cẩn thận còn ốm đó Ông Phú nhìn Thảo nói. Sau đó ông đặt balo xuống đất và cũng lột áo mình ra và cởi chiếc quần dài phơi lên vách đá. Lúc này ông Phú còn đúng cái quần đùi bên trong, chân tay ông run lẩy bẩy tiến tới đống lửa ngồi.
Thảo lưỡng lự, nàng rất xấu hổ nếu phải cởi đồ ra ở đây nhưng mọi người nói đúng, cả người nàng dính nước mưa ướt nhẹp thế này, đầu tóc cũng vậy, nếu như không hong khô người thì hôm sau chắc chắn sẽ bị ốm nặng… sức khỏe là quan trọng, nàng nhìn ba người kia rất tự nhiên, họ chẳng chút ngại ngùng nên Thảo cũng cảm thấy đỡ xấu hổ… thôi thì nhập gia tùy tục, hay sống đâu thì âu đó… nàng đành từ từ lột áo phông của mình xuống, cơ thể trắng ngần cùng với bộ ngực to được ôm bởi chiếc áo lót mỏng cũng hiện ra, bốn người bao gồm cả ông Phú nhìn Thảo không chớp mắt, lúc này họ mới để ý thấy Thảo không những có khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mà còn có cơ thể đẹp như tiên nữ nữa… Ông Phú nuốt nước bọt nhìn vào ngực Thảo, đôi môi khô, tím ngắt của ông run run lên vài cái, chàng trai và cô gái cũng trầm trồ khi thấy cơ thể của Thảo, chắc họ chưa bao giờ thấy cô gái nào đẹp thế này trong đời.
@#%#$&%$&#^# Thấy Thảo ngại cô gái kia quay lại nói với hai người còn lại nên giữ ý tứ, cả hai người họ như bị Thảo hớp hồn, bị nhắc nhở cô gái và chàng trai liền bừng tỉnh quay mặt đi chỗ khác.
Thảo đỏ mặt, thôi thì mình cũng chỉ là dân du lịch, họ cũng không biết mình là ai, với lại họ còn đang trần chuồng kia mà, nàng cũng rất khó chịu với chiếc quần đang bó sát da thịt nàng lại ướt ướt dính dính thế này. Thảo ngồi lên tảng đá nhẹ nhàng cởi nốt chiếc quần dài ra ngoài. Lúc này cơ thể siêu phẩm của nàng lại một lần nữa được lộ ra nhiều hơn, trên người nàng chỉ còn chiếc áo lót và quần lót màu trắng. Bộ mông to mẩy của Thảo nẩy lên khi phơi đồ, đôi chân dài trắng mịn của nàng nhìn càng mịn hơn khi ở dưới ánh lửa hồng. Chàng trai người Thái không kìm được lòng mà lén nhìn Thảo, nhưng vì bản tính chân chất nên anh ta không dám nhìn nhiều. Không thể phủ nhận được vẻ đẹp của Thảo luôn hút hồn người đối diện. Nàng như một cục nam châm lớn khiến người ta không cưỡng lại được, kể cả là nữ giới.
Trời ơi! Chị là thần tiên hay sao mà chị đẹp vậy? Cô gái kia ngồi khoanh chân ở đống lửa nói, cô ta không ngại gì khi đang trần như nhộng trước mặt ông Phú.
Hì… Chị quá khen ạ… Thảo ngại không biết nói gì, nàng từ từ ngồi xuống cạnh đống lửa. Ở đằng sau hai người bản địa kia đã nằm ôm nhau ngủ và nói cái gì đó không thể hiểu được. Có lẽ họ cũng khéo léo đi ngủ sớm và quay lưng vào trong để Thảo không cảm thấy xấu hổ.
Cháu là người bản địa ở đây mà nói tiếng phổ thông tốt thật đấy! Ông Phú ngồi xuống và nói rất tự nhiên nhưng đôi lúc ông vẫn liếc vào cặp vú xệ và chùm lông đen của cô gái trước mặt mình.
Cả bản mỗi cháu và anh của cháu nữa biết nói tiếng việt thôi! Ngày trước già làng cho chúng cháu ra ngoài huyện học tiếng, sau đó cũng về bản để làm phiên dịch cho người du lịch… cách đây vài năm… khi có một vài người bạn của anh cháu đến chơi thì cũng nói ở đây nên phát triển du lịch, rồi từ đó dần dần có rất nhiều người đến bản cháu, vì thiên nhiên ở đây rất đẹp nên người ta mê lắm hí hí… Cô gái nói cười vô tư.
Nhưng… Thảo mỉm cười đưa một ngón tay lên miệng và nhìn vào cơ thể của cô gái, cô gái thấy lạ nhưng cũng hiểu ý.
À! Cái này ấy hả, chị vào trong bản em đến chiều còn thấy cả bản tắm tiên với nhau đó chị ha ha… Nó giống như một phong tục của người dân tộc Thái bọn em đó chị. Nên bọn em quen rồi không thấy ngại đâu, nên chị cũng đừng ngại… người kinh có câu gì nhỉ? À! Nhập gia tùy tục hihi Cô gái cười tươi nói.
Thảo mỉm cười, nàng cũng không thể hiểu hết được quan điểm của họ nên đây cũng là một vốn kiến thức nhỏ nàng tích lũy được khi đến đây, việc trần truồng trước mặt người khác thế này đối với nàng thật không quen chút nào, nó giống như thổ dân bên châu phi vậy… Không ngờ ở Việt Nam lại có những nơi còn cách sống “mát mẻ” như vậy, có lẽ không riêng gì ở đây, chắc hẳn còn rất nhiều người dân ở nơi khác họ cũng sinh sống giống như thế này… Tự nhiên nàng cảm thấy mình như được sống giống như những người tiền xử ngày xưa, trần truồng rồi ở trong hang, đốt lửa… đây cũng là một trải nghiệm thú vị đấy chứ…
Bác mệt ở đâu ạ? Cháu nhìn mặt bác có vẻ không khỏe… Cô gái nhìn ông Phú nói. Vì thấy ông đang ôm bụng co chân, mặt thì hơi gượng, đôi môi thì tím tái run lẩy bẩy.
À không! Chắc do bác… do bác… dính mưa nên… ốm! Ông Phú cười trừ nói nhưng thực ra chim ông đang cửng lên khi ngồi đối diện với cô gái trước mặt, nhìn body của cô ta thì không được đẹp mấy nhưng dù gì cũng là nữ giới nên ông Phú không thể nào không cửng. Còn chưa kể Thảo ngồi bên cạnh, ông không cửng mới lạ, mặc dù ông cũng không được khỏe cho lắm vì bị nhiễm lạnh rồi.
Bác có mệt lắm không ạ? Lúc nãy bác còn bị ngất đó! Thảo lo lắng nói, nàng đặt một bàn tay lên trán ông Phú.
Hèm… e hèm!! Khụ khụ… Ông Phú không nói gì, ông xấu hổ khi lúc nãy bị dọa đến ngất đi, ông liếc nhìn cô gái thì thấy cô ấy đang cười tủm tỉm nhìn ông.
Bác đi nằm nghỉ trước đi ạ… Thảo nhìn vào balo đựng túi ngủ nói.
Bác mệt thì nằm lên đây này, khổ nhìn bác già cả rồi mà phải đi leo núi với con cháu thế này hihi… Cô gái kia nói rồi chỉ vào đống rơm của mình.
Bác cảm ơn! Nhưng cháu sẽ ngủ đâu? Ông Phú nhìn xung quanh thì chẳng còn tí rơm nào để bện thêm một chiếc giường nữa.
Bác cứ đi ngủ đi, bác già rồi cháu nhường bác đó hihi, ở bản cháu nhìn bác già như già làng của bọn cháu ý hihi… Cô gái vô tư cười nói. Ông Phú mặt nghệt ra khi bị so sánh với người già nhất bản của cô bé.
Bác ngủ trong túi ngủ đi ạ, ở ngoài này lạnh lắm, nhỡ bác bị cảm thì nguy lắm ạ… Thảo lo lắng cho bác Phú.
Thế còn cháu… Ông Phú thở mạnh nói.
Bác cứ nghỉ trước đi ạ… cháu chưa buồn ngủ… cháu sẽ ngồi chờ anh Minh ạ… Thảo nói và nhìn vào đống lửa.
Hừm! Trời mưa to thế này, không biết Minh với bác Vũ có sao không… Bác tin người dẫn đường sẽ dẫn họ tới đây, hiện tại… cháu nên lo cho sức khỏe của mình… Ông Phú nhìn Thảo nói, sau đó ông lại liếc xuống đùi và đôi chân dài của Thảo, không biết ông đang suy tính điều gì.
Vâng ạ… bác cứ đi ngủ trước đi… Thảo nhìn vào túi ngủ, bây giờ chỉ còn một cái, làm sao nằm vừa hai người đây, và chả nhẽ lại nằm với bác Phú sao… nhưng… thực sự nàng cũng cảm thấy trong người không được khỏe, nàng đang cố nhường chiếc túi ngủ êm ái cho bác Phú, vì dù gì bác ấy cũng đã xả thân cứu mình, Thảo thực sự rất cảm kích với hành động của bác ấy… đây là lần thứ hai bác cứu mình rồi… Nhưng… liệu cô gái kia có cảm thấy kỳ cục khi mình một người con gái lại đi nằm chung túi với một người đàn ông không… Không biết ở chỗ họ như thế nào… nhưng… hmm… lạnh quá… nếu cứ ngồi thế này mình sẽ lịm đi mất…
Ừ! Ừ… bác đi nằm trước… bác thấy trong người không được khỏe… có gì cháu bảo bác đấy đừng ngại! Ông Phú đành nghe lời Thảo, ông run run khệ nệ khom người đứng dậy để che đi con chim khủng đang cửng của mình. Cảnh tượng này bị Thảo liếc thấy, bỗng mắt nàng trùng xuống nhìn bác Phú. Hmm… thật là… Thảo ôm đầu nhắm mắt lại… Người thì run lên từng đợt mà sao cái thứ đó vẫn cứng được cơ chứ…
Ông Phú lấy túi ngủ trong balo ra, cũng may chiếc túi còn mới nguyên nên được bọc rất kỹ bằng nhiều lớp ni lông, ông Phú trải nó ra đất đằng sau lưng Thảo, ông đứng loay hoay một lúc để bung túi ngủ ra, trông chiếc túi ngủ này khá to.
Owaaaaa! Chiếc túi này tiện ghê!! Cô gái kia trầm trồ nói. Ông Phú quay đầu lại nhìn không dám quay lưng lại sợ cô gái kia thấy cái thứ đang nhô lên trong quần mình.
Cái quần này ướt quá… bác sợ làm ướt túi ngủ… Ông Phú nhăn nhó nhìn Thảo nói.
Bác… cứ cởi ra đi ạ… lạnh thế này mà bác mặc quần ướt đi ngủ càng nguy hiểm hơn ạ… Thảo quay lại nhìn bác Phú, lúc này gương mặt nàng đã hơi đỏ lên… Cũng có thể do sức nóng của lửa làm mặt nàng ửng đỏ.
Ừ ừ… để bác cởi… Ông Phú run run tụt quần xuống ném lên tảng đá sau đó vội vàng chui vào túi ngủ, Thảo liếc nhìn thấy dương vật to đùng lủng lẳng của bác Phú, nhìn nó cong tớn lên trông thật đáng sợ.
Thảo ơi! Trong này rộng lắm… Ông Phú chui vào nằm cựa quậy một lúc rồi chui đầu ra nói. Thảo quay lại nhìn bác Phú, nàng liếc qua chiếc túi ngủ rồi nhíu lông mày lại không nói gì và quay mặt đi chỗ khác. Ông Phú thấy vậy liền cười trừ rồi chui lại vào túi ngủ và kéo khóa, lòi mỗi cái đầu ra ngoài.
Hmm… ở đây lạnh thật… Thảo ngồi thu chân và xoa những cánh tay của mình… trước mặt là lửa thì nóng ran, sau lưng thì bị những cơn gió thổi vào hang lạnh toát vung lưng… cảm giác sẽ bị nẻ da mất… thời tiết này khắc nghiệt quá.
Càng về đêm càng lạnh đó chị, lát nữa chị sẽ ngủ ở đâu? Cô gái nhìn Thảo cười nói.
Em cũng chưa biết… Chắc em sẽ ngồi đây chờ anh Minh… Thảo mím môi nhìn vào đống lửa, nàng nghĩ đến chiếc túi của mình đã trôi theo dòng suối rồi, nếu như có nó ở đây thì đâu khó xử thế này… Điều quan trọng thời tiết thế này nếu ngủ ngoài này thì không thể, kể cả nằm chiếc giường rơm kia nàng cũng không nằm nổi, một thiên kim tiểu thư dù có cố thì chắc chắn cũng không thể ngủ nổi ở đó, còn chưa kể đó là giường của cô gái trước mặt nàng… Nếu như cứ ngồi thế này cả đêm thì ngày mai chắc chắn ốm, ốm nặng là đằng khác… nàng cũng không thể thức đêm được, vì ngay lúc này nàng cũng thấy hơi mệt rồi… Phải làm sao đây…
Sao chị không chui vào túi ngủ cùng bác kia kìa! Cô gái vô tư nói.
Như vậy được sao? Thảo ngạc nhiên, sao cô gái này lại nói tự nhiên vậy.
Được chứ ạ! Nếu chị không ngại thôi chứ ở bản bọn em ngủ chung chăn chung đệm suốt mà chị, em ngủ với ông em suốt có sao đâu… Với lại bây giờ chị không ngủ trong cái kén đó thì mai chị sẽ ốm đó, bọn em quen rồi thì có thể ngủ ngoài được… Mà chị có chồng chưa? Oáp!!! Cô gái nói rồi vươn vai ngáp một cái.
Em… em có rồi! Thảo xấu hổ nói.
Vậy chị phải xin phép chồng không? Cô gái ngây ngô nói.
Em… tất nhiên là có ạ Thảo mím môi.
Nhưng quan trọng là sức khỏe, chắc anh nhà cũng hiểu cho chị thôi! Mà chị yên tâm nếu như anh nhà không biết thì cũng đâu có chuyện gì hihi… Cô gái nói chuyện rất đáo để, Thảo cũng chỉ biết cười và cảm thấy người dân ở đây khá kỳ lạ, nếu đúng như lời cô gái kia thì họ sống khá thoải mái và vô tư.
Đây là… bác em… nên chắc ngủ một tối cũng không sao đâu… Thảo bỗng đỏ mặt không hiểu sao mình phải giải thích như thế nữa. Dù gì… nàng cũng vài lần gần gũi với bác Phú rồi, đây không phải lần đầu tiên nên cũng đỡ ngại một chút… với lại những người này cũng không biết mình là ai mà… Và cô ấy cũng sẽ không nói điều này ra đâu chứ… Thảo cắn móng tay đắn đo suy nghĩ… Lồng ngực nàng thở mạnh… Một cơn gió lạnh thổi vào trong hang khiến đống lửa bị thổi bay đi gần như sắp tắt.
Vậy chị ngủ với bác nha! Em ngủ ở đây rồi sáng sớm mai đưa mọi người vào trong bản sớm! Cô gái vừa nói vừa lên chiếc giường rơm của mình. Thảo nhìn mọi người, lúc này chỉ còn một mình nàng cố chấp cứng đầu ngồi lại, những cơn gió càng lúc càng thổi mạnh hơn khiến đống lửa đang lịm dần… Thảo cảm thấy người dân nơi đây có lối sống phóng khoáng và rất tự do, có lẽ do họ sống tách biệt với thế giới bên ngoài nên cái cách họ thể hiện nam nữ cũng khác nhau…
Thảo đứng dậy, nàng mặc mỗi quần lót và chiếc áo con ướt sũng, nhìn đôi chân dài và cặp mông to trắng tròn của nàng ai nấy cũng muốn đâm đầu vào mà bú liếm, nó đẹp đến mức con gái còn thấy mê mẩn. Thảo mím môi nàng vẫn rất lưỡng lự, nàng nhìn ra ngoài cửa hang, trời vẫn mưa rất to, những cơn gió thổi càng lúc càng mạnh, đây phải là bão chứ không phải mưa rào nữa rồi, nàng cảm thấy rất lo cho Minh và bố chồng… nhưng lúc này bản thân nàng cũng không biết làm gì ngoài chờ đợi, dù gì anh Minh cũng đi với người dẫn đường nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc anh ấy phải lo cho mình lắm… Càng nghĩ Thảo càng muốn trời sáng càng nhanh càng tốt.
Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh túi ngủ, nàng vuốt bộ tóc ướt của mình rồi quay lại nhìn mọi người một lần nữa, thấy cả ba người bản địa đều quay lưng ngủ hết rồi, ánh lửa cũng tắt dần… nàng lúc này mới từ từ cởi áo lót và quần lót của mình ra phơi lên tảng đá cạnh đó cùng với quần áo ông Phú… Nàng không thể để đồ lót của mình làm ướt túi ngủ được, nằm trong môi trường ẩm ướt càng lạnh càng dễ sinh bệnh.
Cơ thể cực phẩm của Thảo hiện ra trước ánh lửa sắp tàn, phần lông mu gọn gàng nằm giữa mu bướm nàng, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, bên trên Thảo phải lấy một cánh tay che đi bộ ngực to của mình. Nàng mím môi quay tấm lưng trần lại với ba người bản địa. Việc ngủ với bác Phú trần truồng thế này thực sự rất xấu hổ nhưng không còn cách nào khác, vì lúc này cơ thể nàng đang run lên cầm cập, nếu cứ đà này nàng sẽ ốm mất… Với thời tiết lạnh giá thế này mà ngủ một mình cũng không thể ấm bằng ngủ hai người, hai thân nhiệt 37 độ nằm cạnh nhau sẽ sinh ra nhiều nhiệt hơn… Đây là lần đầu tiên nàng nằm với bác Phú không một mảnh vải che thân thế này… Thảo xấu hổ và không biết bác Phú liệu có chịu được không… Lúc nãy dương vật bác ấy đã ngỏng lên như vậy rồi… Nàng đang suy nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh khiến tim nàng đập nhanh…
Mọi việc có thể xảy đến Thảo đã nghĩ hết trong đầu… Nhưng hiện tại không còn cách nào khác… và nàng tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng cân đối mọi thứ… nàng đỏ mặt kéo túi ngủ xuống… một tay nàng ôm ngực… nàng xấu hổ quay lại nhìn thêm một lần nữa, mọi người vẫn đang ngủ, dường như họ cũng khá mệt vì săn lợn cả buổi rồi. Năm người trần truồng trong hang động, khung cảnh lúc này không khác gì thời tiền xử là mấy…
Chuyện Của Thảo Chuyện Của Thảo - Fafamini Chuyện Của Thảo