Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Thiên Chi Kiêu Nữ
“N
gươi nợ Bạch Thủy Lung cái gì, ta sẽ đòi lại hết.”
…
Trưởng Tôn Lưu Hiến ngẩn ra, lại bị ánh mắt của nàng làm đau nhói.
Bắt đầu từ lúc mới gặp Bạch Thủy Lung, hắn đã có thói quen với việc nàng chai mặt đeo bám hắn, ánh mắt lưu luyến si mê bám gót hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới nàng sẽ dùng ánh mắt này nhìn hắn. Giờ phút này, hắn mới phát hiện Bạch Thủy Lung đã thật sự thay đổi.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Trưởng Tôn Lưu Hiến khẽ nhíu mày.
Cái gì gọi là thiếu nợ Bạch Thủy Lung? Nàng không phải là Bạch Thủy Lung sao?
Thủy Lung ý vị sâu xa liếc hắn một cái, cũng không nói lời nào quay người đi thẳng ra ngoài Thái Bạch lâu.
Bạch Thiên Hoa vội vàng theo sau.
“Tiểu đệ.” Bạch Tuyết Vi cố chấp không chịu buông tha kêu to.
Bạch Thiên Hoa dừng chân, quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Bạch Tuyết Vi. Do dự một chút, lại nhớ tới chén thuốc đổ sạch của ngày hôm đó, cảm xúc trên mặt dần dần trở nên kiên định hơn, đối với những việc làm hung ác của Bạch Tuyết Vi, không nhìn tới vẻ mặt đau lòng khiếp sợ của Bạch Tuyết Vi, quay sang nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến, ngửa đầu hừ lạnh: “Thông đồng với nhau làm chuyện xấu!”
Hàng mi dày của Trưởng Tôn Lưu Hiến rõ ràng run lên.
Tống Thế Nguyệt mắng: “Cho dù ngươi là con của đại tướng quân, mắng nhiếc vương gia cũng là tội lớn.”
Bạch Thiên Hoa nhếch miệng cười, cười đến vô lại lại cuồng ngạo: “Lỗ tai nào của ngươi nghe ta mắng vương gia?”
Tống Thế Nguyệt nghẹn họng: “Rõ ràng ngươi…” Bỗng nhiên cảm thấy không ổn, mặt biến sắc không nói nữa.
Bạch Thiên Hoa bĩu môi: “Ngu ngốc.”
Không nhìn sắc mặt khó coi như đít nồi của Tống Thế Minh, Bạch Thiên Hoa ngửa đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn bao quát một lượt các vị khách có mặt trong Thái Bạch lâu, sau đó lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ của ta là trưởng nữ của đại tướng quân phủ Tây Lăng quốc, hoàng thượng đích thân phong thưởng danh hiệu tam phẩm Hoa Dương quận chúa, trở thành thiếu niên thiên tài võ học đầu tiên, tám tuổi đã tiêu diệt loạn đảng tặc khấu không dưới một ngàn người, kỹ năng đánh đàn hạng nhất. Có thể cưỡi ngựa có thể bắn cung, cách một trăm mét cũng có thể chọc thủng cây dương không hề nói đùa…”
Thanh âm của thiếu niên vang dội kích động, nét mặt trang trọng nghiêm túc, ánh mắt đen nhánh áp bách người, trong tròng mắt như có một đoàn lửa cháy bừng bừng, hình dáng đó làm cho người chung quanh nhìn thấy xấu hổ ủ ê, không dám đối mặt càng đừng nói phản bác lại lời của hắn.
Huống chi, Bạch Thiên Hoa nói đều là sự thật.
Bạch Thủy Lung xuất sắc không có ai dám nghi ngờ, ánh hào quang nhiều như thế nào thì cũng bị mọi người vùi lấp dưới sự tàn bạo của nàng.
Vào giờ phút này, những người trước kia chỉ cảm thấy ngưỡng mộ sự tích đó, bây giờ lại nghe Bạch Thiên Hoa kể lại ở trước mặt bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy nở mặt nở mày.
“Đây là tỷ tỷ của ta, trong thiên hạ chỉ có thiên – chi – kiêu – nữ độc nhất vô nhị!”
Tất cả quang cảnh công lao to lớn đều bị Bạch Thiên Hoa tóm gọn trong một câu, ngay sau đó hắn nhìn thẳng Trưởng Tôn Lưu Hiến, bộ dáng thực sự giống như một con sói, hung ác nói từng chữ một: “Nam nhân có thể xứng đôi với tỷ tỷ của ta, chỉ có thể là thiên hạ vô song thiên chi kiêu tử, còn ngươi không xứng, nhất định có một ngày ngươi sẽ hối hận!”
Trưởng Tôn Lưu Hiến kinh ngạc khi thấy Bạch Thiên Hoa ra sức bảo vệ Bạch Thủy Lung. Hắn là người kiêu ngạo cho nên cảm thấy khinh thường những lời Bạch Thiên Hoa nói. Dựa vào ưu thế cao lớn, hắn liếc xuống Bạch Thiên Hoa đang đứng trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa cách tít mù: “Ta sẽ không hối hận.”
“Hừ!” Trong đáy mắt Bạch Thiên Hoa thật sự ngưng tụ hàn quang lạnh thấu xương.
Hai người đấu mắt vô cùng căng thẳng. Đáng tiếc, Bạch Thiên Hoa tuổi còn nhỏ, trước kia lại bị Vệ thị dung túng, khí thế không đủ, cho nên chẳng phải là đối thủ của Trưởng Tôn Lưu Hiến. Không được bao lâu trên trán đã đổ mồ hôi, hai chân bị thương đã lung lay sắp đổ.
“Tiểu tử thúi! Còn không đi ra.” Giọng nói của Thủy Lung từ bên ngoài vọng vào.
Ánh mắt Bạch Thiên Hoa lập tức rời khỏi Trưởng Tôn Lưu Hiến. Nhìn thấy Thủy Lung đứng ở ngoài cửa Thái Bạch lâu, biểu cảm hung ác khi nãy liền biến thành âm thanh vui sướng của trẻ nhỏ: “Hắc hắc, tỷ, chờ đệ với!”
Trong mắt Thủy Lung hiện lên ý cười: “Đi thôi.”
Bạch Thiên Hoa thấy vẻ mặt dịu dàng hiếm có của Thủy Lung liền cảm thấy bản thân may mắn, thật sự lại được hưởng cảm giác thụ sủng nhược kinh (1). Liền quấn quýt bỏ chạy ra ngoài.
Thủy Lung giơ tay.
Bạch Thiên Hoa co rụt cổ lại, còn nghĩ là Thủy Lung muốn đánh hắn. Nào ngờ ngoài dự đoán, không có cảm giác đau đớn xuất hiện. Ngược lại, trên đầu truyền đến động tác vuốt vuốt mềm nhẹ, nghi ngờ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi tròng mắt lóng lánh như hắc diệu thạch. Bên trong lộ ra sự vui vẻ cùng khen ngợi làm cho Bạch Thiên Hoa ngây ngô cười khúc khích.
“Thật ngốc!” Thủy Lung cười mắng, dưới tay cũng không còn sức lực dịu dàng làm cho tóc mai của hắn bị vò rối tung.
Phía trước, những lời Bạch Thiên Hoa nói với bọn họ nàng đều nghe được, đối phương lời nói hùng dũng, làm cho nàng cảm nhận được lòng bảo vệ và tôn kính chân thật của hắn.
Bạch Thiên Hoa khuôn mặt đỏ lên, cũng không có né tránh ‘ác thủ’ (2) của Thủy Lung. Hình như có một sự lo lắng chảy từ đỉnh đầu xuôi vào tìm, vừa lo thoải mái lại chua xót. Bạch Thiên Hoa hít hít cái mũi, chợt ngửa đầu nghiêm túc đối với Thủy Lung nói: “Tỷ, những lời đệ vừa nói đều là những lời thật lòng trong lòng đệ, tỷ là cô gái xuất sắc nhất của Tây Lăng quốc, tương lai nhất định sẽ càng xuất sắc hơn nữa, những người đó không hiểu là bởi vì bọn họ không có mắt!”
Người nào đó hoàn toàn quên mất, lúc trước hắn cũng nằm trong thành phần người không có mắt.
Thủy Lung chẳng ừ hử gì cả.
Thái Bạch lâu, mọi người nhìn bóng dáng bốn người rời đi. Trong lòng đều có một cổ cảm xúc khác thường sinh sôi.
“Tỷ đệ của Bạch gia thật sự coi trời bằng vung.” Tống Thế Nguyệt nói.
Bạch Tuyết Vi vừa vặn đi tới bên người Trưởng Tôn Lưu Hiến nghe thấy những lời này vẻ mặt hơi khó coi một chút. Lời này không phải nói ả, nhưng ả cũng mang họ Bạch.
“Thế Nguyệt.” Trưởng Tôn Lưu Hiến âm thanh tao nhã cảnh cáo.
Tống Thế Nguyệt mới phát hiện mình nói sai, vội vàng đối với Bạch Tuyết Vi nói: “Bạch tiểu thư, ta không phải nói tiểu thư.”
“Tống công tử, đại tỷ tỷ mặc dù có chút quá đáng, những bản tính không xấu, tiểu đệ chỉ là tạm thời bị lừa bịp, cũng không phải hắn cố ý xúc phạm Vũ vương, mong rằng Tống công tử đừng có thành kiến quá lớn đối với bọn họ.” Bạch Tuyết Vi giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Tống Thế Nguyệt bị cặp mắt long lanh nước của nàng ta làm cho tim đều nhũn ra, nói năng lộn xộn: “Bạch …Bạch tiểu thư thật sự rất lương thiện!”
Bạch Tuyết Vi khiêm tốn cười khẽ, giống như con chim nhỏ nép vào bên người Trưởng Tôn Lưu Hiến.
Hai người đều mặc quần áo màu trắng. Nam ôn nhu như ngọc, nữ nhỏ nhắn động lòng người, thật sự là xứng đôi vừa lứa làm người ta cũng ao ước được như vậy.
Tống Thế Nguyệt nhìn xem trong lòng lại vô cùng hâm mộ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Bạch Tuyết Vi.
Có thể lấy được mỹ nhân lại có lòng lương thiện, thật sự là một chuyện may mắn nhất của đời người.
—————————————–
(1) Được sủng ái mà lo sợ.
(2) Bàn tay độc ác.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Thuỷ Thiên Triệt
Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành - Thuỷ Thiên Triệt
https://isach.info/story.php?story=vuong_bai_han_phi_manh_phu_duong_thanh__thuy_thien_triet