Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mộng Dục
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35: Con Gái Sẽ Bảo Vệ Hai Người
(Na: ta xin lỗi nhé, nhà ta bị mất mạng mấy ngày nay, cộng với ta chuẩn bị thi nên không viết được liên tục cho mn nên chạm trễ.)
Lâm Vĩnh Túc nhìn mình qua tấm gương trước mặt.
Đôi mắt hồng ngân vẫn còn vương chút mơ hồ, hai má đỏ ửng, trên cổ toàn những vết tím đỏ cho thấy trận hoan ái vừa rồi đã có bao nhiêu phần kịch liệt.
Toàn than cô rã rời, dường như không còn chút sức lực nào, nhưng cô đã cố gắng lôi kéo quần áo mặc vào người rồi tới toilet để... để làm gì? Cô không biết. Cô chỉ biết là hiện tại cô có cảm giác như toilet cũng chê cười cô bẩn hơn nó.
Lâm Vĩnh Túc cười khổ một tiếng, vừa định đưa tay để vặn vòi nước thì nghe thấy tiếng động đằng sau, kèm theo đó là một giọng nói mang theo ba phần thương hại, bảy phần mỉa mai, nói: "Ha, nhìn mặt dễ thương thế, hóa ra cũng là loại đàn bà lấy thân để trao đổi cho đàn ông vui chơi."
Lâm Vĩnh Túc quay người lại, là cô thư ký họ Ngô khi nãy vào phòng Trịnh Liệt.
Lâm Vĩnh Túc hơi nhíu mày nhìn cô ta, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng có trời mới biết là tim cô đang đập thình thịch. Phải, là vì cô hiểu cô ta nói đúng. Cô đúng là lấy than mình để trao đổi, để đàn ông vui chơi trên chính thân thể của mình.
"Cô nhìn tôi như thế là có ý gì? Đừng lên mặt với tôi, cô tưởng được làm thư kí cho Trịnh tổng thì cô có thể vênh mặt lên với tôi ta?" Cô thư kí họ Ngô rất tức giận khi Lâm Vĩnh Túc nhìn mình như thế.
Chính là tức giận. Không những thế, mà còn là phi thường tức giận. Vì cớ gì một con bé miệng còn hôi sữa mà dám nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích đó chứ? Tưởng câu dẫn được Trịnh tổng thì mình lên mặt được ư? Hừ! Thư kí thì sao? Dù gì cũng là phó thư kí, vẫn là cấp dưới của cô ta.
"Cô nói thư kí? Tôi... làm thư kí?" Lâm Vĩnh Túc chỉ vào mặt mình, đưa ánh mắt như kẻ ngốc nhìn cô ta hỏi.
Thư kí ư? Đúng là anh ta đã nói từ bây giờ hắn nói gì cô cũng phải nghe theo, đúng là cô cũng đã đồng ý. Nhưng mà thư kí thì... có phải là quá cao rồi không? CÔ còn tưởng sẽ bị hắn dày vò, bị hắn vui dập cho đến chết đi sống lại chứ.
''Cô vui mừng cái gì?" Thư kí Ngô khẽ nhếch miệng, nhưng là sự thù hằn trong ánh mắt thì không chút che dấu mà lộ ra, bắn về phía Lâm Vĩnh Túc: "cô cũng chỉ là đồ gái bán thân thôi, không biết xấu hổ hay sao mà vẫn cười được? Hay từ nhỏ đã được mẹ cô dạy cho như thế? Hả?"
Cùng lúc khi chữ "hả" cuối cùng thốt ra từ miệng của thư kí Ngô thì một cái tát như trời đánh cũng giáng xuống luôn một bên má của thư kí Ngô.
CHÁT!!!
Sức đánh không nhỏ, lại ở trong không gian hẹp nên tiếng vang càng trở nên to bất thường. Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, hai môi mím lại: "Tôi không cho phép cô xúc phạm mẹ tôi."
Cô...cô vừa đánh người.
Cô vừa đánh cô gái đó.
Cô ta dám xỉ nhục mẹ cô.
Nhưng....
"Cô nhớ đấy." Thư kí Ngô sau một giây sững sờ thì bừng tỉnh, sau đó ôm mặt đi ra khỏi toilet.
Chỉ còn lại Lâm Vĩnh Túc ở trong toilet, cô dựa lung vào tường, từ từ trượt người xuống. Sau đó ngồi thụp xuỗng, ôm lấy hai đầu gối.
Mẹ, bố...hai người yên tâm. Con gái sẽ bảo vệ hai người.
________*****************_________
Vuốt vuốt lọn tóc bên má, Lâm Vĩnh Túc bước từng bước khó nhọc trên nền hành lang của tập đoàn IE.
Cô đang cảm nhận từng đợt đau buốt dâng lên, từ hạ bộ đến lung hay bụng. Đầu óc cô như quay cuồng, cô phải vịn tay vào tường để cẩn thận bước đi, cố gắng không để cho bản thân mình ngã. Nhưng là... khó chịu thật đấy. Nơi hoa huyệt vừa giao hợp với hắn dường như đang bị hang ngàn cây kim đâm vào. Đau rát.
Thư kí ư? Hừ... rốt cuộc là hắn đang muốn âm ưu chuyện gì mà lại để cô làm thư kí cho hắn chứ?
Cô muốn về nhà. Cô muốn ròi khỏi đây, muốn ngủ một giấc đã.
NHưng nhìn xuống đôi chân trần của mình, Lâm Vĩnh Túc khẽ cười nhạt. Cô đi ra khỏi phòng hắn mà quên mang theo giày rồi. Phải vào lấy mới được. Lấy xong cô sẽ về nhà ngủ một giấc thật lâu, sau đó còn phải đi thăm bố, bố ở một mình chắc cô đơn lắm. À... còn phải tới bệnh viện để xem tình trạng của mẹ nữa. Chậc, mẹ thích nhất là hoa lưu li, trước khi tới cô sẽ mua một bó hoa lưu li thật to thật đẹp cho mẹ mới được.
Cạch.
Cánh của phòng tổng giám đốc mở ra.
Phía xa xa có hai người đang ngồi và hai người đang đứng. Gì thế này? Là một người đang ngồi và một người đang đứng chứ.
Mắt cô bị ảo giác thật rồi. Lâm Vĩnh Túc cúi đầu, nhắm nhắm mắt lại, như thể làm vậy thì đầu óc đang quay cuồng có thể lấy lại được chút tỉnh táo hơn.
Phải tìm giày cái đã.
Lâm Vĩnh Túc bước đến bên bàn làm việc của Trịnh Liệt, hắn đang ngồi dựa lung vào ghế, dung đôi mắt chim ưng uy mãnh nhìn cô.
"Trịnh tổng..." Lâm Vĩnh Túc nghe được tiếng noiscos chút em lệ, có chút rụt rè, nhìn lại, đây chẳng phải là thư kí Ngô sao? Chẳng phải là người vừa bị cô đánh một cái sao? Sao bây giờ lại đứng bên cạnh Trịnh Liệt? Sao bỗng nhiên lại mang khuôn mặt ướt đẫm như con mèo nhỏ uất ức vậy? Sao hai mắt bỗng dưng đỏ hoe như thể vừa bị bắt nạt vậy?
Ha. Chẳng lẽ là mách lẻo sao?
Cô ta tưởng cô sợ sao?
Vừa định cúi người nhặt giày lên, ánh mắt cô vừa khéo lướt qua khuôn mặt Trịnh Liệt, dường như cô thấy hắn gật đầu một cái, ngay sau đó "CHÁTTTTT...." Một cái bạt tai như trời giáng rơi xuống trên mạtư Lâm Vĩnh Túc.
Mái tóc dài bị đánh tung tóe lên mặt, không nhìn thấy rõ được cảm xúc của cô lúc này, nhưng trên gò má trắng nõn đã hiện rõ năm hằn ngón tay rõ rệt cùng khóe miệng dường như có gì đó rỉ ra tanh tưởi.
Cô không đau. Dường như là cô bị mất cảm giác luôn rồi vậy. Đầu cô choáng váng, cô không còn cảm giác gì nữa.
Lâm Vĩnh Túc lảo đảo sau cái tát, cố gắng ngẩng mặt lên nhìn thư kí Ngô đangchạy lại đứng sau lưng Trịnh Liệt. Bộ dạng như thể sợ cô sẽ làm gì cô ta vậy.
Lâm Vĩnh Túc đưa đôi mắt mơ hồ nhìn thư kí Ngô: "Cô dám đánh tôi?"
Lâm Vĩnh Túc bước từng bước nhỏ đến gần thư kí Ngô. Cô ta thấy vậy thì hai tay ôm lấy mặt: " Đừng,đừng đánh tôi nữa, tôi biết tôi sai rồi. Là tại khi nãy cô đánh tôi nên tôi uất ức muốn đánh trả, tôi không dám nữa đâu." Giọng nói của cô ta như kẻ lâm vào đường cùng, sợ hãi có, bất lực có, cầu xin có.
Lâm Vĩnh Túc nhếch miệng muốn cười lớn một tiếng, diễn có cần tốt như vậy không?
Thấy Lâm Vĩnh Túc vẫn không dừng chân, vẫn bước về phía mình, thư kí Ngô càng như con mèo sợ hãi, run rẩy nói: "Làm ơn đi mà, xin cô. Tôi xin lỗi vì đã nói mẹ cô chỉ là kẻ cướp chồng người khác, tôi xin lỗi vì đã nói bố cô là kẻ không ra gì, tôi..."
Chát.
Lâm Vĩnh Túc chỉ định lại nhặt giày, bởi giày của cô đang ở dưới chân nơi thư kí Ngô đang đứng, nhưng mà... cô ta là đang cố tình gây sự, cố tình khiêu khích cô.
Lâm Vĩnh Túc chầm chậm đưa mắt nhìn người vừa đứng dậy, đang nắm chặt lấy bàn tay dơ lên không trung của mình. Nếu không có hắn ngăn cản thì hẳn là cô lại đánh cô ta rồi nhỉ?
Đôi mắt Trịnh Liệt vằn đỏ lên như thú hoang, gằn tiếng: "Cô quậy đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mộng Dục
Huyền Namida
Mộng Dục - Huyền Namida
https://isach.info/story.php?story=mong_duc__huyen_namida