Khai(6)
âm quản lý cậu làm ở công ty này bao nhiêu năm rồi?- Thẩm Viễn Triệt quay mặt lại đem bờ vai to lớn đối diện với lâm dương uy áp khủng bố khiến lâm dương không khỏi toát mồ hôi hột
-5...5 năm - lâm dương nuốt nước bọt chẳng lẽ hắn có mắc phải lỗi nào đấu ái không biết chứ bản thân hắn rất rõ hắn vô cùng nghiêm túc trong công việc không hề tham ô một chút nào hơn nữa lại tận lực làm việc vì công ty chức quản l;ý của hắn đâu phải vô danh
-Cũng đến lúc ngươi nghỉ hưu được rồi - Thẩm viễn triệt thanh âm lạnh đi vài phẩn hừ làm bảo bối của hắn bị thương tổn đừng nghĩ ta sẽ nương tay cho ngươi nhất định khiến ngươi sống không bằng chết
-C...Cái gì??????? - Lâm Dương hét lớn
-Chủ tịch ta không có làm gì hết a ta luôn vì công ty mà tận lực bao nhiêu cống hiến của ta còn chưa đủ sao - Lâm Dương nghe bị từ chức liền lập tức phản bác quên luôn cả thân phận của chính mình
-Haha ngươi không làm gì - Thẩm viễn triệt cười đến lạnh lùng xoay người lại lộ ra gương mặt băng sơn ngàn năm cặp mắt hổ phách bên trong chứa đầy băng sơn lạnh lùng đến nỗi có thể đóng băng người khác khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười điên cuồng
- Nhớ lại xem ngươi đã làm gì, ngươi tỏ tình với thư ký của ta để rồi làm cô ấy bị tổn thương lý do đó đã đủ chưa hay là ngươi giao du với thành phần thối nát Lâm Y Tuyết - giọng điệu ngày càng lạnh khiến Lâm Dương run bần bật người này thực đáng sợ có cảm tưởng toàn thân hắn đóng băng tới nơi vậy hậu tri hậu giác run rẩy nói
-T... Tôi biết lỗi rồi.... x...xin đừng cách chức tôi
- Quá muộn rồi. Bảo vệ - hắn lạnh giọng nói từ ngoài cửa hai gã bảo vệ lực lưỡng xông vào
-Lôi cổ hắn ném ra Vĩnh Thành công ty không có loại thối nát như hắn - Lâm Dương hét lớn bị lôi đi thanh âm khiến người ta chán ghét
-Thẩm Viễn Triệt ngươi đừng làm cao rồi có ngày ta sẽ ngồi lên cái chức chủ tịch đó của ngươi cứ chờ đấy
Thẩm Viễn Triệt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính ánh mắt tà mị khẽ nhắm lại bóng hình cô độc.
-Nguyệt, giết hắn thanh toàn cho hắn với Lâm Y tuyết chung một chỗ - Một bóng đen vụt qua rồi biến mất chỉ còn để lại nam nhân giá rét
-Cạch - Cửa bật mở Tủ Đồng bưng hai tách trà bước vào ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh
-Ân, chủ tịch Lâm Quản Lý đấu rồi?
-Không cần bận tâm hôm nay em cũng chịu khổ rồi về nhà nghỉ ngơi trước đi - Nghe thấy âm thanh của bảo bối lòng Thẩm Viễn TRiệt như nhũn ra BAO tức giận liền muốn ném ra khỏi đầu ôn nhu quay lại nói
-Hả - Tử Đồng ngây ngốc chưa hiểu ra chuyện gì thì ngay lập tức thấy boss đừng ngay trước mắt mình mỉm cười tựa như gió xuân
-Tôi nói cho em nghỉ hôm nay ngày mai hãy đi đến công việc còn lại cứ giao cho tôi - Thẩm Viễn Triệt dùng chất giọng ôn nhu nhất có thể đưa tay xoa xoa đầu cô
-Ưm thật không?- hôm nay cô cũng không có nhiều tâm trạng để làm việc hơn nữa là một nhân viên như bao nhân viên khác không những được nghỉ mà còn được trả lương cao ai mà chả thích
-Thật!- đối với bộ dáng tiểu bạch thỏ của cô Thẩm Viễn Triệt trầm thấp bật cười. Đây là cô gái nhỏ của anh là bảo bối cả đời này của Thẩm Viễn triệt anh. Anh thề từ hôm nay không phải để cô chịu bất cứ thương tổn nào nữa cô đã chịu quá nhiều đau khổ rồi
Đồng Đồng Ngoan Về Nhà Boss Hảo Hảo Thương Đồng Đồng Ngoan Về Nhà Boss Hảo Hảo Thương - Diễm Mộc Miên Đồng Đồng Ngoan Về Nhà Boss Hảo Hảo Thương