Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Y Đạo Quan Đồ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1260-2: Giữ Mạng Quan Trọng Hơn (2)
N
gười trung niên lại bấm số điện thoại của Trương Dương, hắn nói khẽ: "Tử Hà quan, anh vòng quan Thanh Vân trúc hải, trực tiếp tới Tử Hà quan chờ chúng tôi."
Hai thủ hạ rất nhanh liền đào được lớp đất, quả nhiên như lời Lý Tín Nghĩa nói, phía dưới chính là một tấm ván gỗ, sau khi di dời tấm ván gỗ, phía dưới hiện ra một cái động lớn hay không một người trong đó dùng đèn pin chiếu xuống dưới, xác định không quá cao mới nhảy xuống. Rất nhanh hắn liền ở bên dưới nói vọng lên: "Không có vấn đề, quả nhiên có một cái."
Người trung niên vui mừng quá đỗi, tới bên cạnh An Ngữ Thần, một tay cầm dao, một tay túm tóc cô ta, nhưng không ngờ An Ngữ Thần bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy cổ tay hắn, người trung niên trong lòng cả kinh, không ngờ đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy, hắn vung dao đâm vào mặt An Ngữ Thần, thân thể mềm mại của An Ngữ Thần vặn một cái, tới sát người hắn, tay mềm vặn nhẹ, chỉ nghe rắng một tiếng, không ngờ bẻ gãy cổ tay trái của người trung niên.
Ngay cả bản thân An Ngữ Thần cũng không ngờ lực lượng của chính mình cường hãn như vậy. Cô ta thuận tay đoạt lấy chủy thủ trong tay người trung niên.
Lúc này tên thủ hạ vẫn chưa nhảy xuống cầm súng nhắm vào An Ngữ Thần mà bắn, An Ngữ Thần trốn phía sau người trung niên, dùng thân thể hắn cản đạn, chủy thủ rời tay bay ra, đâm trúng cổ họng tên thủ hạ đó, tên thủ hạ hét thảm một tiếng, ngã xuống cửa động.
An Ngữ Thần bước nhanh tới nhặt súng lục lên, bước về phía địa động, bắn liền hai phát, phía dưới truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tên thủ hạ nhảy xuống trước không ngờ bị trúng đạn chết tươi.
Giải quyết xong ba kẻ địch, An Ngữ Thần tới trước mặt Lý Tín Nghĩa cởi dây trói cho ông ta, tay chân lão đạo sĩ vẫn bủn rủn, run run rẩy rẩy đứng dậy, nói khẽ: "Đi mau, tiếng súng vừa rồi chỉ sợ đã kinh động người bên trên."
An Ngữ Thần không nói gì, nhặt di động lên, cõng Lý Tín Nghĩa rồi nhảy xuống địa động, hai tên cướp trước sau bị cô ta giết chết.
Lý Tín Nghĩa rất tinh tường địa hình vùng này, chỉ đường cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần cõng Lý Tín Nghĩa một đường chạy như điên, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô ta có được công lực của Trương Dương lâu như vậy, nhưng hôm nay mới chính thức dùng tới.
Lý Tín Nghĩa kinh thán trước năng lượng đột nhiên bùng nổ của cháu gái không thôi, đồng thời lại có chút thương xót, nói khẽ: "Tiểu yêu, có mệt không?"
An Ngữ Thần nói khẽ: "Không mệt."
Lão đạo sĩ nghe thấy cô ta thở đều, hiển nhiên nội công thâm hậu, không biết hơn mình bao nhiêu lần.
An Ngữ Thần vốn định liên lạc với Trương Dương, nói với hắn mình đã thoát khốn, nhưng di động ở dưới đất căn bản không có sóng.
Lý Tín Nghĩa biết cô ta lo lắng cho Trương Dương, trấn an: "Không sao, hắn không phải bảo Trương Dương trực tiếp tới Tử Hà quan ư? chúng ta từ thông đạo này rời khỏi Thanh Vân trúc hải, tới Tử Hà quan hội hợp với hắn."
Trong Rừng trúc bắn nhau đứt quãng, An Đạt Văn dưới sự yểm hộ của thủ hạ cuối cùng cũng trốn ra khỏi Rừng trúc, lúc này trên núi nổi sương mù, sương mù đã giúp hắn và thủ hạ thoát khỏi sự ngắm bắn của tay súng bắn tỉa, nhưng đồng dạng cũng chế tạo không ít chướng ngại cho bọn họ, đám người này căn bản không tìm thấy đường xuống núi, chỉ có thể trốn trong rừng cây.
Đại Nhĩ Đông thủy chung đi theo bên cạnh An Đạt Văn, hắn thở phì phò, quần áo trên người An Đạt Văn bị cây chọc rách không ít chỗ, thoạt nhìn thảm hại không chịu nổi, sau khi nghỉ ngơi một chút, hắn nghĩ tới An Ngữ Thần, nói khẽ: "Bên Đao Đầu đã liên hệ chưa?"
Đại Nhĩ Đông đưa điện thoại di động ra trước mặt hắn rồi vung vẩy: "Dính nước rồi."
Mắt An Đạt Văn cơ hồ muốn phun ra lửa.
Đại Nhĩ Đông nói: "Anh Văn, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi đây đã, những chuyện khác đều không quan trọng."
An Đạt Văn nhìn nhìn chung quanh, hắn mang đến hơn bốn mươi gã thủ hạ, nhưng hôm nay trốn ra cùng hắn chỉ còn lại bốn người, không sai, trước mắt còn chuyện gì quan trọng hơn giữ được mạng?
Trương Dương tuy rằng thị lực siêu quần, nhưng trong núi sương mù dày đặc cũng chịu ảnh hưởng tương đối lớn, hạn chót đối phương cho hắn sắp đến rồi, nhưng bọn bắt cóc lại không liên hệ với hắn nữa.
Trương Dương dựa vào cảm giác phán đoán mình đã tới phụ cận Thanh Vân trúc hải, ở dưới tình huống tầm mắt không nhìn được quá năm thước, hắn không thể không đi chạm lại, thính lực và cảm giác vào lúc này hoàn toàn chiếm địa vị chủ đạo.
Phía trước truyền đến giọng nói, sau đó nghe thấy hai tiếng súng vang lên, trong sương mù dày đặc mơ hồ lóe ra hai điểm đó của súng, cơ hồ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, tuyên cáo hai tên lưu manh đã tử vong.
Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thân thể hắn bỗng nhiên như con báo từ phía bên phải lao tới, đồng thời một chưởng bổ ra, chưởng phong bổ đôi sương mù dày đặc, hiện ra một khuôn mặt thất kinh, khi hắn thấy rõ có người đang lao về phía hắn, thân thể Trương Dương chợt lướt tới, tòm cổ họng hắn, thuận thế đánh rơi súng trong tay hắn, xoay họng súng lại dí vào huyệt Thái Dương của hắn: "Đừng lên tiếng."
Người nọ run giọng nói: "Đừng giết tôi... Tôi là thủ hạ của anh Thái, là người nhà mà."
Trương Dương trong lòng ngẩn ra, hắn vốn cho rằng đám người này tất cả là thủ hạ của An Đạt Văn, không biết sao lại mọc ra một anh Thái? Hắn nói khẽ: "Ai là anh Thái?"
Người nọ giờ mới biết Trương Dương không phải là người một nhà: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi... Là anh Thái bắt tôi làm."
Lúc này nghe thấy ở bên cạnh truyền đến tiếng cỏ lay, có người thấp giọng kêu lên: "A Xán, là mày à?"
Người nọ bỗng nhiên hét lớn: "Cứu mạng, cứu mạng." Tiếng hét này của hắn lập tức hấp dẫn tất cả sự chú ý chung quanh tới đây, đám bang chúng trốn ở chung quanh đồng loạt nhấc súng bắn, Trương đại quan nhân khi hắn kêu cứu thì đã biết hỏng rồi. Bay lên không, ở trong không trung liên tục lộn hai vòng, thành công thoát khỏi phạm vi mà lưới hỏa lực của đối phương.
Tên A Xán kia đương nhiên không Trương Dương bản sự như Trương Dương, bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.
Tiếng súng qua đi, yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rít của gió núi, sức gió mặc dù lớn hơn. Nhưng sương mù lại không có dấu hiệu tan đi, ngược lại tụ tất cả sương mù chung quanh lại chỗ này.
Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn xác định phụ cận không có kẻ địch mới bắt máy.
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của An Ngữ Thần: "Trương Dương, em và ông nội đã trốn ra rồi! Giờ về Tử Hà quan trước, chờ anh tới."
Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập thức thở phào, hắn nói khẽ: "Trốn cho kỹ chờ anh."
Trương đại quan nhân gác điện thoại, biết được hai ông cháu Lý Tín Nghĩa và An Ngữ Thần đã bình yên đào thoát. Lúc này trong lòng hắn không còn cố kỵ gì nữa. Nhớ tới hành vi ác liệt của An Đạt Văn, sát khí trong lòng Trương đại quan nhân đại thịnh. Hắn ẩn thân sau một cây đại thụ, ngưng thần tĩnh khí, cảm giác tất cả biến hóa chung quanh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Y Đạo Quan Đồ
Thạch Chương Ngư
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư
https://isach.info/story.php?story=y_dao_quan_do__thach_chuong_ngu