Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lộng Triều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 20 - Chương 19
T
riệu Quốc Đống về An Nguyên, phản ứng đầu tiên của Trần Đại Lực chính là thoát khỏi An Nguyên, ít nhất là An Đô.
Lần ở Côn Châu không thành công và bị lộ, Trần Đại Lực cũng biết Triệu Quốc Đống không phải người dễ đối phó, sẽ điều tra đến cùng. Tuy anh em bị bắt tuyệt đối trung thành với mình, không thể nào bán đứng mình nhưng có vài thứ chỉ cần muốn điều tra thì không có gì khó khăn. Dù là không thể điều tra ra mình thì vẫn có thể suy đoán ra.
Ở tình huống như vậy thì có lẽ ngoài chạy trốn sẽ không có lựa chọn nào khác. Nhưng Trần Đại Lực không phải là người muốn cam chịu, không muốn chịu thua. Hắn biết mình không thể so sánh với Triệu Quốc Đống nhưng không có nghĩa mình không thể cứng đối cứng với đối phương.
Triệu Quốc Đống ở ngoài sáng, mình trong tối. Hơn nữa hắn gặp La Băng, Trình Nhược Lâm ở Côn Châu, như vậy sẽ có gì đó không muốn người khác biết, hắn sẽ không dám rõ ràng bắt mình, cùng lắm chỉ thông qua vài thủ đoạn lén đối phó mình mà thôi. Đương nhiên mặc dù là lén đối phó cũng đủ làm mình chết không chỗ chôn. Vì thế hai năm qua Trần Đại Lực vẫn cố gắng ẩn mình, mai danh ẩn tích.
Hắn thích cảm giác chờ cơ hội này.
Triệu Quốc Đống là con cá lớn.
Trần Đại Lực thậm chí thấy tự hào vì mình dám nhằm vào đối phương. Dù là thầm nhằm vào, dù đối phương cũng không coi mình vào mắt nhưng mình ít nhất coi như cho đối phương biết một điều không nên khinh người quá đáng, mình dám kéo hoàng đế xuống ngựa. Triệu Quốc Đống không phải là kim cương, có nhược điểm, sơ hở.
Trần Đại Lực biết mình đang chơi với lửa nhưng hắn thích thế. Hắn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì đáng phải lùi. Không tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không mạo hiểm. Mà bây giờ hắn không thiếu tiền, trong tay có một đám đàn em, nhiều lúc hắn có thể rất tự nhiên giấu ở chỗ tối rình rập.
Triệu Quốc Đống không phải chính nhân quân tử, Trần Đại Lực không tin Triệu Quốc Đống có thể trơ mắt để mặc La Băng đó. Hắn thậm chí có thể khẳng định Triệu Quốc Đống còn có người phụ nữ khác ở An Đô, hơn nữa không phải một hai người.
Trần Đại Lực phải thừa nhận Triệu Quốc Đống tuy đã 37, 38 nhưng có thân hình đáng tự hào. Vợ Triệu Quốc Đống không ở An Nguyên, lại lâu như vậy không tới chỗ La Băng, ngoài việc hắn có người phụ nữ khác ra thì có thể giải thích thế nào nữa?
Trần Đại Lực nghĩ vậy không nhịn được nhìn thoáng qua ả phụ nữ bên cạnh mình. Ả này tuy có thân hình giống La Băng nhưng lại không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt của La Băng.
…
Triệu Quốc Đống không rõ mình và Hàn Đông đi uống café, đi ăn đồ tây mà lại bị người gặp,hơn nữa lại là Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực có điểm đã đoán đúng. Triệu Quốc Đống có không dưới vài phụ nữ ở An Đô, nhưng hắn cũng đoán sai vài tình huống. Đó là sau khi Triệu Quốc Đống về An Đô thì không phải là hắn có người phụ nữ khác nên không tới chỗ La Băng, mà đúng là do hắn quá tốn công sức làm việc nên không có tâm tư gì khác.
Từ lúc mới tới, Đại hội Đảng sắp diễn ra, cuối cùng là một tháng nay diệt hỏa tứ phía, Triệu Quốc Đống không có tâm trí nghĩ gì khác. Tính qua thì hắn về An Đô đã nửa năm nhưng hắn cảm thấy mình không lúc nào rảnh cả.
Triệu Quốc Đống đôi khi tự hỏi tới vị trí này có lẽ cũng nên chú ý ảnh hưởng, nếu không mình sẽ là Chu Hoành Vĩ, Hoàng Trì Trung tiếp theo. Một âm thanh như luôn cảnh báo trong đầu mình, nhưng hành vi trước đây của mình là hoang đường, bồng bột sao? Triệu Quốc Đống không nhịn được cười cười tự giễu.
Nửa năm qua mình đã cố gắng kiểm điểm mình, ngoài chỗ Tiểu Âu đến nhiều một chút bởi vì ở chỗ Tiểu Âu thì mình sẽ thoải mái, ít gánh chịu trách nhiệm ra, còn đâu bên chỗ La Băng, Từ Xuân Nhạn mình rất ít đến. Mà chỗ Kiều San thì Triệu Quốc Đống lại thấy đau đầu.
Nhưng có một số việc không thể né tránh, mặc kệ muốn hay không thì nó vẫn tồn tại.
An Đô tháng 12 khá ẩm ướt, lạnh, một cơn mưa mùa đông làm nhiệt độ giảm đi nhiều. An Đô chính thức tiến vào mùa đông.
Triệu Quốc Đống cắm tay vào túi cứ như vậy đi dạo trên đường.
Hàn Đông đã về, Triệu Quốc Đống bảo cô bỏ mình xuống đường nói mình muốn đi dạo. Hàn Đông hiểu chuyện nên không nói gì.
Tình cảm lắng đọng đến trình độ này mà không thể vượt qua giới hạn kia, tình cảm hai người trở nên không quá xúc động mà là lẳng lặng chờ đợi.
Hắn không thể khuyên Hàn Đông làm gì, có lẽ mất mát về mặt tình cảm làm Hàn Đông muốn tìm con đường khác để làm say mình, làm cuộc sống của cô phong phú hơn một chút.
Mấy năm qua số đàn ông theo đuổi Hàn Đông càng lúc càng ít. Triệu Quốc Đống ngoài xấu hổ, áy náy ra thì không thể nói gì.
Mỗi người đều có quyền tự quyết định cuộc sống của mình.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng, có vài thứ cần phải đối mặt.
…
Lúc gõ cửa Triệu Quốc Đống vẫn có chút do dự nhưng thấy gương mặt vui mừng của La Băng, hốc mắt ươn ướt làm hắn vứt mọi thứ ra khỏi đầu, chỉ còn lại áy náy.
Là lỗi của ai? Đã sai thì cứ như vậy sao? Đời người nếu quá so đo được mất sẽ khiến mình thành sợ đầu sợ đuôi, sẽ sống không được vui.
La Băng không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên tới đây, trước đó hắn không báo gì cả.
- Có phải có chút bất ngờ không?
Triệu Quốc Đống yêu thương nâng mặt La Băng lên nhìn chằm chằm vào mặt cô. La Băng gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không biết nói gì nữa.
Tham lam nâng mặt cô lên, Triệu Quốc Đống ôm cô vào lòng, không cần nói nhiều, lúc này mọi từ ngữ đều là dư thừa. Hắn thô lỗ mút lấy môi cô, đè ép, chiếc áo len màu đen bị kéo lên, cơ thể trắng như ngọc tạo thành hình ảnh đối lập với chiếc áo lót màu đen mang theo hoa văn đỏ sậm.
La Băng thấy mình không thở nổi, mùi quen thuộc đập vào mũi, mấy sợi râu lướt trên má, hắn hung hăng đánh tới làm cô quên mất mình, cô không thể khống chế được, cô cam tâm tình nguyện dâng hiến. Khi thấy tay hắn sờ trên bụng, trên ngực của mình, cô thậm chí cố ý hít hơi hạ người làm cho hắn dễ dàng cởi khóa áo lót của mình.
Bàn tay hơi lạnh ra sức vân vê bộ ngực căng tròn của La Băng, tay kia cũng đã cởi được móc khóc, tiến dần từ lưng xuống mông. La Băng không nhịn được khẽ rên lên, quá khát khao ảo tưởng biến thành sự thật, cảm giác này làm cô như nằm mơ.
La Băng cảm thấy mình được bế lên, chiếc áo len và quần bò bị ném ra góc tường, cô chỉ cảm thấy mình bị hắn để lên giường, sau đó hắn từ từ tiến lên như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Hai chân bị tách ra, chiếc quần lót tinh tế bị cởi, cảm giác lạnh tràn khắp toàn thân.
Hai cơ thể từ từ kết hợp lại, đến khi vật nóng bỏng đó đâm sâu vào thung lũng chờ mong đã lâu, La Băng mới chính thức thả lỏng.
Cô vốn nghĩ có lẽ ngày nào đó mình sẽ nhận được cuộc điện, hắn sẽ không bao giờ tới nữa, nhưng bây giờ tất cả đều vứt ra sau đầu. Dù đây là đêm cuối cùng thì cô cũng rất thỏa mãn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lộng Triều
Thụy Căn
Lộng Triều - Thụy Căn
https://isach.info/story.php?story=long_trieu__thuy_can