Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Già Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1761: Rung Chuyển Bất Tử Sơn
- C
ứu mạng nha!
Đứa nhỏ kêu to, thần tình sợ hãi, giày giụa trong cái đỉnh đồng xanh.
Từ vực ngoại, Diệp Phàm thò một bàn tay to xuống dưới, muốn chụp bắt nó. Đáng tiếc hết thảy quá mức đột ngột, hắn đã chậm một bước. Hơn nữa mấy vị chí tôn phía dưới ra tay: Vạn Long Linh vọt lên trời, một con rồng lớn màu tím giương nanh múa vuốt, cắn tới hướng cổ tay hắn, hướng khác một cây Phượng Sí Lưu Kim Tòa lóng lánh ráng mây đỏ, cũng bổ tới, hùng bá thiên hạ.
Ở trong tiếng nổ vang leng keng, bàn tay to của Diệp Phàm bị cản trở, chỉ là trong nháy mắt này hết thảy đã trở thành định cục, cũng không cách nào ngăn cản được. Cái đỉnh đồng xanh sáng rực lên, tiểu mập mạp biến mất, chìm sâu vào trên vách đỉnh.
- Đứa nhỏ!
Diệp Phàm kêu to, không cam lòng thở dài. Tiểu mập mạp hòa tan làm một thể với cái đỉnh, đã xảy ra biến hóa kỳ dị.
"Ôna" một tiếng, cái đỉnh đồng xanh run rẩy, buông xuống tiên quang như từng dải từng dải ngân hà, sáng loá, trong cái đỉnh ngồi xếp bằng một thân ảnh, bảo tướng trang nghiêm, con ngươi khẽ hé mở, bắn ra tinh quang bốn phía.
Đó là Thần linh ẩn chứa trong Thành Tiên Đỉnh, ngày nay thần hồn nguyên vẹn.
Diệp Phàm trầm mặc thật lâu không nói một lời. Kỳ thật từ lâu hắn đã có cảm giác, chỉ chưa được chứng thật mà thôi. Đứa nhỏ là Thần linh trong cái đỉnh đồng xanh hóa sinh mà thành.
- Thật sự là khó lường a! Không ngờ hắn lại vượt thoát đi ra, trở thành một sinh mệnh thể độc lập!
- Ta chuyển hóa theo hướng binh khí, mà nó lại muốn trở thành một người chân chính!
Phương Sí Lưu Kim Tòa buồn bã mất mát, có một loai chua xót và bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ là Thần linh của Thành Tiên Đỉnh, năm đó sau khi cái đỉnh vỡ nát hắn dùng tiên pháp vô thượng để giải thoát, cố gắng hướng tới tiến hóa một sinh mệnh thể chân chính, nhưng phải trả cái giá thảm trọng, đạo hạnh và năng lực trước kia gần như mất đi hầu như không còn, thậm chỉ là mất trí nhớ.
Ngày nay Thành Tiên Đỉnh đúc lại, hắn bị kêu gọi trở về, những thứ mất đi hết thảy đều một lần nữa ngưng tụ, đứa nhỏ tự nhiên cùng phục hồi như cũ, hòa tan trở lại thành Thần tắc trung tâm của cái đỉnh.
- Hấc hắc... Ha ha ha... Thật sự là thiên ý mà! Thành Tiên Đỉnh một lần nữa luyện chế thành ngay hôm nay, tái hiện nhân gian... đây không phải là muốn trợ giúp chúng ta đánh vào Tiên vực sao?
Thần Thú cười to, nhưng ánh mắt cũng rất lãnh liệt...
- Đúng vậy! Năm đó Đế Tôn chính là dùng cái đỉnh này định càn khôn, với pháp lực vô thượng xuyên thủng tấm chắn Tiên lộ, muốn dựa vào đó thành tiên, nhưng đáng tiếc thất bại trong gang tấc. Ngày nay chúng ta đến thay hắn hoàn thành giấc mộng!
Bạch hổ đạo nhân cũng cười, nhưng ít nhiều có chút lành lạnh.
Mặc kệ nói như thế nào, Đế Tôn chung quy là đã chết, mặc dù để lại chuẩn bị ở sau củng không có khả năng chân chính sống lại, nhưng Thành Tiên Đỉnh của hắn lại tân sinh, tái hiện ở nhân giới, đối với sáu đại chí tôn mà nói là một tin tức không thể tốt hơn.
- Sát!
Bọn họ rống to, cùng nhau phóng tới hướng Tiên lộ, cùng vận dụng thần lực tế cái đỉnh đồng xanh, đẩy nó tới phía trước, muốn đánh ra một con đường thành tiên.
Địa phương này lập tức phát sinh sụp đổ, tinh hà vũ trụ đứt đoạn, bọn họ đang điên cuồng cắn nuốt tinh khí, các đại tinh hệ ảm đạm, gần như khô cạn.
"Ầm!"
Phía trên con đường lớn rực sáng vàng óng kia, hiện lên một tấm bia lớn khác, mặt trên có khắc một số Đế văn, chỉ có Đại đế cổ và Cổ Hoàng mới có thể phân biệt, người khác không thể đọc hiểu.
Những thứ này củng có thể nói là pháp tắc Tiên đạo, không đạt tới cảnh giới tương ứng vĩnh viễn cùng không thể đọc hiểu được.
- Một đời thành tiên hai ba người!
Câu này rất ngắn, nhưng lại giống như một khối cự thạch đập mạnh trong lòng mỗi một vị chí tôn, lập tức làm cho bọn họ đều kiêng kỵ, phòng bị lẫn nhau.
Mặc dù cùng đi tới, nhưng bầu không khí lập tức thay đổi.
- Mặc kệ nói như thế nào, cứ đi tới đánh đi vào, đến đầu cuối chung cực nói sau!
- Không sai! Những văn bia này không có ý nghĩa gì!
Pháp tắc Hoàng Đạo phát ra, địa phương này sôi trào. Từng trải qua đại kiếp nạn lần trước, bọn họ đặc biệt cẩn thận, toàn lực thúc dục Thành Tiên Đỉnh đánh mạnh vào.
Sau đó không lâu một tòa cửa quan tiên to lớn xuất hiện, nơi đó có thân ảnh mơ hồ trấn thủ, lại có chiến lực cấp Đại đế, có người nhìn xuống bọn họ, bễ nghễ chư thiên muôn đời.
- Thật cường đại! Lần này là cửa quan tiên chân chính sao?!
Địa phương này liền xảy ra đại chiến, giống như lần trước vô cùng thảm thiết, ngay cả Cổ Hoàng và Đại đế đều phải liều mạng, công kích mãnh liệt tới phía trước.
Vũ trụ hỗn loạn, các đại tinh đều cấp tốc biến hóa, tinh khí nhanh chóng giảm bớt, toàn diện vọt tới hướng Phi Tiên Tinh, bị chí tôn nuốt nạp, cung cấp cho bọn họ đánh vào con đường thành tiên.
Mọi người đều lo sợ, cảm giác được một hồi tai nạn và rắc rối phi thường sắp giáng xuống!
Hưng thịnh, tu sĩ tầng dưới chót khổ. Suy bại, tu sĩ tầng dưới chót cũng khổ.
Bất kể là biến cố gi, đối với tu sĩ tầng dưới mà nói đều là một loại tai họa. Mục tiêu và nguyện cảnh phấn đấu của giới cao tầng đối với nhân sĩ tầng dưới chót mà nói động một cái chính là hỗn loạn.
Diệp Phàm nhìn bọn họ đánh vào con đường thành tiên, chưa cùng tiến lên. Thành tiên là hắn mong muốn, nhưng cũng có một vấn đề thực tế rất ư là tàn khốc: mấy người kia đối với hắn có địch ý rất sâu đậm, bởi vì hắn là chí tôn đương thời, huyết khí sung túc, bị mấy người kiêng kỵ.
Ngoài ra, Diệp Phàm còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, có một khúc mắc: còn phải báo thù cho huynh đệ tốt Cơ Tử, cho Bạch Y Thần Vương ân trọng như núi, còn có Cái Cửu U như cha.
Hắn Ịuôn luôn nhìn chằm chằm vào Bất Tử Sơn ở Bắc Đẩu, Thạch Hoàng không hề xuất hiện, tới bây giờ còn không có đi ra, nói vậy trong lòng hắn cũng có điều cố kỵ chăng!
Hoặc là nói, Thạch Hoàng đang chờ đợi cơ hội, muốn đợi cho trên con đường thành tiên đánh đập hầu như không còn mới đi vào? Tuy nhiên nếu vậy có lẽ sẽ gặp sáu vị chí tôn kia liên thủ áp chể. Dù sao bọn họ nắm giữ Thành Tiên Đỉnh, vả lại họ đã trả giá không ít, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép người khác nhặt quả đào tiện nghi như vậy.
- Đúng lúc này!
Diệp Phàm đứng dậy, nhảy vọt qua tinh hà vỡ nát, một luồng tiên quang đại đạo băng ngang qua vũ trụ, thỏng tới Bắc Đẩu, hắn dọc theo con đường này rất nhanh liền tới nơi.
Trên đường hắn đi ngang qua rất nhiều tinh hệ, rất nhiều cường tộc đều cảm ứng được, tất cả đều hoảng sợ. Thành tiên sắp tới, Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm không đi đối mặt, mà lại định đi Bắc Đẩu, đây là muốn làm gì?
Vạn đạo thần quang, mọi người đều biết mục đích của hắn, con đường thần quang nối thông tới Đỏng Hoang, hắn buông xuống ở trong Bất Tử Sơn!
- Ngay lúc này hắn định chinh chiến vùng cấm, đây hẳn là đòi lại công bằng cho cố nhân sao?
Bất Tử Sơn, mỗi một ngọn núi đều u tối khiếp người, có núi như mũi kiếm cao ngất trong mây, có núi như màng ngưu nằm trên mặt đất, sương mù lượn lờ, khí thế rầm rọ.
Có thể nhìn thấy thạch nhân không trọn vẹn thiếu một tay đang hái thuốc, cũng có thể nhìn thấy quạ đen đá thiếu một chân đang bay lượn... những con này đều là Thánh Linh, thoạt nhìn rất quái lạ.
- ngươi rốt cục đến đây rồi!
Từ chỗ sâu trong núi đá, truyền đến tiếng hô trầm thấp.
- Ta đến đây!
Diệp Phàm quát lên nhưng hàm nghĩa bất đồng. Hắn chăm chú nhìn ngọn núi lớn màu đen phía trước, đầu đầy tóc đen không gió tự bay, ánh mắt sáng lạn khiếp người.
Hắn bước từng bước một đi tới phía trước. Khu vùng cấm này từng nhiễm đầy máu tươi, Hư Không Đại đế một đời giết chết một hai vị Cổ Hoàng của Bất Tử Sơn, chấn nhiếp thiên hạ.
Ở niên đại đó, Hư Không Đại đế ở vào tình cảnh rất gian nan, từng ôm lòng hẳn phải chết mà đến, bởi vì nơi này có tới mấy vị cổ tôn, không ai có thể chống lại.
Chính là ở đoạn năm tháng đó, Hư Không Đại đế đã tạo lên uy nghiêm tối cao của Nhân tộc, không để cho xâm phạm. Cho dù là một mình một người mà thôi, hắn đều chỉến đấu cả đời chấn nhiếp chư thiên!
Ngày nay bất đồng. ở niên đại Diệp Phàm này, chí tôn đã già cả, hơn nữa Cổ Hoàng ở trong núi đã sớm điêu linh tới nhân số thấp nhất... nên khi hắn tiến vào tâm tỉnh hoàn toàn khác người xưa.
- Hư Không cũng đã tới, cùng không hề bình định được Bất Tử Son, cuối cùng khi lâm chung máu thịt nứt ra, toàn thân là thương mà phát tác. Ngươi cũng đến đây, cũng muốn chết sao?
Trong núi truyền đến tiếng hét lớn.
- Đại đế tiền bối chinh chiến thiên hạ, làm tan biến nhuệ khí trong vùng cấm hầu như không còn, ngày nay chí tôn còn lại mấy người có thể chiến đấu chứ? Tới kiếp này ta cảm tạ họ, đã để ta có thể đi vào Bất Tử Sơn như giẫm trên đất bằng!
Diệp Phàm vô cùng tự tin.
Người trong núi trầm mặc, nhưng lòng có giận dữ, Diệp Phàm đây là một loại khinh thị, cho rằng Bất Tử Sơn không được như xưa, thậm chí nghĩ rằng có thể đi tản bộ ở nơi này sao?
- Hư Không liều mạng huyết chiến cả đời, Vô Thủy Đại đế tới đây dắt chó đi dạo. Ngày nay ta hoàn toàn bình định các ngươi!
Diệp Phàm rống to, nói ra tâm nguyên cuộc đời này của hắn.
- Ngươi dám!
Trong núi truyền đến tiếng hét lớn, tất cả núi lớn màu đen đều ù ù lay động vá nổ vang, như thần sấm phẫn nộ.
- Ta có gì không dám? Thạch Hoàng ngươi lăn ra đây!
Trên đầu Diệp Phàm treo lơ lửng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, chân đạp đường lớn kim quang đi vào chỗ sâu trong Bất Tử Sơn.
Nơi này có một ngọn núi lớn đứng sững sừng vây quanh nơi này, không có người nào biết trong đó có cái gì trở thành bí mặt lớn nhất thế gian.
Ngày nay Diệp Phàm đến đây, cường thế tiến quân, vạch trần tấm màn che thần bí cuối cùng của Bất Tử Son.
Chung quanh ngọn núi màu đen cao nhất này tràn ngập sương mù, năm đó một kỵ sĩ không đầu đã dọa khiếp Diệp Phàm bọn họ phải mượn dùng trận văn Đại đế nhanh chóng bỏ chạy. Năm tháng vội vàng mà qua, ngày nay hắn dựa vào bản thân mình tới đây, muốn chiến một trận chung cực... quả thực khiến người ta cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.
Đáng tiếc người năm xưa, thời gian qua đi, rốt cuộc cũng chưa về.
"Ầm!"
Diệp Phàm một cước liền đạp một ngọn núi đá vỡ nát, hóa thành mảnh vụn bay tung bốn phía, chấn động khắp mặt đất Đông Hoang.
Xưa nay, có người nào dám làm như vậy, đơn giản mà lại thô bạo, trực tiếp muốn san bằng Bất Tử Sơn, tới giết chí tôn và kẻ thống trị trong đó.
Sự kiện này nhanh chóng chấn động vũ trụ, mặc dù đại sự ở Phi Tiên Tinh cũng khó mà che lấp sóng gió nơi này: lại muốn hủy diệt vùng cấm sao, Diệp Phàm thần uy chấn khiếp thiên cổ.
- Ngươi nhớ mãi không quên, là muốn báo thù cho người Cơ gia, và người của Khương gia hay sao? Máu huyết của họ không tệ, đáng tiếc chưa từng uống được, cứ như vậy chết trận!
Phía trước, một Ma Ảnh cao lớn đứng sừng sững ở chỗ miệng núi đối diện.
Đây là chỗ sâu nhất trong Bất Tử Sơn, vượt qua tưởng tượng của mọi người, không phải ma thổ đáng sợ gì, mà là một vùng thế ngoại đào nguyên, tinh thuần mà tự nhiên.
Một khu đào viên nụ hoa rực rỡ, mấy gian nhà tranh, trở lại nguyên trạng.
Một lão quy đang đi chuyển, đi chậm rãi về hướng phía sau nhà tranh, đúng là thần dược Vạn Tuế Huyền Vũ.
Một lão nhân dựa vào chân tường, rất già cả, nhưng giờ khắc này rất mau tay nhanh mắt, một tay đè Huyền Vũ lại không cho nó chạy trốn, rồi sau đó cho vào trong ngưc.
Trong Bất Tử Sơn còn có hai vị chí tôn: một là Thạch Hoàng, cao lớn hùng vò như Ma Thần đứng sừng sững ở phía trước, cầm trong tay một cây Phương Thiên Họa Kích màu đen, sát khí bừng bừng.
Người khác chính là lão nhân kia, mắt mờ, chậm rì rì đứng dậy, nói:
- Các ngươi chiến đi, ta đi thôi, sinh mệnh không còn nhiều, không nghĩ bước vào trong trận sóng gió này, chỉ muốn lưu lại cho một ít con cháu một đường sống!
Không ngờ lão lại muốn rời đi, còn Thạch Hoàng thì mặt không chút đổi sắc, không từ vẻ gi.
Diệp Phàm nheo mắt lại, Tiên Đồng bắn ra từng đợt từng đợt tinh quang, nhìn ra đến tột cùng: lão nhân đang trong quá trình hóa đạo, đây là nguyên thần sắp tắt, mặc dù cấp cho lão Thần dược, cho lão cắn nuốt sinh linh khắp vũ trụ, cùng khó mà nghịch chuyển.
Người này sống quá lâu xa rồi, thế gian đã không có biện pháp gì có thể ngăn cản lão suy bại và tử vong.
Có lẽ, có thể nói đây là một người đã chết, nhiều nhất chỉ có thọ nguyên vài năm thậm chí vài ngày, tất nhiên phải hóa đạo trở thành bụi bậm, cái gì cũng không còn lưu lại.
Diệp Phàm không có ngãn cản, một người sắp chết không có ý nghĩa gì, hơn nữa đối phương cũng không còn chiến lực gì của chí tôn, có thể cấp cho lão cơ hội lựa chọn phần mộ.
Nhưng Thạch Hoàng thì quyết không thể buông tha!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Già Thiên
Thần Đông
Già Thiên - Thần Đông
https://isach.info/story.php?story=gia_thien__than_dong