Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1753: Bắt
K
hác với vài lần đến Bắc Kinh trước kia, lần này vào kinh, Hạ Tưởng lặng yên mà đến, không kinh động bất cứ kẻ nào, cũng không thông báo gì cho phía chính phủ.
Người đến đón hắn, là Tống Nhất Phàm.
Trong dịp Quốc khánh, Hạ Tưởng không gặp Tống Nhất Phàm, xem như một tiếc nuối nho nhỏ, cho nên tin hắn đến Bắc Kinh, hắn chỉ thông báo ình Tống Nhất Phàm. Tống Nhất Phàm vừa nghe, cao hứng mà kêu lên một tiếng, lập tức đề xuất muốn tới sân bay đón hắn.
Hắn đồng ý.
Tống Nhất Phàm đi một chiếc xe bọ dừa màu vàng dừng ở sân bay giữa dòng xe cộ mà rất chói mắt, Hạ Tưởng liếc mắt một cái là nhận ra. Bước nhanh về phía trước, đi đến bên Tống Nhất Phàm, một người bên cạnh xum xoe liên tục bắt chuyện giống kẻ ăn chơi trác táng trừng mắt oán hận nhìn Hạ Tưởng, không chịu tránh ra.
Có lẽ là nhìn thấy phong thái phi phàm của Hạ Tưởng, biết là không dễ chọc, cho nên không dám khiêu khích nữa.
Cũng đúng, hôm nay Hạ Tưởng tuy rằng bước đi kiên định, phong thái thong dong, lại bởi vì trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, thể hiện ra ngoài chút khí thế, nhìn qua có thể thấy năng lực, có thể nhìn ra uy thế của Hạ Tưởng.
Tống Nhất Phàm nhiệt tình đón ở sân bay.
Tống Nhất Phàm mặc áo lông màu trắng, dưới bầu trời Bắc Kinh gió lạnh rét thấu xương u ám, cô trông như một bông tuyết trắng xóa tinh khiết, làm người ta sáng ngời đôi mắt, nhẹ nhàng làm động lòng người, thậm chí khiến lớp sương mênh mông của Bắc Kinh cũng gia tăng vài phần màu sắc.
Trong nháy mắt, lòng Hạ Tưởng bị một loại tình cảm ôm ấp đánh trúng, bởi vì Tống Nhất Phàm trước mắt, giống với Liên Nhược Hạm dữ dội ở huyện Bá năm đó! Cho dù là thần thái hay là quần áo, hoặc là vẻ mặt nghịch ngợm nhưng ý cười lạc quan, không lúc nào đứng im một chỗ, không lúc nào không tinh trí, không lúc nào không làm người ta mê muội.
Nhớ lại mùa đông ấy ở huyện Bá, băng tuyết ngập trời, Liên Nhược Hạm lái xe từ Bắc Kinh đến gặp hắn, không để ý tuyết ngập đường, không để ý đường núi nguy hiểm, tình sâu nghĩa nặng, khiến Hạ Tưởng khắc cốt ghi tâm.
Càng trân trọng càng khó quên, càng hồn nhiên càng hoài niệm, hiện giờ hắn và Liên Nhược Hạm cách cả phương trời, Hạ Tưởng nhìn cảnh mà nhớ người, nỗi nhớ Liên Nhược Hạm nổi lên mãnh liệt.
Ngay tập tức lại nghĩ tới Mai Đình đang ở nước ngoài xa xôi, trong lòng lại không khỏi thổn thức. Giữa hắn và Mai Hiểu Lâm quả thật cảm tình không sâu, cũng không nhắc tới chuyện yêu thương và nhớ nhung Mai Hiểu Lâm, nhưng với Mai Đình, trong lòng vẫn còn nhiều áy náy, chẳng qua hiện tại mấy đứa nhỏ cũng không ở bên cạnh, cũng không có thời gian yêu thương bất cứ một người nào khác, cũng do hắn không làm tròn bổn phận người cha. Tại
Nếu Mai Hiểu Lâm cho rằng Mai Đình có thể trưởng thành rất tốt ở nước ngoài, hắn lại không biết nên sắp xếp thế nào cho tốt, đành phải theo cô.
Đến trước mặt Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm cũng không ôm lấy cánh tay hắn như trước, mà đứng trước mặt hắn, ước chừng chiều cao từ mũi chân so với hắn, so đo vài lần, không khỏi nhụt chí nói:
- Em vẫn cảm thấy còn có thể cao thêm mấy cm, tuy nhiên xem ra không hy vọng vượt qua anh.
Tống Nhất Phàm thực chỉ nói đùa, cô so với hắn thấp hơn cũng không phải là mấy cm, vài năm trước cô ngừng cao, còn muốn cao lên tiếp?
- Em nếu còn cao lên nữa, chẳng khác gì dọa người.
Hạ Tưởng kéo Tống Nhất Phàm đang khoa tay múa chân lại, mở cửa xe,
- Mau lên xe, lạnh quá.
Tống Nhất Phàm nghe lời lên xe nhưng ngồi bên lái phụ, có lẽ trong lòng cô, Hạ Tưởng hoàn toàn chính đáng sẽ vì cô lái xe, cho dù Hạ Tưởng năm đó ngượng ngùng, hiện tại vẫn là Phó bí thư tỉnh ủy uy nghiêm.
Hạ Tưởng cười bất đắc dĩ, ngồi ở ghế lái xe, điều chỉnh chỗ ngồi, nghĩ thầm rằng bọ dừa thật đúng không phải xe đàn ông, thật sự là quá nhỏ.
Chạy nhanh một mạch, trên đường, Hạ Tưởng chỉ nói hắn đến Bắc Kinh bàn bạc việc cá nhân, cụ thể làm chuyện gì, cũng không nói cho Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm cũng không hỏi, cô là một trong những cô gái trong đầu không lo nhiều chuyện, cũng sẽ không quan tâm, không liên quan mấy việc vặt vãnh.
Cô lúc thì nâng má, lúc thì đỡ cằm, dường như suy nghĩ sự tình gì, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên thốt lên một câu:
- Anh nói em ở công ty của chị Vệ, cũng xem như Phó tổng giám đốc, hay là làm việc vặt?
Vấn đề này thật đúng là khó trả lời, kỳ thật nếu theo suy nghĩ chân thật của Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm hiện tại quả thật chính là một người làm việc vặt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai mới làm mà không phải làm việc vặt trước?
Đang định trả lời, Tống Nhất Phàm lại khoát tay:
- Thôi đi, không hỏi anh, em tự mình biết đáp án.
Hạ Tưởng cười cười, Tống Nhất Phàm trước sau vẫn đáng yêu như vậy, hắn rất an tâm.
Tới nội thành, Tống Nhất Phàm mới như nhớ ra cái gì:
- A, quên nói, trong dịp Quốc khánh em ở cùng ba ba, ông ấy có nhắc đến anh...
- Nói gì về anh?
Hạ Tưởng hứng thú hỏi han.
- Nói mắt anh có tâm, nói anh có cá tính, còn nói anh cái gì ấy, em chưa nghĩ ra... Dường như còn nói anh trở nên trưởng thành, tuy nhiên cũng mất đi thiệt nhiều, còn nói, kỳ thật có đôi khi anh kích động một chút cũng không sao, bởi vì hội những người lớn tuổi vẫn còn đây.
Một câu như xua tan mây mù, khiến lo lắng trong lòng Hạ Tưởng lập tức tan thành mây khói, tâm tình quang đãng trong nháy mắt.
Hay ột câu hội những người lớn tuổi vẫn còn đây!
Hắn không phải đảng Thái Tử, cũng không phải con ông cháu cha, chỉ là giới bình dân, nhưng cho dù hắn xuất thân bình dân, cũng không thể ngăn cản hiện tại có hội những người lớn tuổi trân trọng hắn như cây giống, bảo vệ như con ngươi! Hắn tuy rằng đã ở vị trí Phó bí thư tỉnh ủy, tuy rằng tỉnh Tề đang ở tình trạng chính trị pháp luật phức tạp, thận trọng, nhưng hắn dù sao còn trẻ, còn có tinh thần phấn đấu, còn có nhuệ khí, không sợ gặp rắc rối, cũng không sợ phạm sai lầm, chỉ cần không đem chuyện quan trọng lọt ra ngoài, hội những người lớn tuổi nhất định sẽ che chở hắn!
Ngay cả Tổng bí thư với hắn cũng không có biện pháp, nhiều lắm mắng hắn vài câu, còn có thể phạt hắn hay không?
Chỉ có một lần đối đầu với Nha Nội, tuy có chọc giận Chủ tịch Quốc hội, nhưng sản nghiệp của Nha Nội có gì đặc biệt hơn người, Chủ tịch Quốc hội giận dữ, chẳng lẽ còn có thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn sao?
Huống chi, hiện tại đã có Hứa Quan Hoa và Lão Cổ xung phong phía trước, hắn cần gì phải sợ tay sợ chân, không dám hoàn toàn bắt Nha Nội vươn tay? Sợ cái gì? Sợ thì không phải Đảng viên Cộng sản!
Được rồi, không đi, ai cũng không gặp, tiếp tục thúc đẩy sự việc tiến triển, về kinh tế có Nguyên Minh Lượng trấn thủ, về chính trị có Lão Cổ ra tay, Nha Nội và Chủ tịch Quốc hội có thể làm gì được?
Nếu không đủ, còn có ông cụ Ngô, ông cụ Khâu, Tống Triêu Độ nói đúng, mấy ông cụ cũng là bao che khuyết điểm, ai muốn động vào một ngón tay của hắn, đều phải hỏi trước xem mấy ông cụ có đồng ý hay không.
Hắn không phải người sắt, nhưng trước hắn có tường đồng vách sắt, không ai có thể động vào hắn được.
Hạ Tưởng như được khai thông đầu óc, không nghĩ tới, vốn nghĩ là đến Bắc Kinh để có thêm thông tin về tiến triển của sự việc, sắp xếp lại một chút việc nối nghiệp, tận hết khả năng để giảng hòa, hiện tại xem ra, thật sự không cần làm điều thừa.
Đúng, theo hắn, hắn rất thành thật, sẽ làm mấy ông cụ cho rằng hắn thật sự trưởng thành đến trình độ thâm trầm, dáng vẻ già nua, nên đến thời điểm phải làm ồn ào, sẽ khóc như đứa nhỏ đòi bú sữa. Nếu Lão Cổ chủ động nhận lấy, hắn cũng đừng đến dàn xếp ổn thoả mà làm phát hỏa, không bằng châm ngòi thổi gió, lại cổ động một ông cụ chú ý việc này, xem Nha Nội có dám làm cho sự việc náo loạn lên hay không!
- Được rồi, nhất định như vậy rồi.
Hạ Tưởng cười ha hả, quay đầu nói với Tống Nhất Phàm,
- Muốn đi chơi đâu? Anh đi cùng em.
Tống Nhất Phàm hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn:
- Anh Hạ, anh đừng làm em sợ, em nhát gan. Anh vừa rồi nghĩ đến chuyện gì? Cái gì... Anh nói sẽ chơi với em, không phải anh có chuyện phải xử lý sao?
- Hiện tại không có việc gì, nhiệm vụ hôm nay, chính là ở bên em.
- A... Thật tốt quá.
Tống Nhất Phàm vươn ngón cái,
- Móc nghéo, không được đổi ý.
Hạ Tưởng không chút do dự liền móc nghéo với Tống Nhất Phàm.
Tuy nhiên hắn hối hận rất nhanh, bởi vì Tống Nhất Phàm bắt hắn đưa cô đi Hoan Nhạc Cốc, kết quả ngược lại, nửa ngày tiếp theo, thiếu chút nữa hắn lả đi, gần như chân bất động, Tống Nhất Phàm vẫn không chịu buông tha hắn.
Không ai ngờ, Phó Bí thư Hạ Tưởng khẩn cấp bay về Bắc Kinh, chỉ chơi một vòng rồi quay trở về thành phố Lỗ, một nhân vật quan trọng cũng không gặp, một cuộc điện thoại mấu chốt cũng không gọi, dường như đến cũng như không... Cũng không đúng, ngoại trừ gặp Tống Nhất Phàm.
Màn đêm buông xuống, Hạ Tưởng quay trở về thành phố Lỗ. Vừa hạ cánh, đã an vị trong xe chuyên dụng, về tới Tỉnh ủy. Sau khi ở văn phòng gọi vài cuộc điện thoại, Hạ Tưởng vui mừng mỉm cười.
Thực ứng với một câu, no đủ thì gan lớn, đói thì nhát gan, phía Bắc Kinh đứng sừng sững, bởi vì có thái độ ngầm đồng ý với Hạ Tưởng, bởi vì Hứa Quan Hoa ra sức ủng hộ, càng bởi vì Lão Cổ lên tiếng, sau khi lực lượng chính trị tham gia đợt sóng thứ nhất, đang chuẩn bị tiến hành đối phó, đả kích toàn bộ sản nghiệp, từ chính sách đến kinh tế đều toàn diện, nhưng còn chưa kịp đánh đập tàn nhẫn, lại nhanh chóng thu tay.
Uy anh của Lão Cổ, là ở Bắc Kinh, ngay cả Chủ tịch Quốc hội cũng kiêng kị vài phần.
Hạ Tưởng vừa lòng, là vừa lòng rất nhiều, những còn có chỗ bất mãn, nhịp độ của Nga Ni Trần quá bảo thủ.
Sau khi Nguyên Minh Lượng hoàn toàn đầu tư tài chính vào Nha Nội, lại thuận thế mà lên, đem sừng luồn vào danh nghĩa mấy sản nghiệp không quá quan trọng của Nha Nội, liền nắm trong tay lỗ hổng, chỉ cần Nga Ni Trần và Dương Uy gật đầu, có thể qua tay bắt, lấy giá phải trả nhỏ nhất.
Nga Ni Trần và Dương Uy sau khi chứng kiến lực lượng chính trị hùng mạnh của đối phương, lại lùi bước, cho rằng tốt nhất chuyển biến tốt hãy thu tay, không nên làm sự việc náo loạn lên. Tuy rằng cũng có Hứa Quan Hoa ra tay dọa lui đối phương, nhưng dù sao đối phương quá mạnh.
Nguyên Minh Lượng hiện tại làm trò quá sâu, chỉ quan tâm thành bại, không quan tâm đến tranh đấu phía trên sân khấu chính trị. Nếu bảo anh ta toàn diện tấn công sản nghiệp của Nha Nội, anh ta cũng không nói hai lời mà sẽ ra tay, lúc này anh ta đã là một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, trong mắt anh ta, chỉ có kinh tế, không có chính trị.
Hạ Tưởng gọi điện đúng lúc tấn công, chỉ thị rất rõ ràng:
- Tiếp tục tiến công, nhưng hoãn thế công, chỉ đánh như tằm ăn rỗi và đe dọa là chính, có thể tấn công một chút, là một chút, nhưng không thể khiến đối phương cảm giác là muốn chiến đấu đến cùng.
Ra chỉ thị tinh thần, Hạ Tưởng e sợ thiên hạ không loạn, lại gọi điện thoại cho ông cụ Ngô nói rằng hắn đã lâu không gọi điện thoại xin chỉ thị của ông cụ, tình huống bình thường đều là đàm đạo trực tiếp, liền đã nói rõ ý đồ.
- Ông à, có việc như thế này, ông xem...
Ông cụ gần như không chần chừ, trả lời rõ ràng lưu loát:
- Sự việc hợp tình hợp lý, vì sao không làm? Tranh đấu trong kinh tế, không phải là sẽ tranh đoạt địa bàn từng tấc đất một sao? Bắt!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thần
Hà Thường Tại
Quan Thần - Hà Thường Tại
https://isach.info/story.php?story=quan_than__ha_thuong_tai