Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1684: Liên Thủ San Bằng Nhà Họ Lô
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1684: Liên thủ san bằng nhà họ Lô
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
- Anh nói được là được.
Không ngờ, Tề Thiên không hề nghĩ gì, mà ngay trực tiếp trả lời luôn.
- Không được, chuyện này cậu phải suy nghĩ cho kĩ đã. Ở đây, cậu không cần bận tâm tới chúng tôi. Cậu phải nắm lấy chủ ý của mình mới được. Nếu không thì, người anh em cậu cả đời cũng không được vui vẻ, có thể là không tốt.
Diệp Phàm nói ra vài câu khó hiểu mập mờ.
- Anh có điều gì thì cứ nói ra, em sẽ suy nghĩ.
Lần này, Tề Thiên thận trọng gật đầu.
- Rời khỏi tổ A, tới bộ đội địa phương nhậm chức.
Diệp Phàm vừa nói ra, thì Tề Thiên mắt trợn tròn lên, có chút phát điên, nhìn Diệp Phàm, mồm lẩm bẩm nói:
- Anh không bị hồ đồ đấy chứ?
- Nếu Lỗ Tiến đi đường này, thì cậu muốn sống ở tổ A cho ra hồn, có vẻ là cũng khó đó. Trừ phi phải đá được hòn đá vướng chân Lỗ Tiến ấy đi, nếu không đi, chả biết là sau này còn có chiêu trò gì nữa.
Vả lại, nếu Lỗ Tiến nhận được sự giúp đỡ từ sư phụ của Phá Thiên, thì càng khó cho chúng ta khi muốn đả kích hắn.
Nói thật thì, muốn chơi vật tay với cao thủ Cửu đẳng, thì còn phải mất mấy năm nữa.
Huống hồ là, tới cả việc này Lỗ Tiến còn làm được, thì có việc gì nó còn không làm? Đối với Lỗ Tiến, hiện giờ chúng ta có thể làm được gì cơ chứ?
Tổ A là bộ đội chủ tịch đích thân phái theo, Lỗ Tiến có thể làm lãnh đạo, đó là tuân theo lệnh do chính tay Chủ tịch kí tên.
Chủ tịch đã tán thành rồi, chúng ta còn có thể giở được trò gì nữa. Chuyện này, không phải là chúng ta tự đả kích mình. Đương nhiên, là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cũng khó biết được Lỗ Tiến khi nào thì lách tới tay chúng ta. Nhưng, cái này,cũng đã là chuyện xa lắc xa lư rồi.
Tôi thấy, cậu cũng không đợi được đâu. Hiện giờ, cậu cũng 30 rồi, nếu bị Lỗ Tiến dìm cho ru rú ở cái xó đó vài năm, thì tiền đồ của cậu sẽ bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Hơn nữa, tôi cảm thấy quay trở về quân đội phổ thông cũng chả có gì là xấu. Theo qui định điều động của tổ A, khi cậu tới quân đội phổ thông thì quân hàm và chức vụ cũng được nâng lên một cấp.
Vì tổ A là quân đội bí ẩn nhất của nước cộng hòa, những tinh anh trong đó mà ra ngoài, đương nhiên sẽ được hậu đãi rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt thật lòng nói.
- Cách này được đấy, hiện giờ Tề Thiên là thượng tá rồi, nếu tới quân đội phổ thông thì quân hàm sẽ được tăng thêm một bậc, là thành đại tá rồi.
Với cấp bậc quân hàm như vậy, chịu khó hoạt động, tới những nơi xa xôi hẻo lánh làm sư trưởng cũng oách ra phết.
Làm được vài năm, nếu may mắn thì sẽ được làm tướng quân. Hơn nữa, mặc dù anh nói là bản thân có thân phận quân nhân, nhưng thực tế muốn các quan quân trong quân đội nghe theo thì cũng hơi khó đúng không nào?
Giống như Trấn Trung Lương, tôi đoán anh ta sẽ đi theo Trấn hệ. Suy cho cùng thì, anh ta cũng là người nhà họ Trấn. Cònnhư Kiều Thế Hào ấy, anh ta rồi cũng lại đi theo Kiều gia thôi.
Mặc dù Kiều gia có họ hàng với anh, nhưng về chính trị thì, họ hàng vẫn chỉ là họ hàng, anh em vẫn chỉ là anh em, chả có tác dụng gì cả.
Tính ra thì, chúng ta cũng được coi là tướng lĩnh cấp bậc trung trong quân giới rồi. Nhưng lại chẳng được cái chức vị gì cả.
Chi bằng một hai người chúng ta rút ra ngoài kiếm chức gì đó trong quân giới. Cương vị mà anh ấy đảm nhiệm ngày càng nặng nề, thì anh ấy càng phải cần tới sự ủng hộ của quân đội.
Lúc này, Trương Cường phân tích, nói.
- Ừ, cách này có vẻ được. Trong tổ A có anh Cường và anh Lang là ổn rồi. Thêm vài người nữa thật là lãng phí.
Quân đội phổ thông đối với anh Vu mà nói, thì chỉ là hư vô. Anh, em nghe lời anh, trở về quân đội phổ thông.
Nhưng, tổ A không cho phép tùy tiện rút lui. Chuyện này, nếu không rút được thì phải làm sao?
Tề Thiên trong lòng có chút lung lay.
- Việc rút lui khỏi tổ A thì dễ thôi, ví dụ như, một lần nào đó cậu đi làm nhiệm vụ, bị trọng thương.
Cảnh giới lập tức cho lui về nhị đẳng, tới lúc đó, cậu có muốn ở lì tổ A thì người ta cũng phải đá cậu ra cho bằng được.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Chả nhẽ phải là bị trọng thương thì mới được sao?
Tề Thiên cảm thấy có chút khó khăn, tự dưng đang bình thường lại làm cho bị thương, vả lại, còn mất đi công lực nữa chứ. Tề Thiên dĩ nhiên là trong lòng phải lầm bầm rồi.
- Công lực sẽ không bị mất đi, tôi sẽ có cách khiến cho cậu trông có vẻ chỉ là thân thủ cấp 2 thôi. Đó cũng chỉ là tạm thời thôi.
Đợi cậu hồi phục thì đã rút lui khỏi tổ A rồi. Trừ phi là một cao nhân có công lực cao hơn cả tôi, thì mới kiểm tra ra được, còn bình thường thì không nhìn ra được đâu.
Diệp Phàm nói, nhìn Tề Thiên một cái, rồi nói tiếp:
- Nhưng, chuyện này, tốt nhất cậu nên mập mờ nói với chú Tề đi. Nếu không thì, chuyện cũng to đó, còn cả Diệc Thu nữa, cậu cũng phải thương lượng với cô ấy đi. Vợ chồng mà, cũng nên tôn trọng lẫn nhau.
- Có cách này thì dễ dàng rồi, nói về công lực cao hơn cả anh, thì em nghĩ khó tìm lắm.
Tề Thiên thản nhiên cười, nhìn Diệp Phàm nói:
- Kì thực thì, từ sau khi Lỗ Tiến đối xử lạnh nhạt với em, ông già nhà em cũng cảm thấy điều đó rồi.
Chính vì vậy, luôn luôn cố tình lải nhải bên tai em, nhưng giờ thì Diệc Thu cũng có bầu rồi, cô ấy cũng cần một cuộc sống ổn định và an toàn.
Vì thế mà lần trước tới đoàn cảnh vệ, em đã có ý nghĩ rút lui khỏi tổ A. Nhưng thời cơ chưa chín muồi.
Hơn nữa, khi đó cũng chưa tìm được cách để rút lui. Nếu hiện giờ mà anh đã nghĩ ra cách rồi, thì càng tốt, còn về chỗ ông già, thì không phải nói. Ông ấy chắc chắn 100% tán thành.
- Vậy thì cứ quyết thế đi, một khi thời cơ chính muồn tôi ra tay giúp cậu làm giả. Còn nữa, tới đó cậu có dự tính gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này thì dễ thôi, nên không cần anh phải tốn công. Mặc dù ông nội nói không được, nhưng, chiến hữu lâu năm của ông cũng quen vài vị. Sắp xếp một cái chức vị sư trưởng, chắc là có thể được.
Tề Thiên nói.
- Ừ, trước đây ông nội Tề đã từng ở trong Quân ủy. Có lẽ mọi người trong Quân ủy cũng sẽ nể mặt ông ấy. Mặc dù về hưu cũng đã được hơn mười năm rồi. Nhưng cũng vẫn còn chút tình người mà. Nếu thực sự không được, thì cũng có thể đem cái danh phận cố vấn đặc biệt Bộ tổng tham mưu của tôi ra khoe tí.
Diệp Phàm gật đầu.
- Điều tra ra được chưa, cái sợi dây lụa đó ở đâu ra vậy?
Trong một căn phòng xa xăm ở một tòa đạo quan của phái Thanh Thành, Lý Thu Sơn nhìn đồ đệ Lý Thuần Miên, giọng lạnh lùng nói.
- Vẫn chưa ạ, ngày hôm đó, sau khi cái sợi dây lụa đó quấn Diệp Phàm đi xong thì cũng mất tích luôn. Và cả chiếc xe mà Diệp Phàm lái cũng không rõ là ở nơi nào rồi. Trông giống như là mất tích vậy, con cùng đệ tử đi điều tra khắp nơi, nhưng vẫn không tìm ra tung tích, thật kì lạ.
Lý Thuần Miên vẻ mặt buồn bực.
- Con xem mình đã làm được cái gì rồi? Lần trước con có nói là công lực của thằng nhãi đấy cao siêu lắm, ít nhất cũng phải thất đẳng.
Nhưng, hôm đó con không phải chưa thử qua thân thủ hắn, ta có thể khẳng định, chàng trai trẻ họ Diệp đó công lực chắc chắn không vượt qua nổi ngũ đẳng đâu.
Vài cú đấm cú đá của con là hắn ta đã bị nằm soài dưới đất rồi đấy. Làm gì còn tới cả thất đẳng? Lại còn xin ta xuất núi, ta tới cả tịnh dưỡng còn chưa xong, con xem đấy, con đã làm được những gì rồi?
Chuyện này nếu mà đồn ra ngoài, thì sư phụ chúng ta lại hóa hợp lực ức hiếp một thằng nhãi công lực chỉ ở tứ đẳng, thật đúng là nực cười. Còn nữa, con cho rằng Huệ Giác của Thiếu Lâm dễ mời lắm sao?
Lý Thu Sơn chất vấn, vẻ mặt đầy tức giân.
- Con cũng đang rất buồn đây sư phụ ạ. Lần đó, con thực sự bị hắn ta đá cho một cái, mà đã bị thương rồi. Vả lại, trước lúc đấy tên nhãi đó còn tung ra một chân, đã đạp thằng nhãi nhà họ Phượng bay xa tới hơn mười mấy mét. Chả nhẽ, lần trước thật sự là hắn nói.
Lý Thuần Miên vẻ mặt đầy nghi ngờ khó hiểu.
- Chắc là thế rồi! Công lực không thể ngay trông chốc lát đã bị rớt thảm hại như vậy được. Trừ phi là bị trọng thương, nhưng, từ sức khỏe của thằng nhãi đó có thể thấy, thật không giống!
Lý Thu Sơn lắc đầu, nhìn Lý Thuần Miên rồi nói:
- Lai lịch của dải lụa ấy một ngày không thể điều tra rõ được. Chúng ta đều phải đề phòng. Dùng dải lụa để làm vũ khí, bình thường đều là đàn bà. Người đàn bà mà có công lực còn cao hơn cả sư phụ, ở Hoa Hạ này tuyệt đối không nhiều. Trừ phi là, trừ phi là….
Lý Thu Sơn dường như đột nhiên liên tưởng tới cái gì đó, sắc mặt tối sầm lại.
- Trừ phi là ai ạ? Sư phụ, chắc không phải những người đàn bà trong lục tôn Hoa Hạ đấy chứ. Thế thì rắc rối to rồi, rắc rối to rồi!
Lý Thuần Miền vẻ mặt biến sắc.
- Tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn Tiều tử âm vô đao, Hán địa phi hồ sương Hồng Ngọc. Vu sơn thủ tiên mai thiên tuyết, đại manh hảo hán quân nhược lý, tàng lang ác cẩu lạc phiêu phiêu. Trong lục tôn có 3 người đàn bà, con nói xem, bà ta giống ai?
Lý Thu Sơn lạnh lùng nói.
- Sư phụ, con đâu biết được? Những cao nhân đó, đi tới đi lui chả có dấu tích gì, nói thực là, con chưa hề gặp lục tôn.
Lý Thuần Miên gãi đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Sương Hồng Ngọc, Lạc Phiêu Phiêu, Mai Thiên Tuyết. Chẳng lẽ lại là Mai Thiên Tuyết?
Lý Thu Sơn nói.
- Sư phụ, con có chút lo lắng là thằng nhãi đó sẽ tìm tới chúng ta gây phiền phức.
Lý Thuần Miên nói.
- Chỉ là một thằng nhãi không biết sợ thôi, một đứa công lực chưa tới ngũ đẳng, có gì mà sợ.
Chỉ cần người đàn bà có dải lụa ấy không ra tay, chúng ta sẽ không phải lo sợ gì nữa? Hơn nữa, chúng ta là phái Thanh Thành, có được mấy ai dám không nể mặt.
Cho dù là tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn – cái lão chim ưng già đó cũng không dám khinh thường Thanh Thành chúng ta. Yên tâm đi, nếu hắn có gây chuyện thật, thì chúng ta phải để cho hắn biết rằng, cái gì gọi là “Thanh Thành”?
Nói tới đấy, Lý Thu Sơn khắp người đằng đằng sát khí.
- Sư phụ, còn chỉ sợ cao thủ cửu đẳng.
Lý Thuần Miên vẫn không hề cảm thấy lạc quan chút nào.
- Cửu đẳng, thì đúng thật là cao thủ. Nhưng, haha.
Lý Thu Sơn xua tay, không nói nữa. Nhìn đồ đệ, rồi nói:
- Lần này Phượng gia bỏ ra bao nhiêu, mấy tòa quan đạo của chúng ta phải tu sửa rồi.
- 50 triệu.
Lý Thuần Miên nói.
- Bỏ bao nhiêu công sức ra như vậy, mà chỉ cho có 50 triệu. Nhà họ Phượng này, xem ra từ khi lão thái gia chết, thì chả còn phóng khoáng nữa rồi.
Bụp một tiếng, Lý Thu Sơn đập một tiếng rõ to lên chiếc bàn, hiển nhiên rất tức giận.
- Dạo này, nhà họ Phượng cũng rất đen đủi, đánh cuộc với Lô gia, cả một khối kinh doanh vận tải biển đều bị cược hết. Hơn nữa, nghe nói dạo này Bộ An nình Quốc gia đang ngầm điều tra nhà họ Phượng. Vì vậy, nhà họ Phượng dạo này rất kiềm chế. Bọn họ mặc dù sản nghiệp lớn, nhưng Bộ An ninh là của Quốc gia. Nhà họ Phượng dù có mạnh tới đâu cũng không thể so bì với Bộ An ninh Quốc gia.
Lý Thuần Miên giải thích.
- Bộ An ninh ư, Bộ An ninh tìm nhà họ Phượng là gì? Chả nhẽ Bộ An ninh còn quản cả việc thế lực mạnh ư?
Lý Thu Sơn có chút không hiểu, nhìn sang phía đồ đệ.
- Con cũng không rõ nữa, có vẻ như công ty của nhà họ Phương đang gặp trục trặc nhỏ ở mảng xuất khẩu sang Nhật. Nhưng, nhà họ Phượng đã đính chính rồi, đấy đều chỉ là những trục trặc nhỏ mà thôi.
Vấn đề mấu chốt là sau khi bị mất kinh doanh vận tảu biển từ nhà họ Lô, 30% kinh tế của nhà họ Phương cũng bị nhà họ Lô cướp mất rồi.
Nếu không thể lấy lại được, thì nhà họ Phượng rất khó có thể huy hoàng được như xưa? Vốn dĩ là họ đồng ý cấp cho chúng 100 triệu, nhưng hiện giờ giảm xuống chỉ còn 50 triệu.
Tất cả đều là do nhà họ Lô đáng chết ở Thủy Châu ấy. Nếu không thì, sư phụ, chúng ta liên thủ lại, giúp nhà họ Phượng san bằng Lô gia.
Sau này, nhà họ Phượng chiếm được mảng vận tải biển rồi, thì chúng ta xây bao nhiêu tòa đạo quan cũng không lo tới việc thiếu tiền nữa.
Lý Thuần Miên muốn tấn công vào nhà họ Lô ở Thủy Châu, đương nhiên là cũng hướng sự chú ý của sư phụ cũng dồn về chuyện đó rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu