Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Mị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 1469: Cứu Viện Trong Trăm Vạn Quái Vật (2)
M
ỗi góc tòa thành hẻo lánh thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Hiển nhiên là một người nào đó đã bị quái vật phát hiện, rồi biến thành thức ăn trong bụng băng sơn quái vật.
Những người ẩn núp dưới tầng hầm cực kỳ sợ hãi, mỗi lần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền sợ run cả người, ớn lạnh sởn tóc gáy. Bởi vì bọn họ không biết lúc nào sẽ đến phiên mình.
Có lẽ bọn họ biết mình sẽ chết, nhưng mà bọn họ không có dũng khí tự mình kết liễu. Huống chi, cho dù đã chết thì đám quái vật cũng không thể bỏ qua thi thể của bọn họ.
"Trác Uyển tỷ tỷ, ta lại thấy gã nam tử khống chế Mộng Thú."
Gã thiếu niên đang ngồi xổm trong góc tối kêu lên hưng phấn.
"Hắn nhất định là cường giả Vạn Tượng thành chạy tới cứu viện."
Ánh mắt Trác Uyển sáng lên, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.
"Trợ giúp thì thế nào, bọn họ chỉ có thể bảo vệ nội thành. Đám người chúng ta khẳng định là chết chắc, rồi không có ai đủ sức tới cứu chúng ta đâu. Thậm chí nếu như Vạn Tượng thành phái tới quân đoàn Nguyên Tố cũng là vì xử lý địch nhân, lực lượng hủy diệt sẽ giêt luôn chúng ta."
Một gã nam tử trung niên nói chuyện vô cùng thê thảm.
Gã nam tử trung niên nói xong câu đó, ánh mắt thiếu niên cũng ảm đạm theo. Hắn nhìn qua Trác Uyển bị thương mỏi mệt, nhẹ giọng nói:
"Trác Uyển tỷ tỷ, đúng vậy sao?"
Trác Uyển giữ vững trầm mặc, bởi vì nàng không dám bài trừ khả năng này.
Hầu như không có ai nguyện ý mạo hiểm chạy ra ngoài cứu dám dân chúng nhu nhược giống như bọn họ, làm thế sẽ khiến cho số người chết gia tăng mà thôi. Trừ phi đàn băng sơn quái vật chủ động rút lui, nếu không đợi đến khi quân đoàn cứu viện chạy tới sẽ tiêu diệt cả đám quái vật cùng với bọn họ.
Thiếu niên thấy Trác Uyển không nói lời nào, trong lòng cũng đoán được mấy phần, lập tức mất đi hứng thú quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn chán nản tựa lưng vào vách tường đầy bụi, bên cạnh còn có không ít người bị thương, cả hầm ngầm rơi vào trầm mặc.
"Một người có thể qua lại tự nhiên trong quân đoàn trăm vạn đàn quái vật, không biết gã nam tử cưỡi Mộng Thú màu đen kia là ai?"
Thiếu niên lầm bầm tự nhủ.
"Hắn đang di chuyển trong đàn quái vật?"
Trác Uyển ngẩn người ngạc nhiên, mở miệng hỏi lại.
"Không phải là xuyên qua, mà là trực tiếp bay trên không trung. Không biết tại sao băng sơn quái vật hay là quái điểu không dám đến gần hắn."
Thiếu niên nhanh chóng hồi đáp.
"Hừ, làm sao có chuyện đó? Băng sơn quái vật có trên trăm vạn, chỉ cần nhổ nước bọt cũng có thể dìm chết người. Tại sao chúng nó không dám công kích người kia?"
Gã nam tử trung niên rõ ràng là không tin.
"Nhưng sự thật là như vậy, những con quái vật thấy hắn là lui, hắn đã bay qua bay lại mấy vòng rồi."
Gã thiếu niên lộ vẻ mất hứng.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ sai lầm?
"Trên thế giới làm gì có người nào mạnh như vậy, nhất định là mắt ngươi mờ rồi."
Gã nam tử trung niên vẫn lắc đầu phủ nhận.
"Không tin tự ngươi xem đi, nếu ta lừa ngươi, ta bây giờ leo ra nạp mạng cho quái vật ăn."
Gã thiếu niên tức giận nói.
Gã nam tử trung niên nói toàn chuyện xui xẻo làm cho mọi người không có hi vọng sinh tồn. Vì thế thiếu niên rất là bất mãn đối với hắn.
“Gào!”
“Ầm!”
Ngay lúc này, đột nhiên bức tường phía trên nổ tung, một cái đầu quái thú dữ tợn thọc vào trong khe hở.
Cặp mắt hung tàn của nó ngó chừng đám người phía dưới, cái miệng to như chậu máu hù dọa mọi người sợ tái mặt, ngây người như phỗng.
Gã thiếu niên thấy cái đầu dữ tợn kia liền cứng đơ người, hắn nhìn thấy quái vật giơ móng vuốt lên chuẩn bị đập xuống một kích trí mạng.
Chẳng qua là, chẳng biết tại sao tốc độ quái vật giơ móng vuốt rất chậm, một hồi lâu vẫn không hạ xuống.
Mấy phút sau, móng vuốt hung tàn kia vẫn không rơi xuống, gã thiếu niên chợt phát hiện trên đỉnh đầu từ từ nhỏ xuống từng giọt máu.
Sau đó từ vị trí sọ não xuất hiện một khe nứt nhỏ, cuối cùng biến thành một vết chém kéo dài xuyên qua miệng quái vật.
Thân thể quái vật kia cứng ngắc, dải máu theo đầu lâu của nó từ từ nứt vỡ, theo đó là dòng máu nóng phun trào như suối.
Máu tươi bắn thẳng vào mặt thiếu niên biến hắn thành một người máu chân chính.
Nhưng ánh mắt gã thiếu niên không hề nhúc nhích, trong mắt hắn chỉ có cái đầu quái vật bị chém thành hai mảnh.
Những người khác đã bị hù dọa ngất đi rồi, bọn họ cho rằng lần này không thể tránh thoát kiếp nạn, máu tươi nóng hổi kia xuất phát từ trên người đồng bạn. Những người còn tỉnh thì dựa lưng vào góc tường, không ngừng run rẩy.
Trác Uyển cũng nhắm mắt lại, nàng nghe thấy được hương vị của máu, biết rằng có người đã chết. Nhưng mà tại sao nàng không có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nào nhỉ?
Thời gian chậm chạp trôi qua, Trác Uyển không có cảm giác móng vuốt đánh vào người mình.
"Chẳng lẽ ta đã chết?"
Trác Uyển chậm rãi mở mắt, muốn nhìn xem trong này đang xảy ra chuyện gì.
Nàng phát hiện mình vẫn còn sống, rất nhiều người bất tỉnh nằm gục dưới đất. Những người khác toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Chỉ có duy nhất người thiếu niên kia còn đứng vững.
Gã thiếu niên cả người đầy máu, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
Trác Uyển phản ứng đầu tiên chính là thiếu niên bị quái vật giết chết rồi, nhưng mà nhìn kỹ lại mới phát hiện hắn vẫn còn thở. Chỉ có điều hắn đứng im không nhúc nhích mà thôi.
"Chuyện gì xảy ra?"
Trác Uyển nhìn gã thiếu niên, ngạc nhiên hỏi.
"Quái vật đã chết, quái vật bị giết chết rồi."
Gã thiếu niên quay đầu lại, khuôn mặt dính đầy máu tươi nở nụ cười sung sướng, hình ảnh này quả thật là quái dị tới cực điểm.
Trác Uyển ngẩng đầu nhìn lên đúng lúc thấy được nửa cái đầu rơi xuống phế tích còn đang rỉ máu, rõ ràng là nó bị một kích tất sát.
"Nó bị ai giết?"
Trác Uyển vạn phần khó hiểu.
Gã thiếu niên vẫn duy trì nụ cười, sau đó dùng ngón tay chỉ tới lỗ thủng trên tường.
Ánh mắt Trác Uyển nhìn sang đó liền phát hiện một gã nam tử chậm rãi đi đến.
Gã nam tử này anh tuấn, lãnh khốc, quan trọng nhất là hắn có tinh thần trấn định khác hẳn người thường. Tựa như mấy trăm đầu băng sơn quái vật ở gần đó chỉ là không khí, trên mặt hắn không thấy vẻ lo lắng, hay là sợ hãi.
Gã nam tử trực tiếp đi đến trước mặt thiếu niên, thản nhiên nói:
"Mới vừa rồi là ngươi gọi?"
"Là ta!"
Gã thiếu niên vội vàng gật đầu, cặp mắt phát ra tia sáng bừng bừng.
Thiếu niên biết gã nam tử trước mắt này có thực lực tự do qua lại trong quân đoàn trăm vạn quái vật. Từ nhỏ đến lớn hắn không nghĩ tới trên đời này còn có nhân loại mạnh mẽ như thế.
"Ừ, kêu đám người kia dậy, đi theo ta về thành."
Sở Mộ gật đầu một cái, nói với thiếu niên.
Gã thiếu niên lập tức đỡ Trác Uyển bị thương nơi chân. Những người khác lần lượt mở mắt, không ai dám tin tưởng mình vẫn còn sống. Đồng thời người nam tử áo đen này là ai, thật sự đến cứu bọn họ sao?
"Phía ngoài… phía ngoài có rất nhiều quái vật, chúng ta đi ra ngoài sẽ bị giết chết."
Gã nam tử trung niên là người tỉnh lại cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn Sở Mộ có vẻ không yên lòng.
Thái độ Sở Mộ rất lạnh nhạt, nhìn thoáng qua đám người gặp rủi ro, mở miệng nói:
"Tự các ngươi lựa chọn, đi theo ta hoặc là lưu lại."
Bây giờ đang có một đám băng sơn quái vật chạy về phía này. Đợi đến lúc chúng nó đông hơn, Sở Mộ cũng không thể bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người.
Dưới tình huống thời gian có hạn, Sở Mộ chỉ có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không có thời gian nói nhảm với mấy kẻ yếu đuối.
"Các ngươi chỉ có một phút, ta chờ ở bên ngoài."
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Vừa nói dứt lời, Sở Mộ đã rời khỏi phế tích.
Trong này chỉ có mười mấy người, Sở Mộ sẽ không lãng phí thời gian giải thích với bọn họ. Cả tòa thành còn có rất nhiều người mang hi vọng sinh tồn, ý chí cũng kiên định hơn. Hắn tình nguyện đi cứu người khác, chứ không muốn mất thời gian với đám người chết nhát, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Mị
Ngư Thiên Không
Sủng Mị - Ngư Thiên Không
https://isach.info/story.php?story=sung_mi__ngu_thien_khong