Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bí Thư Trùng Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1240: Trên Công Bằng Dưới Công Bình.
C
hử Vận Phong nhìn Kim Hành Thuấn rồi thản nhiên nói: - Anh xem cái này đi.
Chử Vận Phong cũng không phải đưa cho Kim Hành Thuấn tờ báo gì lớn, chỉ là một tờ báo của thành phố Lữ Xuyên thuộc tỉnh Chiết Giang. Lúc này tờ báo đã đùng một trang để viết về hạng mục của công ty Đại Dã Quốc Tế tiếp tục bừng bừng sức sống.
Kim Hành Thuấn căn bản không xem những tờ báo địa phương như thế này, nhưng khi thấy tờ báo là của thành phố Lữ Xuyên, hai mắt hắn căn bản không chờ đợi được. Kim Hành Thuấn từng là người nắm công tác cơ sở, hắn biết rõ báo địa phương là gì, trước kia hắn đã xem qua rất nhiều bản tin như thế này.
Những bản tin của báo địa phương phần lớn là chú trọng thổi phồng, nhưng đó không phải là trọng điểm, quan trọng chính là Vương Tử Hoa tiếp nhận phỏng vấn về hạng mục của công ty Đại Dã Quốc Tế.
Lúc này với cấp bậc của Kim Hành Thuấn thì sự kiện kia cách xa tám ngàn dặm, nhưng hắn cũng cần phải chú ý các động tĩnh có liên quan. Bây giờ tình huống va chạm không một tiếng động ở tỉnh Chiết Giang càng làm cho hắn phải chú ý.
Phải biết rằng linh thông tin tức sẽ có lợi hơn kẻ không biết gì, đặc biệt là với cấp bậc của Kim Hành Thuấn, hắn thường cực kỳ cẩn thận quan sát động tĩnh, thế là ngẩng đầu nói: - Chủ tịch tỉnh, tôi sẽ gọi điện thoại ngay.
Chử Vận Phong căn bản rất thỏa mãn với ngộ tính của Kim Hành Thuấn, lão gật đầu nói: - Lúc này thanh niên làm cho người ta khó thể nào coi thường được.
Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, chuyện này nếu như được giải quyết thì tất cả vấn đề cần phải lo lắng sẽ biến thành không còn động tĩnh. Chử Vận Phong sở dĩ mời cơm Vương Tử Quân cũng không phải muốn tỏ thái độ gì, rõ ràng là chủ tịch Chử đang dùng hành động của mình để bày tỏ với ai đó.
Kim Hành Thuấn nghĩ đến người nào đó thì không khỏi gọi điện thoại nhanh hơn vài phần, nhưng khi hắn nối thông điện thoại cho Vương Tử Quân thì hai chân mày chợt nhíu lại.
- Chủ tịch Chử, trưởng phòng Vương nói hôm nay đã có hẹn, thật sự không thoát được, anh ấy nói buổi tối sẽ đến nhà ngài dùng trà. Kim Hành Thuấn đặt điện thoại xuống rồi khẽ nói với Chử Vận Phong.
Trong thể chế bình thường là thượng cấp mời hạ cấp thì căn bản là rất ít, tất nhiên khi cho ra lời mời mà bị từ chối thì căn bản là rất hiếm. Với tính cách của Vương Tử Quân, sẽ không thể không hiểu điều này. Nhưng bây giờ sự việc quá rõ ràng, Vương Tử Quân từ chối ý tốt của Chử Vận Phong, như vậy chỉ có một người có thể cho ra lời mời mạnh hơn Chử Vận Phong, điều này Kim Hành Thuấn hiểu rõ nhưng căn bản không thể nói ra.
Hay là Vương Tử Quân đã thấy rõ tình thế, đã tích cực dựa vào Diệp Thừa Dân? Như vậy thì Diệp Thừa Dân mời cơm không phải là một hành động càng thêm thuận lợi sao?
Thật ra không cần Kim Hành Thuấn lên tiếng thì Chử Vận Phong cũng hiểu được, lão cười cười nói với Kim Hành Thuấn: - Tôi thật sự ra tay hơi chậm rồi, như vậy cứ xử lý theo lời của trưởng phòng Vương, tối nay anh đến nhà tôi uống trà.
So sánh với bộ dạng mây trôi nước chảy của Chử Vận Phong thì Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống với vẻ mặt khá khó coi, vì người ở đầu dây bên kia trò chuyện căn bản là khá trầm thấp. Mặc dù cuộc điện thoại khá ngắn thế nhưng nội dung bên trong lại làm cho Diêu Trung Tắc không khỏi lạnh người.
"Chính mình vẫn là đoán sai!" Diêu Trung Tắc nghĩ đến tình huống mình vội vàng gọi điện thoại trước đó mà không khỏi sinh ra cảm giác ảo não. Tuy vị trí của hắn cũng không thể trở nên chướng mắt trong đám bạn học, thế nhưng loại chuyện này xảy ra thì sau này dù thế nào cũng có ảnh hưởng. Chuyện lần này làm cho hắn không tự giác phải hoàn thành công việc xếp thành hàng của mình, thế nhưng lần này xếp hàng căn bản còn sinh ra tai họa ngầm.
Diêu Trung Tắc lật xem những gì mà Phòng Quảng Thắng đưa đến, thế là vẻ mặt liên tục biến đổi. Khi hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đã đến bên cạnh vách núi, căn bản là vô kế khả thi, cũng không ngờ sự việc lại biến chuyển lớn như vậy.
Kẻ làm ra sự kiện lần này căn bản là đầu heo, làm sao lại lựa chọn một công ty như vậy? Vài năm sau chính Diêu Trung Tắc sẽ phải thay đổi vị trí, cùng lắm thì hắn phải lui xuống từ vị trí hiện tại, thế nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, sẽ có ngày đối phương leo lên đầu mình.
Diêu Trung Tắc xiết chặt nắm đấm thầm động viên chính mình, khi hắn nghĩ đến một sự việc khác, đúng lúc này Phòng Quảng Thắng lại đưa đến một tờ báo.
Tuy trong lòng có chút bực bội nhưng Diêu Trung Tắc đối mặt với trợ thủ đắc lực thì cũng phải nhàn nhạt gật đầu nói: - Quảng Thắng, có chuyện gì không?
Phòng Quảng Thắng tuy vẫn nở nụ cười thế nhưng lúc này hắn căn bản là còn chú ý hơn tất cả những trường hợp khác. Hắn biết lúc này lãnh đạo đang mất hứng, tội gì phải làm đối tượng cho lãnh đạo phát tiết? Hắn cung kính đưa tờ báo cho Diêu Trung Tắc, sau đó lại cẩn thận nói: - Bí thư Diêu, ngài xem cái này đi.
Diêu Trung Tắc cầm lấy tờ báo nhìn thoáng qua, hai mắt không khỏi híp lại. Đây là bài báo viết về sự kiện cố ý che giấu sự kiện sập hầm mỏ, nhưng bài báo này căn bản là cực kỳ sắc bén, bây giờ khu mỏ kia cũng không có biến đổi gì lớn.
Diêu Trung Tắc cẩn thận xem xét lại bài báo, hắn lại ngồi xuống, cũng không nói lời nào với Phòng Quảng Thắng, thậm chí cũng không có biểu hiện gì cả. Hắn đọc lại bài báo, sau đó nói với Phòng Quảng Thắng: - Có một số việc không thể thấy gió thì bảo mưa.
- Bí thư Diêu nói rất đúng, tôi đã nhớ kỹ, sau này sẽ không phạm vào sai lầm thế này nữa. Phòng Quảng Thắng có chút không thoải mái vì cách nghĩ một đằng nói một nẻo của Diêu Trung Tắc, thế nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Phòng Quảng Thắng là người đi theo Diêu Trung Tắc từ khá nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách của bí thư Diêu, câu nói kia là thế nào? Muốn làm gái điếm còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, thế nhưng những trường hợp thế này là khá nhiều, đã làm hắn tạo nên thói quen. Ví dụ như bài viết hôm nay, Diêu Trung Tắc không coi trọng sao? Chỉ là lãnh đạo giả vờ hờ hững mà thôi, cũng may hắn căn bản cũng hiểu, thế nên nhắm mắt theo đuôi, sai cũng là đúng.
Phòng Quảng Thắng rời đi, Diêu Trung Tắc nặng nề ngồi lên ghế. Tuy chuyện này không liên quan đến hắn, thế nhưng hắn cũng cảm ứng được bên trong bản tin kia căn bản để lộ ra một cơ hội.
Diêu Trung Tắc lấy một gói thuốc từ trong ngăn kéo, hắn trước nay không hút thuốc nhưng lại đốt một điếu. Trong bầu không khí khói thuốc lượn lờ, Diêu Trung Tắc chỉ có một ý nghĩ, đó chính là về kinh nghiệm nhận chức của Lý Đạo Toàn. Trước khi Lý Đạo Toàn đến tỉnh Chiết Giang thì làm phó chủ tịch thường vụ của Bắc Tỉnh, năm xưa người này chủ quản công tác bảo đảm an toàn lao động.
...
Trong phòng họp tỉnh ủy, lúc này đang tiến hành diễn thuyết cạnh tranh vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu tiên, hắn bình tĩnh nghe Thẩm Kim Minh diễn thuyết.
Lương Hiểu Âu chính là phóng viên mới đến công tác của nhật báo Nam Giang, tham gia công tác chưa đến hai tháng. Nàng đang cầm lấy một chiếc camera khá lớn, liên tục chụp ảnh. Nàng là phóng viên thực tập, lần này nàng đến với tư cách người giúp việc, người chính thức phụ trách phỏng vấn lần này là một phóng viên hơn bốn mươi tuổi có kinh nghiệm sâu sắc.
- Tiểu Âu, cô chuẩn bị một chút, lát nữa tranh thủ phỏng vấn vài vị lãnh đạo tham gia chọn lựa cán bộ công khai lần này. Khi Lương Hiểu Âu đã chụp xong và quay về vị trí của mình, vị phóng viên Lý Phóng Châu có kinh nghiệm cao của nhật báo Nam Giang chợt nói.
Lý Phóng Châu là một phóng viên có thâm niên, cũng là một phóng viên tài tử, viết bài rất hay, thiên mã hành không, chữ như châu như ngọc. Khi Lương Hiểu Âu còn học đại học thì từng được đọc bài viết của người này, bây giờ đi theo làm người giúp việc, tất nhiên vừa cảm thấy sùng bái vừa cực kỳ vui sướng.
Chỉ là phóng viên Lý Phóng Châu có cá tính rất mạnh, làm người thích nói thẳng, lại cậy tài khinh người, ở trong nhật báo Nam Giang có tâm tính đứng trên cao nhìn xuống thấp. Lương Hiểu Âu đi theo Lý Phóng Châu thời gian không ngắn, nói một cách khách quan thì nàng học được nhiều thứ từ Lý Phóng Châu, thế nhưng phương diện cầu tiến thì hơi kém.
Vì vậy Lương Hiểu Âu vừa kính lại vừa sợ Lý Phóng Châu, bây giờ nghe thấy Lý Phóng Châu nói như vậy thì nàng đáp lại theo phản xạ có điều kiện: - Tôi đã nhớ kỹ rồi thầy Lý, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt.
Lý Phóng Châu khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển lên đài diễn thuyết đang có bầu không khí cực kỳ trang trọng. Khi thấy Lý Phóng Châu di chuyển lực chú ý, Lương Hiểu Âu mới thả lỏng một chút, thế là không khỏi thè lưỡi nghịch ngợm.
Khác biệt với những người đang chú ý lên đài diễn thuyết, Lương Hiểu Âu cũng không tự giác được mà phải chuyển lực chú ý lên vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi ngồi ở trên kia. Nàng đã sớm nghe nói trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang là một người đàn ông còn rất trẻ, thế nhưng hôm nay thấy Vương Tử Quân thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Lương Hiểu Âu cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không lớn hơn anh mình mấy tuổi, một người như vậy mà đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Nàng nghĩ đến đến bộ dạng vài vị lãnh đạo bụng phệ, thế là không khỏi tràn đầy tò mò.
Còn trẻ như vậy đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Hay còn vị trưởng phòng nào khác? Khi Lương Hiểu Âu đang suy nghĩ miên man thì chợt thấy Lý Phóng Châu đụng vào người nàng nói: - Tiểu Âu, máy ghi âm của tôi có mang theo không?
Lương Hiểu Âu chợt sững sờ, sau đó nàng nhanh chóng nói: - Có mang theo, đang ở trong túi của tôi.
Lương Hiểu Âu vừa nói vừa lục túi, nhưng nàng lục lọi mãi mà không thấy máy ghi âm đâu cả.
Chuyện gì xảy ra? Lương Hiểu Âu chợt kinh hoảng, trước khi đi đến đây nàng đã bỏ nó vào trong túi, vì sao bây giờ lại không thấy đâu?
Khi Lương Hiểu Âu đang đỏ mặt tía tai, gương mặt kinh hoảng thì Lý Phóng Châu đã hạ thấp âm thanh khẽ phân phó: - Mau chuẩn bị tốt, chúng ta đi phỏng vấn vài vị lãnh đạo.
- Thầy Lý, điều này...Tôi quên mang máy ghi âm theo. Tuy cảm thấy sự việc có chút kỳ quái nhưng Lương Hiểu Âu ngoài tự trách mình ra thì cũng không còn lý do nào khác.
Lý Phóng Châu chuẩn bị đứng lên, hắn chợt nghe thấy không mang theo máy ghi âm, thế là dùng ánh mắt căm tức nhìn Lương Hiểu Âu rồi lạnh lùng nói: - Một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy mà cô lại quên không mang máy ghi âm sao? Tôi nên nói với cô thế nào đây?
Lương Hiểu Âu cảm thấy rất uất ức, nàng nhớ rõ mình đã bỏ máy ghi âm vào trong túi, nhưng bây giờ sao lại không thấy đâu? Nhưng lúc này nàng cũng không dám giải thích với Lý Phóng Châu, chỉ sợ sẽ chọc giận đối phương, như vậy sẽ biến thành tình huống nàng trốn tránh trách nhiệm.
- Thầy Lý, tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Lương Hiểu Âu khẽ nói.
- Không có lần sau, lần này quay về cô đi gặp chủ nhiệm, nói anh ấy sắp xếp cho cô người hướng dẫn mới, tôi không hướng dẫn cô nữa. Lương Hiểu Âu tuyệt đối không ngờ Lý Phóng Châu lại nói như vậy, thế là đầu óc không khỏi nổ ầm lên. Nàng là một phóng viên đang thực tập, nếu như thử việc không đạt yêu cầu, như vậy sẽ rất có khả năng bị nhật báo Nam Giang đào thải.
Lương Hiểu Âu là một sinh viên chuyên nghiệp của trường đại học truyền thông, nhật báo Nam Giang căn bản là một địa phương vào nghề tốt nhất của nàng. Vì thuận lợi tiến lên chính thức mà cô gái xinh đẹp thông minh này đã ném ra tất cả vốn liếng của mình, không những chịu khó công tác, hơn nữa còn cố gắng biểu hiện năng lực, bày ra sức kiên nhẫn và nghị lực mạnh mẽ. Hơn nữa nàng còn được phóng viên Lý Phóng Châu trực tiếp hướng dẫn, có thể nói là đủ bệ phóng để biểu hiện tài năng.
Chỉ là vào thời điểm mấu chốt này thì lại xuất hiện vấn đề, đây không phải là muốn mạng của nàng sao? Thế là lúc này Lương Hiểu Âu không khỏi sinh ra cảm giác muốn khóc.
- Còn không mau đi đi. Lý Phóng Châu nhìn bộ dạng mất hết hồn vía của Lương Hiểu Âu thì càng căm tức, thế nhưng khi Lương Hiểu Âu đi theo sau thì những tuyển thủ tham gia diễn thuyết đã bị những người đồng nghiệp khác vây quanh.
Nhật báo Nam Giang chính là báo chí của tỉnh Nam Giang, các hãng truyền thông khác đều cố gắng cạnh tranh, thậm chí công tác tuyên truyền của tỉnh Nam Giang phần lớn đều được tiến hành thông qua nhật báo Nam Giang. Nếu như là trước kia thì nhật báo Nam Giang đã sớm sắp xếp tốt tất cả công tác tuyên truyền rồi.
Nhưng lúc này lại có sự bất thường, lần này tổ chức tranh cử công khai, có tác động đến nhiều phương diện. Không những có nhiều hãng truyền thông trong nước, thậm chí Lương Hiểu Âu còn thấy bóng dáng của đám phóng viên hãng truyền thông nước ngoài. Rõ ràng những người đồng nghiệp này đang cố gắng đưa tin về phương án chọn lựa cán bộ công khai của tỉnh Nam Giang.
Tuy nhật báo Nam Giang chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa so với đám đồng sự đến từ nơi khác thế nhưng lại căn bản không thể một mình độc hưởng. Lúc này Lý Phóng Châu nhìn đám đồng sự của các hãng truyền thông khác đang bao quanh những tuyển thủ cạnh tranh công khai lần này, hắn căn bản không cảm thấy có cơ hội phỏng vấn.
Tình cảnh này cũng không phải là vấn đề gì lớn với Lý Phóng Châu, hắn chỉ cần muốn thì sẽ có biện pháp khác. Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn giải quyết vấn đề này, hắn nhìn thoáng qua Lương Hiểu Âu ở bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói: - Cô xem, một cuộc phỏng vấn tốt đã bị cô làm cho rối loạn, lần này cô ghi bản thảo phỏng vấn đi.
Lý Phóng Châu nói rồi xoay người bỏ đi. Lương Hiểu Âu nhìn bóng lưng bỏ đi của Lý Phóng Châu, nàng chợt ngây cả người, nàng biết rõ Lý Phóng Châu rời đi có ý nghĩa như thế nào với mình.
Lý Phóng Châu là nhân viên có tư chất lý lịch nhất nhật báo Nam Giang, địa vị của hắn ở trong tòa soạn là rất lớn. Hơn nữa người này có quan hệ không tầm thường với tổng biên tập, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không bị trách tội.
Nhưng Lương Hiểu Âu thì lại khác, nàng căn bản không có chỗ dựa ở nhật báo Nam Giang, một cuộc phỏng vấn quan trọng thế này thì một người thử việc như nàng căn bản làm không tốt thì sẽ bị đuổi đi.
Lương Hiểu Âu là một cô gái đi ra từ nông thôn, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của nàng là ở lại Nam Giang. Lúc này nàng cảm thấy giấc mộng của mình sắp bị tàn phá. Nàng nhìn những người đồng sự ở trước mặt, một cảm giác bi thương bùng lên trong lòng, mình nên làm gì bây giờ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bí Thư Trùng Sinh
Bảo Thạch Tiêu
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu
https://isach.info/story.php?story=bi_thu_trung_sinh__bao_thach_tieu