Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngã Dục Phong Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1535 : Vĩnh Viễn, Vĩnh Viễn
T
inh không yên tĩnh, những người kia vốn là tu sĩ Linh Cảnh thí luyện trên Đạp Tiên Kiều, tuy rằng phân tán trong tinh không, nhưng nhờ có Mạnh Hạo tương trợ, những tu sĩ ở xa nhìn Đạp Tiên Kiều biến mất, Chí Tôn Kiều nổi lên. Các tu sĩ đều rối rít tuân mệnh, bọn họ sẽ đưa những tu sĩ Linh Cảnh này về tông môn.
Tất cả cuối cùng cũng được giải quyết một cách hoàn mỹ. Hành trình báo ân lần này, chẳng những cứu được vợ chồng Hàn Sơn mà Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo cũng xuất hiện những biến hóa long trời lở đất.
Lúc này, Mạnh Hạo nhìn Hàn Sơn, nở nụ cười ôn hòa. Trong mắt hắn hiện lên từng ký ức, dường như là đang trở lại những năm xa xưa đó.
Hàn Sơn đầu tiên là mờ mịt, sau đó hai mắt hắn từ từ khôi phục thanh minh. Thê tử của hắn cũng run lên rồi tỉnh lại, nàng mê man nhìn bốn phía, khi ánh mắt nàng rơi trên người phu quân thì vẻ mê man tiêu tán, thay vào đó là chút nhu tình.
Dường như, không quản là đang ở nơi nào, không quản tương lai có bao nhiêu lận đận, long đong, chỉ cần Hàn Sơn ở bên cạnh, với nàng, hết thảy đã đủ.
- Có rượu không? Hàn Sơn từ từ đứng lên, ánh mắt hắn quét qua bốn phía, sau cùng nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt mang theo cảm kích. Hắn lớn tiếng cười nói.
Mạnh Hạo mỉm cười, vung tay lên. Bầu rượu năm đó Hàn Sơn cho Mạnh Hạo bay thẳng ra, được Hàn Sơn bắt lấy. Hắn ngửa mặt lên trời uống một ngụm to.
- Đại ân đại đức của tiểu hữu, Hàn mỗ vĩnh viễn không quên! Hàn Sơn đặt bầu rượu xuống, nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo. Hắn cũng không hỏi Mạnh Hạo cứu mình ra như thế nào, những điều này không quan trọng, quan trọng là... năm đó hắn tin Mạnh Hạo và hắn không tin lầm.
Quan trọng là bản thân được cứu, thê tử cũng được cứu. Hắn nợ Mạnh Hạo hai mạng. Đối với chuyện này, Hàn Sơn sẽ không bao giờ quên!
- Hàn Sơn đại ca, đây là việc ta phải làm, cũng là cam kết của ta với huynh. Mạnh Hạo lắc đầu, nhìn Hàn Sơn cùng thê tử của hắn, trong mắt lộ ra sự chúc phúc.
Hàn Sơn cũng trầm mặc không nói, chỉ nhìn Mạnh Hạo. Hai người tiến lên ôm lấy nhau.
- Huynh đệ, ta cũng không nói nhiều. Tóm lại, nếu ngươi cần, hai vợ chồng chúng ta nhất định sẽ đến. Hàn Sơn nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ.
Hai người trò chuyện một lúc lâu. Thê tử của Hàn Sơn ở một bên an tĩnh nhìn hai người bọn họ, trong mắt mang theo niềm cảm kích.
Khi chia tay, Mạnh Hạo đưa lệnh bài của hắn ra rồi đề nghị hai vợ chồng Hàn Sơn đến ở tại Nam Thiên Tinh. Đối với đề nghị này của Mạnh Hạo, Hàn Sơn cũng không cự tuyệt. Với hắn mà nói, chỉ cần thê tử trở về, bất kể là ở nơi nào đều được.
Nam Thiên Tinh nếu là quê hương của Mạnh Hạo, Hàn Sơn nguyện ý ở nơi này.
Lúc ly biệt, Mạnh Hào nhìn theo vợ chồng Hàn Sơn đã đi xa, trong mắt ánh lên tia sáng lóng lánh. Cho đến khi thân ảnh hai vợ chồng biến mất, Mạnh Hạo mới quay đầu lại, nhìn về phía xa nơi lúc trước có Đạp Thiên Kiều. Hắn lại xoay người, đi vào... một truyền tống trận khác.
Lần này không phải là đi đòi nợ, mà là đến Cổ Tiên Lăng!
Ở trong đó, có năm đại thánh địa giống nhau. Cũng là ở nơi đó, hắn có một người bạn tốt, Mập Mạp.
Có lẽ hiện giờ không thể gọi hắn là Lý Phú Quý nữa rồi, vì hắn đã trở thành... Đại Mập Mạp rồi.
Thân thể hắn rất lớn, phải bốn người ôm mới hết. Nhưng hắn lại rất linh hoạt, nhất là răng nanh lại vô cùng sắc bén. Được bồi dưỡng trong Cổ Tiên Lăng, hắn dĩ nhiên đã thành tiên rồi.
Đạo lữ của hắn so với năm đó không ngờ lại nhiều hơn rất nhiều. Lúc này đã không còn là 100 người mà lên đến gần 500 người rồi.
Mạnh Hạo đến Cổ Tiên Lăng ý đồ khoan chưa nói tới. Mập Mạp như một quả cầu, ở trong tông môn gào thét ra. Khi nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn liền trợn mắt há mồm.
- Lão đại, ngươi... rốt cuộc cũng đến gặp ta! Mập Mạp hét lớn một tiếng. Thân thể tròn như một quả cầu, ầm ầm lao đến muốn ôm lấy Mạnh Hạo, chỉ tiếc bụng hắn quá lớn, cánh tay lại không đủ dài...
Mạnh Hạo cười khổ không thể không lui về sau. Nhìn thân hình như quả cầu không lồ trước mặt mình, Mạnh Hạo không khỏi nhức đầu. Bất quá hắn may mắn chỉnh đốn thần thức. Thân thể Mập Mạp không việc gì, tu vi cũng không tầm thường, lúc này mới yên tâm.
- Ngươi ăn ít lại một chút... Mạnh Hạo vừa cười khổ nói, Mập Mạp đã mang hắn vào tông môn Cổ Tiên Lăng. Mạnh Hạo đến, đối với Cổ Tiên Lăng mà nói, không thể để xảy ra sơ suất, còn bày ra quy cách trang trọng, thậm chí đến lão tổ Đạo Cảnh cũng phải xuất quan.
Mạnh Hạo ở lại Cổ Tiên Lăng mấy ngày. Mấy ngày này, hắn cùng Mập Mạp ngồi ôn chuyện xưa. Nhắc đến mấy chuyện này, lại nhớ đến dĩ vãng tốt đẹp.
Hai người uống rất nhiều rượu. Vừa nói Mập Mạp vừa khóc, hắn nói với Mạnh Hạo, hắn nhớ cha mẹ hắn. Hắn đã trở về Nam Thiên Tinh rất nhiều lần nhưng không còn Triệu Quốc, hắn cũng không tìm được cái gì.
Hắn hiểu rõ, cho dù tìm được, cha mẹ cũng đã mất từ lâu. Người nhà, có lẽ cũng đã ly tán rồi...
Nhưng hắn vẫn nhớ, năm tháng qua đi, hắn càng thêm nhớ. Thậm chí, hắn cảm thấy cho dù mình có thọ nguyên đã lâu, thê thiếp thành đàn, nhưng vẫn hy vọng... có cha mẹ ở bên cạnh.
Nhìn Mập Mạp khóc thầm, Mạnh Hạo khẽ thở dài. Hắn chỉ có thể yên lặng bồi tiếp rượu, không một lời đáp trả.
Mập Mạp dường như đã rất lâu rồi không có phát tiết như vậy. Khóc một hồi, rốt cuộc hắn cũng nở nụ cười, cùng Mạnh Hạo nói về Kháo Sơn Tông.
Đối với Mập Mạp mà nói, thời gian vui sướng nhất của hắn chính là lúc ở Kháo Sơn Tông tại Nam Thiên Tinh. Hai người cùng nói về lúc bày hàng ở vỉa hè Kháo Sơn Tông. Mạnh Hạo cười to, Mập Mạp ở một bên, tiếng cười cũng vang vọng.
Nói tới Kháo Sơn Tông, không thể không nhắc đến Hứa Thanh...
- Năm đó Hứa sư tử mang bốn người chúng ta đi Kháo Sơn Tông. Vương Hữu Tài là một người ngoan cường. Hắn ở Lạc Nguyện Hồ nhanh chóng lớn mạnh, được gọi là Hắc Mục Sát, danh tiếng khá lớn...
Ta lại ở chỗ này làm kẻ bất tài vô dụng. Nhưng nói đi phải nói lại, về phần lão đại ngươi... Càng không cần phải nói, chỉ là không biết Đổng Hồ bây giờ thế nào, tiếc là một tin tức cũng hoàn toàn không có.
- Lại nói tới, Hứa sư tỷ...biết nhìn người...
- Đúng rồi, Mạnh Hạo, ngươi có còn nhớ rõ lúc đó chúng ta ở trong động trên Đại Thanh Sơn. Ngươi ở trên vách núi ném dây thừng đi, ha ha, coi như ngươi may mắn, bằng không, người sẽ không bị mang vào Kháo Sơn Tông...
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, ký ức theo lời của Mập Mạp ùa về,. Hắn nhớ, sau lần thi rớt đó, chính mình cảm khái đi lên Đại Thanh Sơn. Năm đó, hắn dù có thế nào cùng không hề nghĩ tới, lần lên núi kia, từ đó về sau...vận mệnh biến đổi!
Thế gian mất đi một thư sinh, thiên hạ lại thêm một tu sĩ, Sơn Hải Giới... Từ này về sau có chủ nhân tương lại!
Nhắc tới Hứa Thanh, nhớ tới ngày thành thân đầy máu kia, tâm tình Mạnh Hạo trầm xuống. Hắn nói với Mập Mạp, muốn đi núi thứ tư, mang Hứa Thanh về.
Mập Mạp thấy tâm tình Mạnh Hạo trầm xuống, lập từ khoát tay áo. Một nữ nhân từ đằng xa nhanh chóng đi tới, cúi đầu trước Mạnh Hạo.
- Lão đại, nào nào nào, ta giới thiệt cho ngươi đạo lữ của ta. Đây là tình cảm chân thành của ta, Tiểu Thúy...
Mạnh Hạo nhìn nữ nhân kia khẽ gật đầu, hơi trầm ngầm. Nghĩ tới tình cảm chân thành Mập Mạp vừa nói, hắn liền lấy một pháp bảo từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Mập Mạp.
Mập Mạp thấy một màn như vậy, cặp mắt lập tức sáng ngời. Vì thế, sau đó...
- Lão đại, đây là thiên ái của ta, Tiểu Hồng...
- Lão đại, đây là người ta sủng ái nhất, Tiểu Phương...
- Lão đại, đây là... Mập Mạp không ngờ lại giới thiệu hết cho Mạnh Hạo 500 đạo lữ khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm. Nhìn từng nữ tữ kia, lại nhìn đến Mập Mạp mặt mày hớn hở có chút giảo hoạt, Mạnh Hạo chỉ biết cười khổ, nhất nhất lấy pháp bảo đưa cho hắn.
Đạo lữ cuối cùng cùng được Mập Mạp tìm đủ các loại từ ngữ để giới thiệu. Mạnh Hạo tưởng rằng đã xong, không ngờ sau đó Mập Mạp lại gọi tới một thanh niên.
- Còn không dập đầu với Mạnh bá bá! Mập Mạp trợn mắt, quay đầu nhìn Mạnh Hạo cười cười.
- Đây là con trai ta...
Mạnh Hạo mở to mắt, nhìn thanh niên kia, lại nhìn đến Mập Mạp, cười khổ đưa pháp bảo ra, sau đó, không ngờ...Mập Mạp lại gọi hơn 300 nữ nhi của hắn tới...
Sau đó...
- Lão đại, đây là cháu của ta...
Mạnh Hạo chết lặng. Hắn bội phục Mập Mạp, không ngờ trí nhớ của hắn lại tốt như thế. Hơn 500 đạo lữ, một thứ hạng cũng không gọi sai. Lại có hơn 300 nữ nhi, thuận miệng nói ra từng tên.
Còn có hơn 100 tôn bối cùng đều như vậy. Khiến Mạnh Hạo cảm thấy kinh khủng là thậm chí Mập Mạp còn có cả tằng tôn... Tuy rằng còn nằm trong tã lót nhưng Mạnh Hạo cũng không thể không cấp lễ vật.
Dù sao, hắn cũng cho nhiều như vậy, thế nào cũng không thể thiếu vài người.
Hắn vốn còn muốn ở lại đây mấy ngày, nhưng ngày thứ hai liền vội vàng cáo từ. Mạnh Hạo sợ rằng nếu còn lưu lại, chính là dâng tặng túi trữ vật vất vả lắm mới tích lũy được, mà cũng chẳng đủ phân phát cho cả nhà Mập Mạp.
- Mục tiêu của ta chính là nếu ta không thể chinh phục được tông môn này. Nhất định phải khiến cho đời sau, chinh phục Cổ Tiên Lăng! Tiễn Mạnh Hạo đi, Mập Mạp hào hùng nói. Lúc nói những lời này, cặp mắt hắn mang theo hào quang thần thánh.
Đối với mục tiêu vĩ đại này của Mập Mạp, Mạnh Hạo rất bội phục. Hắn cảm thấy với bản lĩnh của Mập Mạp, điều này không phải là không có khả năng. Vì thế, hắn vỗ nhẹ bả vai Mập Mạp, ánh mắt mang theo sự khích lệ.
- Hảo huynh đệ, ngươi phải cố gắng. Ta cảm thấy 500 đạo lữ, vẫn còn có chút thiếu. Ngươi phải làm sao có ít nhất năm ngàn đạo lữ, như vậy, mới chính là đại gia tộc.
Ngươi nghĩ thử xem, ngươi sẽ có đến mấy ngàn đứa con gái, còn sinh sôi nảy nở, càng kinh khủng hơn... Mạnh Hạo vô trách nhiệm khuyến khích hắn.
Mập Mạp lắng nghe, cặp mắt sáng ngời, cười ha ha.
- Không hổ là lão đại của ta, không sai không sai, ta cũng nghĩ như vậy. Ta muốn trở thành một gia tộc! Trong mắt Mập Mạp chớp động dã tâm. Mạnh Hạo sau khi nhìn thấy, vội ho một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Lần ly biệt này, không có đau khổ, chỉ có nụ cười. Mạnh Hạo không nói khi nào trở về, Mập Mạp cũng không hỏi đến, cố ý không nói đến chuyện này.
Cho đến lúc gần đi, Mập Mạp mới thu hồi nụ cười, tiến lên ôm chầm Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo...vĩnh viễn, vĩnh viễn!
- Vĩnh viễn! Mạnh Hạo nghiêm túc gật đầu. Hai người nhìn nhau một cái, cười to một tiếng rồi từng người xoay đi. Một người trở về tông môn, một người thì đã đi rất xa...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngã Dục Phong Thiên
Nhĩ Căn
Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn
https://isach.info/story.php?story=nga_duc_phong_thien__nhi_can