Chương 1464 : Tuyết Nhi!
ạnh Hạo tâm thần chấn động, trong thanh âm của Tung Vô Nhai ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó. Lực lượng này quấy nhiễu thần niệm của Mạnh Hạo, khiến cho hắn hô hấp dồn dập, dường như trầm mê vào trong lời nói của Tung Vô Nhai, không thể tự kềm chế.
- Chân đạo... Mạnh Hạo lẩm bẩm, thần sắc lộ ra vẻ mờ mịt, dường như có chút không biết làm sao, không thể chân chính phán đoán cái gì, dường như ở trong lòng của hắn, một mặt là nhận tri đối Sơn Hải Giới, mặt khác, là bị lời nói của Tung Vô Nhai xóa nhòa đi.
Hai loại suy nghĩ, đang lần lượt thay đổi, đang hỗn chiến.
Mạnh Hạo thân thể chấn động, hô hấp dồn dập, trong mắt dần dần xuất hiện tơ máu.
- Theo ta đi thôi, kế hoạch của chúng ta đã khai triển, ai cũng không ngăn cản được... Khi chúng ta rời đi nơi này, bước chân vào thế giới chân chính, trong thân thể mới của chúng ta, chúng ta sẽ hoàn toàn thức tỉnh.
Khi đó, ngươi sẽ biết, ta nói... Hết thảy đều là thật, khi đó, ngươi sẽ rõ ràng cảm thụ... Chân đạo tồn tại.
Tung Vô Nhai thanh âm nhẹ nhàng, chậm rãi quanh quẩn.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, bốn phía những người khác nghe không được, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Mạnh Hạo cùng Tung Vô Nhai dường như đang nói chuyện với nhau, hết thảy thanh âm, đều bị che giấu.
Cũng chính là lúc này, phương hướng Đệ tam quốc, một lượng lớn người áo bào đen lục tục xuất hiện thân ảnh. Khi họ muốn tiếp cận, Tung Vô Nhai ngẩng đầu quét một cái.
Lập tức những người áo bào đen này dừng bước, ở vị trí khu vực trung tâm Thần Miếu gần Đệ tam quốc, rối rít dừng lại, ở nơi đó yên lặng chờ đợi, không tiếp tục tiến lên.
- Ta cần thời gian suy nghĩ! Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Tung Vô Nhai, khó khăn lên tiếng.
- Ta biết chuyện này không thể quyết định liền trong thời gian ngắn. Ta đã nói cho ngươi chân tướng, lựa chọn như thế nào, là ở chính ngươi... Tung Vô Nhai nhẹ giọng lên tiếng. Khi nhìn Mạnh Hạo, sâu trong mắt của lão, có một chút phức tạp cùng mong đợi người ngoài không thấy được. Lão mong đợi là cái gì, có hy vọng Mạnh Hạo đi cùng lão đi tìm chân đạo hay không, hay hoặc giả là những thứ khác... Chỉ có chính lão biết được.
- Ta cho ngươi thời gian suy tính. Bất quá trong lúc suy tính, ngươi không thể bước ra khu vực trung tâm Thần Miếu. Mạnh Hạo... ngươi, tự giải quyết cho tốt. Tung Vô Nhai nhìn sâu Mạnh Hạo một cái, xoay người, đi về hướng Đệ tam quốc.
Lão cứ như vậy rời đi, khiến cho Mạnh Hạo sửng sốt, cử động của Tung Vô Nhai này, Mạnh Hạo có chút sờ soạng không rõ đầu mối.
Tung Vô Nhai đạp hư không, khi đi về phía trước, nghiêng đầu ánh mắt dường như tùy ý nhìn lướt qua chỗ biên giới giữa Đệ lục quốc cùng khu vực trung tâm Thần Miếu, nơi đó quân binh của Đệ lục quốc đang run rẩy, dường như quên mất cả việc chém giết.
Thu hồi ánh mắt, Tung Vô Nhai khẽ thở dài. Trong mắt lần nữa lộ ra vẻ phức tạp cùng mong đợi.
- Mạnh Hạo, ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây...
Lão lẩm bẩm, càng đi càng xa.
Mạnh Hạo vẫn nhìn bóng lưng của Tung Vô Nhai, cũng nhìn thấy màn này, theo bản năng quét nhìn qua Đệ lục quốc, lại không phát hiện gì. Mắt thấy Tung Vô Nhai đi xa, Mạnh Hạo đột nhiên lớn tiếng nói.
- Nếu như... Những gì ngươi cho là thật, trên thực tế mới là giả thì sao?
Thân ảnh Tung Vô Nhai không dừng lại, tiếp tục đi xa, thanh âm lại mang vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt bay ra:
- Không đi thử, vĩnh viễn không có đáp án, tu sĩ bọn ta, chỉ có một mạng mà thôi, tìm kiếm đạo chân, thành cũng tốt, bại cũng tốt, lòng ta không hối tiếc!
Nội tâm Mạnh Hạo lần nữa chấn động, hắn nhìn Tung Vô Nhai đi tới gần khu vực Đệ tam quốc, nhìn lão vung tay lên, những người áo bào đen kia ai cũng cúi đầu, theo Tung Vô Nhai rời đi, nhưng lại từ khu vực trung tâm Thần Miếu đi ra, về Đệ tam quốc.
Mạnh Hạo ánh mắt phức tạp, trầm mặc im lặng, lời Tung Vô Nhai trước đó nói, quanh quẩn trong nội tâm hắn, nhưng không cách nào khiến cho suy nghĩ của Mạnh Hạo xuất hiện chút dao động. Trên thực tế, trừ lúc mới đầu Mạnh Hạo bị ảnh hưởng ra, từ đó về sau, đều là hắn cố ý giả bộ.
Tung Vô Nhai nói những lời đó, mặc dù nghe ra dường như là chân tướng, thậm chí nếu đổi lại thành những tu sĩ khác, vô cùng có nhưng mà năng bị rung chuyển lật đổ thật, nhưng Mạnh Hạo... hắn là Phong Yêu đời thứ chín!
Hắn mới là Cửu Phong Chí Tôn, người truyền thừa chân chính, là người chủ tương lai của Sơn Hải Giới.
Hắn hiểu biết Sơn Hải Giới, vượt xa so với Tung Vô Nhai. Sơn Hải giới này, không phải là thi thể của Cửu Phong Chí Tôn, mà là pháp bảo của ông ta. Hết thảy nơi này, không phải hư ảo như Tung Vô Nhai nói, mà là chân thật.
Trong giọng nói của Tung Vô Nhai, cái gọi là thế giới chân chính tồn tại con bướm kia, khiến cho Mạnh Hạo nghĩ tới lão đã từng thấy được, đại lục do chín con bướm kia kéo động.
- Từ bỏ thân thể giờ này, đi đến chỗ cái gọi là thế giới chân thật, thu được thân thể mới, cảm ngộ chân đạo. Cách thuyết pháp này, rất đặc biệt, nhưng lại... không thể tin một chút nào!
- Đưa ra một lời nói dối như cuội, giống như năm đó xúi giục ba ngàn hạ giới, khiến cho ba ngàn giới phản loạn, liên thủ lật đổ Chí Tôn Tiên Giới!
- Chỉ sợ, ngay cả lời nói này, cũng có chỗ tương tự... Chân đạo...
- Cũng có lẽ, loại thuyết pháp này, cũng là một trong những dục vọng mà Như Phong Giới trầm mê vào! Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.
- Nhưng Tung Vô Nhai ở nơi này, dường như rất rõ ràng, cố ý cấp cho ta thời gian, dường như hết thảy đều là cố ý... hắn rốt cuộc muốn làm gì? Đối với chân giả chi đạo, Mạnh Hạo không mê mang, hắn kiên định đạo tâm của mình, cái gì là hư vọng, cái gì chân đạo, cũng chỉ là cách nhìn khác nhau của những con người khác nhau mà thôi.
Là phương pháp nói láo năm đó xúi giục ba ngàn hạ giới, là ở trong Như Phong Giới này, khiến cho những Sơn Hải Giới tu sĩ kia mờ mịt thôi. Hết thảy những thứ này, người khác sẽ tin, nhưng Mạnh Hạo... hắn không tin!
Sở dĩ không tin, ngoại trừ hắn là người chủ tương lai của Sơn Hải Giới, trừ hắn liên tưởng đến đại lục có chín con bướm kéo kia, còn có một cái nguyên nhân khác, là trong cảnh giới La Thiên Tiên, chân đạo trong miệng Tung Vô Nhai kia, chân đạo có thể tiêu tán hết thảy hư vọng chi đạo, cũng vẫn sụp đổ!
Cái gọi là chân đạo, không thể rung chuyển cảnh giới La Thiên Tiên, nếu đích thật nó là thật, cái này sẽ giải thích thế nào đây?
Hết thảy hết thảy, khiến cho nội tâm Mạnh Hạo không mê mang đối với chuyện này, nhưng mà hắn chân chính mờ mịt, là thái độ của Tung Vô Nhai.
Thái độ của lão, thần bí khó lường.
- Bây giờ quay lại ngẫm nghĩ, dường như ở Nghịch Linh địa phương đó, khoảnh khắc Huyết Ngao bay ra mặt đất, trên quốc vận sơn của Đệ tam quốc, đế quân trong miệng Tung Vô Nhai, mới nhận ra Nghịch Linh bị đoạt...
- Chuyện này có vấn đề... Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ánh mắt lóe lên, cẩn thận nhớ lại.
- Đế quân trên Quốc vận sơn, đã nhận ra có người xâm nhập chỗ này... Đây là câu nói đầu tiên Tung Vô Nhai nói ra!
Mạnh Hạo lẩm bẩm trong nội tâm. Trong giây lát thân thể chấn động, hắn nghĩ tới sau khi chó ngao bay ra khỏi hố sâu, tồn tại loại cảm giác dường như phong ấn vỡ nát đó.
- Phong ấn... Có một tầng phong ấn tồn tại. Chó ngao bay ra, xông phá phong ấn, cho nên đế quân quốc vận sơn kia, mới phát hiện Nghịch Linh biến hóa...
Nói như vậy, trước lúc này, y không phát hiện, không phải y không muốn. Mà là có người phong ấn nơi đó, không cho đế quân phát hiện!
- Người phong ấn nơi đó. Chính là... Tung Vô Nhai!! Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Đệ tam quốc, hắn hô hấp dồn dập, trong óc của hắn, mơ hồ có một đáp án.
- Lão đang giúp ta! Mạnh Hạo nội tâm chấn động.
- Lão đến đuổi giết ta, rõ ràng tu vi cao hơn ta nhiều lắm, nhưng mà lại không ra tay, mà là nói ra hư vô cùng chân đạo, sau đó còn cho ta thời gian để suy nghĩ.
Thời gian này, thay vì nói là suy nghĩ, không bằng nói là cho ta cơ hội trị thương!
- Mà lão nói ra hư vọng cùng chân đạo, trên thực tế... Hoàn toàn có thể đổi ra một loại phương thức, không phải là nói thẳng nói trắng ra như vậy. Nhất định còn có phương pháp còn xảo diệu hơn, có thể khiến cho niềm tin của người bị lật đổ hoàn toàn.
Nhưng mà lão không. Lão chỉ là thẳng thừng nói lên, thậm chí trong lời nói, còn cố ý lộ ra mấy chỗ sơ hở..."
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên thân thể đạp không mà lên, dựa theo lộ tuyến vừa rồi Tung Vô Nhai rời đi, đi về phía trước. Vô luận là hành động hay là quỹ tích, đều giống nhau như đúc. Cho đến một điểm nào đó, hắn nghiêng đầu dường như tùy ý nhìn thoáng qua phương hướng Đệ lục quốc.
Một cái nhìn này, Mạnh Hạo thấy được khu vực trung tâm Thần Miếu, những thứ quân binh trong Đệ lục quốc, có một nhìn quân binh nhìn ra không có chỗ nào lạ kỳ, nhưng thời khắc này trên thần sắc cũng lộ ra trầm tư, hình như có sở ngộ.
Dường như, lời nói giữa Mạnh Hạo cùng Tung Vô Nhai, người này có thể nghe được, mà giờ này trầm tư cùng sở ngộ, dường như thu được đáp án tương tự như Mạnh Hạo.
Và thậm chí khi Mạnh Hạo nhìn về phía quân binh này, người này lập tức phát hiện, theo bản năng ngẩng đầu, đối ánh mắt cùng Mạnh Hạo.
Đó là một đôi mắt xinh đẹp, dường như ẩn chứa tinh tú, có tinh không, khiến người liếc mắt nhìn, sẽ cam tâm tình nguyện trầm mê vào, không muốn rời đi.
Ánh mắt Hai người đụng chạm một cái, trong óc Mạnh Hạo ầm một tiếng, mắt bên phải của hắn liên tục chớp động mấy cái, tiên mục triển khai, tu vi vận chuyển, thế giới trước mắt lập tức bất đồng, mà bộ dáng quân binh kia cũng lập tức biến đổi, lột xác bỏ đi hư ảo, bất ngờ biến thành một nữ nhân.
Một nữ tử mặc váy màu trắng, da thịt như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, cười một cách tự nhiên, tư nhan tuyệt đại.
Một cái chớp mắt tiếp theo, nữ tử biến mất, xuất hiện ở trong mắt Mạnh Hạo, còn quân binh kia, hình như có một chút cả kinh khi Mạnh Hạo có thể đã nhận ra mình, chớp chớp mắt, hơi suy nghĩ một chút rồi thân thể cất bước đi về phía trước, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
Y đi ra, người khắp bốn phía không ngờ lại không phát hiện, dường như không thấy được. Thậm chí tu sĩ chỗ này, cũng đều không cảm thấy chút nào, cho dù là đám người Phàm Đông Nhi, dường như tại trong thế giới cu3a các nàng, không có quân binh này.
- Ta vốn đang suy nghĩ, có phải trong hoàn cảnh ở nơi này, gặp mặt cùng Mạnh huynh hay không...
- Nhưng nếu như đã bị Mạnh huynh phát hiện, như vậy có lẽ chỗ này, chính là chỗ tốt nhất để ta ngươi gặp mặt nhau. Quân binh đi tới, bộ dáng từ từ biến đổi, rất nhanh thì hóa thành cô gái tuyệt mỹ trước đó Mạnh Hạo dùng tiên mục phát hiện ra kia.
Nàng che miệng cười, trong mắt thanh minh, cả người siêu phàm thoát tục, phảng phất từ Tiên Cảnh đi tới, không mang theo chút nhân gian lửa khói nào. Da thịt trắng như tuyết, gương mặt tuyệt mỹ, giấu ở trong váy áo màu trắng làm nổi bật thân thủ. Loại tuyệt sắc đó khiến cho bất kỳ kẻ nào nhìn vào, đều sẽ tim đập thình thịch, khiến cho hết thảy sinh mạng ở khắp chung quanh nàng đều sẽ ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại. Cặp mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn nữ nhân áo trắng đi tới.
- Ta cũng chờ ngươi đã lâu, Tuyết Nhi đạo hữu. Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, đáp xuống mặt đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân áo trắng đi tới.
Chó ngao ở phía sau Mạnh Hạo, nó có thể phát hiện nữ nhân kia tồn tại, ánh mắt lạnh như băng, mang vẻ hung tàn cùng lãnh khốc.
Nữ nhân áo trắng nhìn sâu vào Mạnh Hạo một cái, đối với chuyện Mạnh Hạo nói ra là điểm đúng tên của mình, nàng cười cười, dường như không cảm thấy có gì bất ngờ.
Nhưng chính là cái không có gì bất ngờ này, lại khiến cho hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại.
- Xem ra, ngươi đã đi theo ta thật lâu. Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
Trước đó hắn nói mấy câu, nữ nhân áo trắng đều lạnh nhạt mỉm cười, nhưng mà duy chỉ có câu nói này, khiến cho bước chân nữ nhân áo trắng này chợt ngừng lại, nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra một chút ánh sao, thần sắc dần dần nghiêm túc.
- Có thể từ một cái phản ứng của ta, liền thôi diễn ra nhiều chuyện như vậy. Mạnh huynh, Tuyết Nhi trước đó đã xem thường ngươi rồi. Nữ tử này nhẹ giọng lên tiếng, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu bái.
----------oOo----------
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên