Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1456: Dã Tâm Của Thương Nhân
V
ô Thiệt nói xong bỏ đi, lão già này bây giờ buồn chán quá rồi, người ta tranh đấu không thể thiếu ám sát, ăn trộm cơ mật. Ông ta năm xưa nói tới Vân gia dưỡng lão, kết quả thành dưỡng lão thật, Vô Thiệt cao ngạo căn bản không tiếp nhận được.
Đi tới viện tử Vô Thiệt nghe thấy tiếng cười sắp đứt hơi của Lưu Phương:
- Ông an phận chút đi, ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ muốn yên tĩnh ăn uống, sau đó trút hơi cuối đi hết quãng đời này, ông đốt xương ta giao cho đứa tôn tử kia đặt lên bàn thở là được.
- Gia chủ không phải là người dùng tử sĩ, ông cứ nghiên cứu làm sao sống lâu hơn một chút là được, sao cứ nhất định phải gây thêm phiền toái? Người ta đã an bài tốt mọi việc, ông ra tay chỉ càng làm loạn thêm thôi.
Vân Diệp đi qua cửa, ngồi giữa hai ông già:
- Hai vị đều là bảo bối của Vân gia, chỉ cần hai vị còn sống là phúc của Vân gia rồi, hai vị theo ta chém giết ở Liêu Đông, đầm lầy Nhạc Châu, sa mạc Tây Vực, không gì có thể đủ báo đáp ân tình hai vị. Giờ tuổi cao rồi nên sống yên ổn, ta và Độc Cô Mưu có ước định không đổ máu nữa.
- Ngươi đang tự trói mình, ngu xuẩn ngoan cố, lão phu từ nhỏ sống trong cung, không tìm được ai sạch sẽ hết, muốn sạch sẽ chỉ có vào mộ tìm.
Lưu Phương cũng gật đầu:
- Không hiện thực, ngươi không thể tự hạn chế mình, trông đợi vào nhân tâm, không bằng trông vào vũ lực. Nhân tâm quá tham lam, Độc Cô Mưu đang tạo thế để chuẩn bị gia nhập tranh đoạt quyền lực, ngươi phải cẩn thận, chuyện Triệu Giản Tử năm xưa không thể lặp lại, Trí gia cường đại cỡ nào, nhưng khi ba nhà chia Tấn thì Hàn Triệu Ngụy không có cái nào thuộc về Trí gia.
- Vân gia không định phân chia Đại Đường.
- Trí gia cũng không định phân chia nước Tấn.
Bị hai lão già khinh bỉ một hồi rồi đuổi đi, Lưu Phương sau lưng nói đỡ mình, nhưng mặt ngoài lại biến thành cùng bọn với Vô Thiệt, thủ đoạn lật tay làm mây úp tay làm mưa chơi cực kỳ thuần thục.
Vân Diệp nghĩ rất lấy, thấy nên tìm Đơn Ưng giúp đỡ, tên này hiện xưng là đại hào Hà Lạc, Độc Cô gia gây dựng Hộ huyện kín mít, nhưng Đơn Ưng thế nào cũng có cách tiến vào.
Năm ngoái sinh nhật lão tổ tông có hỏi Đơn Ưng hiện giờ năng lực của hắn ra sao, Đơn Ưng nói lấy đầu Lý Nhị không phải vấn đề lớn, tên này chưa bao giờ nói dối, chắc là thật.
Viết một phong thư bằng bính âm, Đại Nha có thể hiểu, nhờ Đơn Ưng giúp trông chừng Độc Cô Mưu. Lưu Phương nói đúng, không nên có lòng hại người, vẫn nên có lòng phòng người. Có Đơn Ưng trông chừng, không tin Độc Cô Mưu còn bày ra được trò gì.
Thức dậy rồi liền không muốn ngủ nữa, đâu đâu cũng lạnh run, lấy ở trên bệ cửa sổ hai quả hồng đóng băng, đập vỡ lớp băng bên ngoài, mỗi tay cầm một quả mang vào phòng ngủ chuẩn bị xem sách. Người mới tỉnh rượu ăn chút đồ lạnh sẽ tốt, có điều trước đó phải có cái bánh ấm vào bụng, bụng trống mà ăn hồng lạnh thế nào cũng có chuyện...
Khi đọc sách có bóng hồng làm bạn tất nhiên là tốt, nhưng cái bóng hồng này mà cứ lải nhải luôn mồm thì bực mình, chẳng những như thế còn lừa ăn mất một quả hồng của mình, cho nên để lỗ tai thanh tịnh một chút, Vân Diệp đứng dậy đẩy Tân Nguyệt ra khỏi phòng, tiếp tục cầm cuốn Xuân Thu xem...
Lý Nhị về kinh, tuyết lớn còn chưa tan, loan giá của ông ta đã tới kinh thành, là thủ tướng thực sự trông coi Trường An, Vân Diệp phải báo cáo với hoàng đế chuyện mình làm thời gian qua, nhất là Trường Tôn Vô Kỵ cấp thiết muốn Vân Diệp giải thích vì sao lại điều động nhiều người như thế.
Lý Nhị không về cung mà tới thẳng Khai Viễn môn, nơi này cách hoàng cung không xa, đi tới tường, Lý Nhị chỉ mười sáu cái đầy phủ đầy tuyết:
- Ngươi giết hết rồi sao?
- Quân pháp vô tình!
Vân Diệp khom người đáp:
- Độc Cô Mưu giết hết số còn lại rồi?
- Một trăm linh sáu người không ai sốt sót.
- Có hỏi ra gì không?
- Không ạ, Địch Nhân Kiệt đang điều tra, kết quả bị Vân Trung hầu giết hết.
Lý Nhị đi lại mấy bước hỏi:
- Nghe nói gần đây ngươi đọc Xuân Thu, còn đọc say sưa, có đọc được cái gì không?
- Vi thần đọc Xuân Thu coi như xem truyện, thần cho rằng ghi chép trong đó giúp ích chuyện làm người, nhưng với trị quốc, thần thấy không có ích gì.
Lý Nhị kinh ngạc ồ một tiếng:
- Ánh mắt cao lắm, Văn Vương làm Chu Dịch, Trọng Ni soạn Xuân Thu, đại học vấn như vậy mà ngươi cũng không vừa mắt? Chuyện Xuân Thu ngũ bá cũng không có ý nghĩa tham khảo nào với Đại Đường sao?
Vân Diệp cười lấy từ trong ống tay áo ra cuốn Xuân Thu cho Lý Nhị xem:
- Bệ hạ, Kim Trúc tiên sinh sau khi khảo chứng biết rằng Xuân Thu không phải của Khổng Khâu soạn, mà là sử quan nước Lỗ, sử sách nước Tấn gọi nó là Thừa, sử nước Sở gọi nó là Đào Ngột, sử nước Lỗ gọi nó là Xuân Thu, toàn văn một vạn tám nghìn chữ, từng chữ châu ngọc, một mình Khổng Khâu không làm ra được, mà ông ta lại từng làm sử quan nước Lỗ, nên mới có chuyện hiểu lầm này.
- Còn về Xuân Thu ngũ bá, cho vi thần một vạn hùng binh, trong một tuần nhất định có thể chiến thắng, nếu không xin dâng đầu lên.
Lý Nhị cất tiếng cười lớn, lấy tay chỉ Vân Diệp:
- Ngươi ở tuổi thiếu niên cũng không có hào khí này, tới trung niên lại trở nên hào khí can vân.
Vân Diệp cười nịnh:
- Vì thần không có cách nào đội diện so tài với Tôn Vũ, nên không ngại mạnh miệng chút, ít nhất còn được một nụ cười của bệ hạ.
Lý Nhị cười càng lớn:
- Kẻ phạm quân pháp, giết thì cũng giết rồi, ngươi làm tướng quân, đây là chuyện thường, trong thời gian trẫm không ở Trường An, ngươi làm không tệ. Thanh Tước trốn ở thư trai, hoàng hậu ở tận sâu trong cung cấm, ngươi một mình lo liệu chuyện Trường An, còn phát hiện chuyện nhỏ ở Khai Viễn môn, có thể coi là cần mẫn, không có gì để nói. Trẫm chỉ muốn hỏi, ngươi có ý kiến gì với thương luật.
- Vốn định để ngươi đi cung Cửu Thành, Vô Kỵ lưu thủ Trường An, nhưng lần này trẫm muốn gạt người cực kỳ am hiểu thương cổ như ngươi sang, để xem năng lực thực sự của quan lại, giờ tới lúc hỏi ý kiến của ngươi gì. Có gì nói nấy, đây là tường thành, chỉ có quân thần chúng ta biết, nói thật đi.
Vân Diệp ném nắm tuyết trong tay đi thật xa:
- Thần tất nhiên là có lời muốn nói, không nhịn nổi, ai xác định thuế một phần mười ba? Chẳng lẽ không thấy như vậy là quá rộng rãi sao?
- Vì sao cố định ba mươi năm? Thương thuế phải tùy theo biến hóa mà thay đổi, từ khi Đại Đường lập quốc tới nay cũng đã nhiều lần thay đổi tỷ lệ thuế.
- Một cái cuốc muốn làm ra phải khai khoáng, luyện sắt, rèn, mỗi một mặt xích đều có thương cổ tham dự mới tới tay nông phu. Tác dụng của thương cổ là thúc đẩy hàng hóa lưu thông, cho nên chúng ta cho họ kiếm được lợi nhuận trong đó. Thương thuế kỳ thực là một thủ đoạn kiềm chế thương nhân, một là không cho họ kiếm quá nhiều lợi nhuận, hai là lấy một phần lợi nhuận của thương nhân dùng vào dân sinh, coi như trả lại cho dân.
- Lợi nhuận cái quốc không thể quá nhiều, nếu không nông phu không mua nổi cuốc, sẽ ảnh hưởng tới sản xuất nông nghiệp, cái vòng tròn ác tính đó tiếp diễn sẽ xuất hiện chuyện toàn dân kinh doanh, tới lúc đó tai họa của quốc gia sẽ tới.
- Bệ hạ cố ý dung túng thương cổ, bản tính của thương cổ là kiếm lời, có lời là lớn gan. Nếu có mười phần trăm lợi nhuận, hắn cam nguyện bị sử dụng. Có hai mươi phần trăm lợi nhuận, hắn trở nên tích cực. Có năm mươi phần trăm lợi nhuận, hắn dám mạo hiểm. Vì lợi nhuận gấp đôi, hắn dám chà đạp mọi pháp luật. Có lợi nhuận gấp ba, hắn bất chấp mạng sống.
- Cho nên bệ hạ, lột da nhồi cỏ không ngăn được dã tâm của thương nhân đâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2