Chương 1293 : Minh Cung
rên biển thứ chín, tiên môn mở rộng, tiên quang tràn ra vô tận, bao phủ Phàm Đông Nhi ở bên trong. Cùng lúc đó, đại lượng tiên khí ầm ầm chui vào trong cơ thể Phàm Đông Nhi.
Tiên môn mở, mở ra tiên mạch, giờ khắc này, tiềm lực của một người bao lớn, có tích lũy bao nhiêu, đều trong một chớp mắt này triệt để bộc phát ra.
Số lượng tiên mạch mở ra, do từng người mà khác biệt, vì nội tình bất đồng mà có khác nhau.
Như Đan Quỷ, mặc dù một khắc lão trở thành Chân Tiên, trong tiên mạch mở ra không có gì tiến triển, nhưng lão không giống nhau, lão là đến từ trong thời đại này, là Chân Tiên thứ nhất được Cửu Đại Sơn Hải chấp nhận, có tên ghi chép trên Tiên Thai.
Mà dùng Thông Tiên Đằng thành tựu Chân Tiên, tuy rằng cũng được Cửu Đại Sơn Hải chấp nhận, cũng có thể được ghi chép trên Tiên Thai, nhưng so với Đan Quỷ lại ít một chút khí vận thiên địa.
Thế nhưng tu hành vốn là chuyện nghịch thiên, tranh đoạt số kiếp, nghịch thiên mà đi lên, đây là tiên lộ!
Về phần Mạnh Hạo, nếu như thành tựu Chân Tiên, vì hắn không có sử dụng Thông Tiên Đằng, cũng không phải là Chân Tiên trong Chân Tiên duyên được thiên địa chấp nhận, cho nên, nếu hắn thành tựu Chân Tiên, chính là tiên bá đạo!
Đó là Chân Tiên Bá Đạo... bất kỳ thế nào thiên địa cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận!
Trên biển thứ chín, tiên khí ngập trời, trong chú ý của mọi người, trên người Phàm Đông Nhi tản phát ra ánh sáng sáng chói, khí tức của nàng trong một chớp mắt này không ngừng nổi lên.
10 mạch, 20 mạch, 30 mạch... Trên người của nàng tia sáng càng phát rực rỡ, bốn phía có hư ảnh long phượng vờn quanh!
40 mạch, 60 mạch, 80 mạch... Một đường nổ ầm ầm, một đường chấn động tất cả người chú ý, cho đến đạt tới 90 mạch, vẫn còn mở ra.
91 mạch, 93 mạch, cuối cùng... nàng mở ra 96 mạch!
Khiếp sợ khắp Đệ Cửu Sơn Hải!
Theo tiên môn dần tiêu tan, theo Phàm Đông Nhi đứng giữa tinh không, nàng cảm nhận được 96 đường tiên mạch trong cơ thể đồng thời bùng phát ra tiên lực. Nàng cảm nhận được giờ khắc này, mình mới coi là thoát thai hoán cốt, cường đại hơn rất nhiều so với trước.
Nàng nhìn tinh không xa xa, nhìn về phía Đông Thắng.
"Mạnh Hạo... Ta đã là Chân Tiên, khi thi triển tiên quyết chín biển, có thể gia tăng gấp đôi lực lượng, giữa ngươi và ta còn phải tái chiến... Hy vọng ngươi có thể đi theo kịp bước chân của thời đại!"
Gần như đồng thời với lúc Phàm Đông Nhi mở ra 96 mạch, trên Đông Thắng Tinh, trong tổ địa Phương gia, trong Vụ Trung Thiên, Mạnh Hạo thu hồi cây đèn đồng thau, cất bước bước chân vào cửa đại điện Minh Cung hắn vừa mở ra.
Đi vào Minh Cung... nơi lão tổ đời một tọa hóa, đã bao nhiêu năm rồi không có người nào đi vào!
Ngay khoảnh khắc bước chân vào, Mạnh Hạo thấy được một phiến tinh không, sao lốm đốm đầy trời, trong tinh không có một ngọn núi, bốn phía núi có bốn viên tinh tú vây quanh, phía sau núi còn có một vùng biển.
Đó là núi thứ chín, biển thứ chín, cùng với bốn tinh tú lớn.
Đây chính là trần nhà đại điện, ánh sao chiếu xuống, ngưng tụ trên một cái bồ đoàn phía dưới, nơi đó đang ngồi một nam nhân trung niên, sắc mặt của ông ta như thường, không có mảy may dấu vết đã chết, nhưng cố tình trên thân ông ta có dấu hiệu mục nát.
Giống như một pho tượng đã ngồi đó không biết bao nhiêu năm, không nhúc nhích.
Mặc một thân áo dài đơn giản, đầu đội mũ văn sĩ, khoanh chân tĩnh tọa, khóe miệng như đang mỉm cười, trong tay cầm một cuộn thẻ tre. Trước mặt ông ta có một vầng sáng lơ lửng ngoài thân thể chậm rãi xoay tròn.
Ngoài ra, bên trong đại điện này còn có một cái lò luyện đan, lò này không có nắp, có thể nhìn thấy bên trong lò tràn ngập một màn sương mù bảy màu, không thấy rõ cụ thể... mà ở bên trên lò luyện đan, trên trần đại điện lại có một con rồng vô cùng chói mắt.
Một con rồng... chế tạo bằng đồng thau, thân mình rất dài, uốn quanh trên từng cây cột trong đại điện; chỗ móng rồng bấu vào, đều có dấu vách tường nứt ra; mà đuôi rồng giấu sâu trong bóng tối; đầu rồng thì lại từ bên trên thõng xuống ngay chính giữa lò luyện đan, đang nhìn vào lò luyện đan, thần sắc có ý tham lam, dường như còn há miệng như muốn cắn nuốt.
Rất sống động, ngay cả vảy rồng cũng đều vô cùng chân thật. Thậm chí Mạnh Hạo còn nhìn thấy trong thân thể con rồng, có không ít vị trí có vảy bong ra vỡ ra, dường như trải qua một trận chiến bị thương.
Một màn này, khiến Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn thật không dám tin đây là một con rồng chế tạo bằng đồng thau, thậm chí hắn có cảm giác, dường như đây là một con rồng thật có máu có thịt.
Sở dĩ Mạnh Hạo có cảm giác như vậy, bởi vì trong nháy mắt khi hắn nhìn vào con rồng đồng thau, tiên mạch trong cơ thể hắn kia chấn động kịch liệt, để lộ ra khát vọng vô tận, dường như muốn đi hấp thu con rồng đồng thau này!
Mạnh Hạo chần chờ một chút, không có hành động khinh suất, ánh mắt quét qua đại điện, đi vòng qua lò luyện đan, đi tới trước mặt nam nhân trung niên trên bồ đoàn, nhìn thân ảnh tĩnh tọa bên trên, người này giống nhau như đúc với pho tượng phía ngoài...
- Lão tổ đời một... Mạnh Hạo lẩm bẩm. Khi nhìn người trước mắt mơ hồ có một dao động trên huyết mạch, dường như giữa hắn và nam nhân trung niên này có hiện tượng cộng minh.
Thật lâu, Mạnh Hạo quỳ xuống hướng về phía nam nhân trung niên, dập đầu bái lạy.
- Vãn bối Phương Hạo, bái kiến lão tổ! Mạnh Hạo nói thành tâm thành ý. Hắn tuy có oán hận đối với Phương gia, nhưng với lão tổ đời một khai sáng cả gia tộc, hắn chỉ có tôn kính.
Sau khi bái lạy, Mạnh Hạo đứng dậy, ánh mắt lập tức liền rơi vào trên vầng sáng vây quanh trước mặt lão tổ đời một kia. Dường như bên trong vầng sáng này có một khối vẫn thạch lớn chừng móng tay.
Ngay khoảnh khắc nhìn vào vầng sáng, Mạnh Hạo hô hấp có chút dồn dập, hắn mơ hồ phán đoán: vật này... có lẽ chính là Nhất Niệm Tinh Thần Biến.
Mạnh Hạo thử cách không bắt lấy vầng sáng, nhưng mặc cho hắn chụp bắt như thế nào, vầng sáng này đều phớt lờ đối với hắn, như cũ vây quanh bốn phía lão tổ đời một.
Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, không có cưỡng ép chụp bắt, dù sao vầng sáng này vây quanh lão tổ đời một, nếu Mạnh Hạo cố bắt lấy, khó tránh khỏi đụng chạm thi thể lão tổ, loại chuyện đại bất kính này, hắn sẽ không làm.
Lui về phía sau vài bước, Mạnh Hạo quan sát bốn phía, một lát sau thân thể bay lên, quan sát trọng điểm chỗ móng vuốt con rồng đồng thau kia bấu vào, dần dần, hắn hô hấp dồn dập, trên nét mặt lộ ra không thể tin.
Hồi lâu, hắn hạ thân mình xuống, cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng nổi lên sóng lớn ngập trời.
Hắn nhìn thấu, chỗ móng rồng cào trên vách tường kia là thật sự nứt vỡ, mà không phải điêu khắc ra, vả lại dấu cào rất tự nhiên, dường như ngày đó... thật sự có một con rồng cào trên vách tường.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn con rồng đồng thau, trong óc của hắn từ từ hiện lên một hình ảnh, trong hình, trong đại điện yên tĩnh, có một con rồng xông vào, thân thể vờn quanh trong đại điện, quấn quanh những cây cột, móng vuốt của nó bám trên vách tường, đầu rồng thõng xuống, mang ý tham lam muốn cắn nuốt vật trong lò luyện đan, nhưng lập tức bị tác động của một lực lượng làm chết đi, trở thành pho tượng đồng thau.
Phát hiện này khiến Mạnh Hạo kinh hãi.
"Trong Minh Cung này có điều cổ quái..." Mạnh Hạo chớp chớp mắt, nhìn lại lão tổ đời một trên bồ đoàn, vừa động trong lòng, đi ra phía sau, ngồi xuống sát lưng lão tổ đời một, coi như ngồi ở vị trí lão tổ đời một, nhìn chính diện về phía đại điện.
Vừa nhìn thấy, Mạnh Hạo da đầu tê dại, hắn phát hiện, khi ở vị trí này nhìn con rồng đồng thau kia, thấy được chính là phần cằm của con rồng cùng với gần phân nửa thân thể, dường như... nếu mình có năng lực chỉ điểm một lóng tay, là có thể làm cho con rồng đồng thau kia chết bất đắc kỳ tử.
Mạnh Hạo nâng tay phải lên điểm một cái, rồi đứng bật dậy nhìn theo hướng vị trí ngón tay điểm tới, đi tới chỗ cằm con rồng đồng thau quan sát cẩn thận nơi đó... tức thì trong đầu Mạnh Hạo "ông" một tiếng.
Hắn gần như mất hồn mất vía, bởi vì hắn nhìn thấy: chỗ cằm con rồng đồng thau, còn lưu lại một tia dao động thuật pháp, đây là vị trí duy nhất còn sót lại thuật pháp trên toàn thân con rồng.
Mà sở dĩ như thế, hiển nhiên... chỗ con rồng này năm đó bị thi pháp hóa thành đồng thau, chính là nơi này!
Mạnh Hạo chậm rãi xoay người, nhìn thân ảnh lão tổ đời một, miệng khô lưỡi khô, trên mặt nặn ra nụ cười, lần nữa cúi đầu bái lạy:
- Lão tổ, ta là tộc nhân Phương gia a, là dòng chính duy nhất của lão nhân gia ngài biết không? Cũng là nói nếu ta chết yểu, dòng chính sẽ không còn ai!!! Lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, ta tới nơi này, không phải muốn quấy rầy ngài, mà để thu được truyền thừa, ngày sau làm tốt cống hiến cho gia tộc! Mạnh Hạo cẩn thận lên tiếng.
Bốn phía rất yên tĩnh, một lát sau, Mạnh Hạo lui về phía sau, ngẫm nghĩ, ánh mắt của hắn rơi vào trên lò luyện đan, chần chừ.
- Vật có thể làm cho con rồng cường đại này, đều nóng mắt muốn cắn nuốt, nhất định là bảo bối... Con rồng này bất kể như thế nào, có thể xông vào tới đây, nói rõ là không yếu, cho dù không phải đi vào lúc Vụ Trung Thiên, mà đi vào ở thời điểm lão tổ đời một còn chưa có bỏ mình, nhưng lão tổ đời một có thể để cho con rồng này lưu lại trong Minh Cung của mình, cũng chứng tỏ nó rất cường đại mới đúng!
"Vật mà nó đều khát vọng..." Mạnh Hạo động lòng, rối tung, vùng vẫy một lát, hắn ngẩng đầu, ôm quyền cúi đầu về hướng lão tổ đời một:
- Lão tổ, huyết mạch của ta, chính là cửa ánh sáng mười ngàn trượng, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu huyết mạch của Phương gia hiện nay! Điều này nói rõ... hai chúng ta là chí thân đấy! Mạnh Hạo chớp chớp mắt, nói.
- Dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, lão nhân gia ngài nếu còn sống nhìn thấy ta nhất định sẽ rất yêu thích! Ta tính tình cũng tốt, tánh khí cũng tốt, đặc biệt biết điều, đặc biệt biết nghe lời, mọi người đều rất thích ta!
Mạnh Hạo vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói.
- Lão tổ thân là trưởng bối, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy hậu bối của mình, hơn nữa còn là hậu bối ưu tú như vậy, nhất định ngài sẽ rất vui vẻ, nhất định sẽ cho hậu bối một chút ban thưởng đúng không?
- Ta cũng không cần gì khác, vật gì đó trong lò luyện đan này hãy cho ta đi! Còn có Nhất Niệm Tinh Thần Biến kia, để ta phát dương quang đại đi! Về phần này con rồng, ta giúp ngài dọn dẹp nó! Mạnh Hạo nói, một mặt để mình thêm can đảm, một mặt cắn răng một cái, đi tới gần lò luyện đan, nhìn vào tầng sương mù bảy màu kia, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi.
Thổi sương mù tản ra, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn liền thấy trong lò luyện đan, có đặt một cái chậu ngọc, trong chậu có một giọt chất lỏng bảy màu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chất lỏng bảy màu này, Mạnh Hạo đột nhiên rợn cả tóc gáy, hắn thân là Đan đạo đại sư, mặc dù trước nay chưa từng thấy qua chất lỏng bảy màu này, nhưng trong chớp mắt, trực giác của hắn nói với hắn: chất lỏng bảy màu này không phải vật tu sĩ có thể nuốt vào.
Bên trong nó, tồn tại một khí tức chết chóc kinh người, cũng có cuồng bạo, một khi nuốt vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng đúng lúc này, trong túi trữ vật của hắn đột nhiên truyền ra tiếng sấm, dường như tiếng hộp ngọc vỡ vụn, hai quả Niết Bàn Quả thuộc về lão tổ đời một, đại trưởng lão cho hắn kia lại từ bên trong túi trữ vật bay ra, nối tiếp nhau vọt thẳng tới chất lỏng bảy màu bên trong lò luyện đan.
Dường như, Niết Bàn Quả đụng phải chất lỏng này, sẽ sống lại!!!
- - - - - oOo- - - - -
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên