Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1253: Tôi Nói Anh Đấy, Thì Đã Làm Sao?
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1253: Tôi nói anh đấy, thì đã làm sao?
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
Ăn uống xong một hồi, bàn bên này của Diệp Phàm đều là người nhà Tống gia, Diệp Phàm không quen biết, chỉ cứ thế nâng cốc bình thường mà uống. Kiều Viên Viên ngồi bên Diệp Phàm rót rượu, khiến cho cả bàn khách đều nhìn vào mà đằng đằng sát khí.
Nhưng bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Diệp Phàm, những ánh mắt đằng đằng sát khí này cũng dần dịu lại. Cuối cùng, toàn bộ thực khách trên bàn đều lấy rượu đổi thành vũ khí, luân phiên nhau chúc lấy Diệp Phàm ép hắn phải uống không ngớt.
Tuy nhiên, 9 đồng chí này phải thất vọng rồi, Diệp Phàm nhất nhất không từ chối, thản nhiên cười đáp lại, 9 đồng chí đã có chút mềm nhũn thì trái lại, Diệp Phàm vẫn làm như không sao cả. Thực ra, hắn cũng đã say rồi, chỉ là ra vẻ vẫn ổn mà thôi, nói trắng ra là cố gắng chống đỡ thôi.
Qua ba tuần rượu, đồ ăn đã được mang lên 8 món.
Phó bí thư Mai mở miệng cười nói:
- Ông chủ Tống, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn thương lượng với ông.
- Mời Bí thư Mai cứ nói.Cha của Tống Thiến Thiến, Tống Bạch An vẻ mặt xu nịnh, điệu bộ cung kính hỏi.
- Ừm, Tống Bỉ Văn là cháu trai của tôi, điều này ông cũng biết, Bỉ Văn với Ninh Kiệt là chỗ bạn bè, mà Bỉ Văn là lại bạn học cùng trường với Thiến Thiến nhà ông, cũng coi là đồng môn được, mặc dù nói không phải là cùng khóa nhưng Bỉ Văn lại có tình cảm với Thiến Thiến, vậy nên, hôm nay tôi mạo muội đến đây là để nói về vấn đề này. Bỉ Văn hơn Thiến Thiến vài tuổi, mặc dù Thiến Thiến còn trẻ nhưng bây giờ cũng có thể nói đến chuyện đính ước được rồi đúng không?
Mai Tùng Vân làm ra vẻ đang lãnh đạo tiết mục này.
- Chuyện này…chuyện này…
Nụ cười trên mặt Tống Bạch An như cứng đơ lại, nhìn sang Diệp Phàm ở bàn bên cạnh, thật khó mở miệng nói.
- Sao vậy? Có phải là có khó khăn gì không?
Mai Tòng Vân hừ một tiếng, nhìn Tống Ninh Kiệt một cái rồi cố ý thêm vào:
- Nghe nói trong bộ đang trống vị trí Phó Trưởng ban, ha ha, Ninh Kiệt, cậu phải cố gắng đấy.
Lời này của Mai Tòng Vân đến cả thằng đần cũng hiểu, Tống Ninh Kiệt trong lòng lập tức vui vẻ, cười nói:
- Nếu anh Bỉ Văn đã có ý với em gái tôi, mà Thiến Thiến lại là bạn cùng học với anh, đương nhiên là cũng có ý với anh rồi. Ba, ba xem sao lại không nhân cơ hội hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ mà làm lễ đính hôn luôn? Ba xem có được không?
Sắc mặt của Tống Ninh Kiệt thay đổi còn nhanh hơn cắt.
- Tôi không đồng ý.
Tống Thiến Thiến lập tức đứng dậy, nói lớn, khiến mọi người đều ồ lên, sau đó cô nói:
- Tôi và Bỉ Văn tuy có là bạn cùng học nhưng tôi và anh ta không có qua lại với nhau mấy, ba, anh, hôm nay là ngày đính hôn của con với Tử Kỳ, xin không nói thêm lời nào nữa.
- Đính hôn, chúng ta đã đồng ý rồi sao?
Khuôn mặt của Tống Bạch An có chút đỏ lên nhưng không mở miệng nữa. Nhưng Tống Ninh Kiệt lại có vẻ mặt dày hơn, liền nói lớn.
- Bây giờ tự do hôn nhân, con đang chưng cầu ý kiến của mọi người.
Tống Thiến Thiến tiếp tục nói, cũng không nghĩ đến thẹn thùng, anh em trong đại sảnh liền xì xào cả lên.
- Tự do, em có phải người nhà Tống gia không, em còn có muốn bước về cái nhà này không?
Tống Ninh Kiệt mặt bừng bừng lên, lấy giọng của huynh trưởng mà giáo huấn nói.
- Ninh Kiệt, có gì muốn nói cũng đừng to tiếng với em con. Lúc này, Tống Bạch An không đành lòng đã phải cất tiếng.
- Ba xem xem, đều do ba chiều nó quá, bây giờ được chiều thành ra cái gì rồi. Đến cả lời con nói cũng không nghe, sang năm mới tốt nghiệp đại học mà giờ đã vênh vênh váo váo rồi, sau này, không biết còn thế nào?
Tống Ninh Kiệt oán giận nói.
- Thật đúng là vô liêm sỉ. Lúc này, Kiều Viên Viên không nhịn được nữa cũng đã vào cuộc.
- Cô gái này, cô nói ai? Tống Ninh Kiệt vốn cảm thấy quyền uy bị khiêu chiến, vốn đã khinh thường Diệp gia ở Cổ Xuyên, lại cảm thấy Diệp gia gọi một người đến nhắc chuyện thành thân, thật là không coi Tống gia ra gì. Tống Ninh Kiệt bao năm là ở ban Tổ chức cán bộ, cũng đã hình thành được chút cuồng ngạo của người thanh niên.
- Tôi nói anh đấy, làm sao nào?
Diệp Phàm lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Tống Ninh Kiệt, Kiều Viên Viên thấy Diệp Phàm đã ra mặt nên cũng không mở miệng nữa, chỉ làm một khán giả trung thực.
- Một kẻ chui ra từ một nơi xó xỉnh, là cái thá gì mà lại dám sủa trong nhà họ Tống này?
Người thanh niên mặt đầy tàn nhang là Tống Bỉ Văn, vừa nãy thấy Tống Thiến Thiến thân thiết với Tử Kỳ, trong lòng đã cuộn lên nỗi chua xót.
Sau lại thấy bên cạnh Diệp Phàm có 1 mỹ nữ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nên lại càng ghen ghét dữ dội. Mà y vốn coi mình là người nhà họ Mai của thủ đô này nên dáng vẻ bệ vệ, kiêu căng cũng hơn người lắm.
Cho nên, mở miệng liền mắng mỏ, kỳ thực mà nói, Mai Tòng Vân cũng có chút dính dáng đến nhà họ Mai, nhưng là bà con xa lắc rồi, không còn có máu mủ trực hệ nữa.
Bình thường nhà họ Mai có việc gì trọng đại mời khách, Mai Tòng Văn cũng có nhận được tấm thiệp mời, nhưng dựa vào thân phận của y cũng chỉ là được ngồi ở một góc mà nhìn mọi người vận áo đủ màu long sắc thôi.
Nhưng ở bên ngoài, nhà Mai Tòng Văn vẫn lấy danh nhà họ Mai để sống ở thủ đô, đúng là tự khoác da hổ lên thanh danh nhà mình.
Mà Mai Bỉ Văn hắn chưa đến 28, nhưng thằng nhãi này cũng có chút thông minh, một bên châm ngòi cuộc chiến, nếu có thể khơi mào cho Diệp Phàm đại chiến với Tống Ninh Kiệt, thì chính y chẳng phải ngư ông đắc lợi sao?
- Chó kêu gì thế…
Đột nhiên có 1 tiếng nói lớn, hình như có bóng dáng người thoáng qua, mọi người ngẩng mặt lên nhìn, lập tức sững lại, bởi vì Mai Bỉ Văn nãy nói to như điên cuồng ấy lúc này đang bước hung hổ về phía Diệp Phàm. Hơn nữa lại ném xuống đất, Mai Bỉ Văn a một tiếng rồi bị lăn xuống đất, chân bị người ta dẫm một cái đã bị sưng lên.
Mà người chặn người đó thân thể cường tráng, cơ bắp chắc khỏe, chắc chỉ kém Schwarzenegger 1 chút thôi, người này là Lý Tùng, nguyên là đội viên chính thức Tổ đặc nhiệm A, thân thủ bậc tứ đẳng.
Nhưng trong một lần chiến đấu đã bị trọng thương, công lực rớt xuống nhị đẳng, không có hy vọng khôi phục, đành phải chuyển công tác về địa phương. Nhưng tiền lương một tháng ở địa phương đâu đủ để gã dùng.
Mà lần trước sau trận đánh đấm với Diệp Tử Kỳ, Diệp Phàm tìm được Lý Tùng, lấy điều kiện là giúp gã khôi phục công lực lên tứ đẳng đã lôi kéo được gã về Hồng Diệp Bảo làm đội trưởng đội cảnh sát. Đương nhiên, mức lương hàng năm cũng phải là 1 trong những điều kiện đúng ý muốn của Lý Tùng.
Trước mắt, Diệp Phàm bỏ hết tâm trí vào yao tài, cũng mới chỉ giúp Lý Tùng khôi phục được đến giai đoạn bắt đầu của tam đẳng. Bởi vì đã không còn thịt trăn để chế ra Lôi Âm Cửu Long Hoàn, Diệp Phàm cũng không thể là gì được, chỉ có thể kiên trì chầm chậm ra kế sách thôi.
Mà Lý Tùng ở cùng Diệp Phàm một thời gian cũng đã dần dần bị Diệp Phàm thu phục. Bây giờ nhất nhất một lòng trung thành với Diệp Phàm.
Vừa rồi thấy có người công khai làm nhục Diệp Phàm, nên không nhìn được nữa, thấy Diệp Phàm mỉm cười gật gật đầu, liền giơ một bước thật lớn ra, khiến cho Mai Bỉ Văn biến thành bộ dạng thế này.
- Muốn làm gì? Mau thả người ra!
Mai Tống Vân và Tống Ninh Kiệt đồng thanh hô lên.
- Đồ chó biết nói thì đáng bị trừng phạt.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ 1 tiếng, thảnh thơi gắp 1 miếng thịt bò rồi nhai chậm rãi.
Mà Mai Tòng Vân cùng người nhà họ Tống thấy cơ bắp của Lý Tùng thế kia cũng đều biết là người ta là người giỏi võ, nếu muốn động đến chân tay thì tuyệt đối sẽ bị thu thê thảm, cho nên từng người 1 liền rụt cổ lại không dám bước lên phía trước mà chém giết nữa.
- Phó bí thư Mai, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.” 1 đồng chí cán bộ bên cạnh Mai Tòng Vân cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi.
- Khoan đã, không cần thiết, nếu muốn dùng đến võ thì tôi muốn xem xem, tên này có bao nhiêu năng lượng để động đến được người nhà họ Mai ta ở kinh thành này, đừng tưởng có nắm tay lớn là đã có thể thế này thế nọ.
Mai Tòng Văn hừ một tiếng rồi cầm điện thoại lên gọi, sau khi nói vài câu thì bỏ xuống, hai mắt lành đầy sát khí nhìn vào Diệp Phàm và Lý Tùng.
- Ôi,..
Diệp Phàm khẽ thở dài, còn lắc lăc đầu, như thể thịt bò không ngon miệng, lại còn dẫm dẫm lên mặt Mai Bỉ Văn, dùng chân chấm chấm lên mũi y, như thể đang tìm 1 vị trí nào đó.
Kỳ lạ là Mai Bỉ Văn sau khi ông chú Mai Tòng Văn gọi điện đi thì mặt mày sáng lên, mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phàm không thèm hé răng.
- Nhìn đi, thực tế 1 chút!Lý Tùng cảm thấy bị miệt thị, liền dùng chân đã 1 cước xuống, mồi hôi trán của Mai Bỉ Văn toát cả ra, có vẻ rất đau đớn.
Nhưng được vài phút thì phía ngoài truyền đến những âm thanh đầy sát khí, hình như là viện binh của Mai Tòng Vân đã đến.
- Là kẻ nào đã động đến người nhà họ Mai ta, bố cho xương cốt nhà chúng mày đi đứt hết!
Giọng nói oang oang từ phía ngoài vọng vào, Diệp Phàm giỏng tai lên nghe, lập tức liền không nói gì nữa.
Bởi vì cái giọng ấy thật quá giống giọng của Mai Thiên Kiệt, nghe nói hắn không phải là đã đến tỉnh Nam Phúc, Thủy Châu công tác rồi sao mà lại về kinh lúc nào rồi? Lão già họ Mai này thật là có chút năng lực, quan chức của Trung Quốc này chúng muốn ngồi vào cái ghế nào thì ngồi vào ghế đó, toàn thành đểu trở thành sân sau của nhà y…
- Thiên Kiệt, Bỉ Văn bị đánh rồi, con mau tới đây.
Mai Tòng Văn lấy lại khí thế, cả người đứng thẳng lên.
Mai Thiên Văn bước đi mạnh mẽ oai vệ, gần đây được Diệp Phàm dạy dỗ cũng đã lên được khai nguyên tam đẳng, chỉ có mấy bước đã đến trước mặt Lý Tùng, nhìn Mai Bỉ Văn đang bị dẫm dưới chân 1 cái rồi liên nhíu nhíu mày.
Hừ nói:
- Hãy xưng tên ra, sao lại đánh người họ Mai chúng tôi? Lẽ nào không biết Mai gia ở kinh thành này sao? Thực ra, hai chú cháu Mai Thiên Văn với Mai Bỉ Văn không có chút thân thiết, chỉ là ban nãy có uống chút rượu, vừa nghe có người đánh người nhà họ Mai nên liền đến đây, muốn kiếm cớ để tung ra vài chiêu cước thôi.
Hai người đi theo sau Mai Thiên Kiệt cũng bước lên một bước sẵn sàng đến kéo Lý Tùng.
- Bản lỉnh đấy nhỉ, mấy tháng không gặp có phải là xương cốt muốn hoạt động rồi, lại đây, đến mà đánh vào người tôi này…
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng sắc mặt lại kèm theo một cái mỉm cười.
- A...Sư phụ…sao mà Ngài….…
Mai Thiên Kiệt sợ tới mức thân cốt giãn cả ra, quay mặt sang một bên nhìn, đúng là đại sư phụ Diệp Phàm.
Thằng nhãi này thân mình lập tức thu ngắn lại cả 1 cái đầu, chay qua phía Diệp Phàm, làm điệu tư thế thỉnh ân, lại còn rút từ ngực ra 1 bao thuốc, mở ra rồi mời về hướng Diệp Phàm.
- Thiên Kiệt, có người mắng sư phụ cậu là chó, cậu lại là đệ tử của tôi, thế thì cậu chẳng phải là cũng trở thành cái gì rồi sao, cậu nói xem, nên xử lý thế nào đây?
Sau khi Diệp Phàm nhận điếu thuốc xong, Mai Thiên Kiệt rắc rắc một tiếng châm lửa, rồi khẩn trương gật đầu nói:
- Mẹ nó, dám chửi sư phụ tao, đâu còn được nữa, tao sẽ lột da mày ra làm vỏ trống!
Mai Thiên Kiệt vốn được chiều chuộng, nét mặt già nua của Mai Tòng Vân kia liền đỏ lên, lẩm bẩm nói.
- Thiên Kiệt, Bỉ Văn bị thuộc hạ của vị này đánh rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu