Chương 1234 : Đan Đạo Phương Gia
ại trưởng lão không cho rằng mình coi thường Mạnh Hạo, nhưng rốt cuộc... vẫn xem nhẹ hắn.
Theo đại trưởng lão thấy, Mạnh Hạo chỉ là vãn bối, dù cho tâm trí không kém, cũng vẫn chỉ là vãn bối.
Hắn không ngờ, Mạnh Hạo từng tu Tuế Nguyệt, hắn càng không ngờ, Mạnh Hạo chấp nhất cùng điên cuồng, trong vòng hơn nửa tháng, lần mò trong lịch sử gia tộc khổng lồ, tìm ra những tia manh mối, ghép lại ra chân tướng!
2 trái Niết Bàn Quả này, quả thật là thuộc lão tổ đời một, từng là chí bảo trong gia tộc, sau khi một người lại một người dung hợp mà đột tử, vật này dần trở thành cấm kỵ.
Cho tới 30 ngàn năm trước, gia tộc phong ấn tin tức, đặt 2 trái Niết Bàn Quả lâu dài ở trong Tổ Bảo Tháp, cho dù là vật của lão tổ đời một, nhưng cũng không có chút tác dụng giá trị gì.
Đến hiện tại, có thể có tộc nhân cá biệt biết lão tổ còn để lại Niết Bàn Quả, cũng nhớ rõ quả này làm người ta đột tử, nhưng cũng quả thật không còn mấy ai.
Ngay cả cha của Mạnh Hạo, cũng không biết chuyện này.
Còn Mạnh Hạo, nếu không phải vốn hoài nghi, nếu không phải thuật pháp Tuế Nguyệt cam đoan thời gian của Niết Bàn Quả, dù cho hắn tìm trong lịch sử gia tộc, cũng chưa chắc tìm ra những manh mối lẻ tẻ trong đó.
"Như vậy, Niết Bàn Quả chân chính thuộc về ta, rốt cuộc... còn hay không." Mạnh Hạo im lặng, phức tạp nhìn hộp ngọc trước mặt, đại trưởng lão đưa lại trước mặt mọi người, Mạnh Hạo hiểu rõ, theo mọi người thấy, mình đã cầm thứ của mình.
Thời gian lâu dài, khi mọi người tiếp nhận một chuyện, vậy chuyện đó rõ ràng là giả, nhưng cũng thành thật, không thể thay đổi.
Im lặng thật lâu, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, nhìn 2 trái Niết Bàn Quả trong hộp ngọc, ánh mắt dần lấp lánh ánh sáng.
"Nếu nói về giá trị, 2 trái Niết Bàn Quả của lão tổ, giá trị càng lớn hơn... Trong những manh mối, các tộc nhân đột tử, từng có miêu tả, là trở thành thây khô, giống bị hút mất sinh mệnh."
"Có thể thấy 2 trái Niết Bàn Quả này không giống đại trưởng lão nói, chỉ cần cho chút linh dịch là có thể sống lại. Dù cho sống lại, cũng chỉ ngắn ngủi, nếu dung hợp trong lúc này, chết là cái chắc."
"Bởi vì đó không phải trạng thái thật sự của chúng, vẫn còn khô héo, trừ khi... có thể làm chúng khôi phục hoàn toàn, có lẽ... Đây mới là mấu chốt dung hợp."
"Mà nhất định có tộc nhân nghĩ tới điểm này, nhưng cũng không thành công, hoặc là ý tưởng của mình sai lầm, hoặc là... muốn làm 2 trái Niết Bàn Quả này sống lại, cần số lượng linh dịch nhiều đến mức không tưởng!"
"Không tưởng, lại chia ra hai nhánh, một là ngay cả Phương gia... cũng thấy tiêu hao khủng bố, cho nên cảm thấy không thể làm được. Một nhánh khác, chính là không đủ thảo dược, dù sao thảo mộc cũng không phải vô tận, ngay cả hàng thay thế cũng không thể tiêu hao kịp, tự nhiên không thể hoàn thành."
"So với nhánh đầu, ta càng tin tưởng nhánh thứ hai. Mới làm cho 2 trái Niết Bàn Quả này, vẫn luôn khô héo." Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, vuốt túi trữ vật, bên trong có gương đồng.
"Có lẽ, ta có thể làm cho 2 trái Niết Bàn Quả này chân chính khôi phục!"
Mạnh Hạo hít thở dồn dập, ánh mắt lóe sáng, nhưng sau đó hắn lại đau lòng vì linh thạch, nghiến răng chần chờ.
"Đệ Cửu Sơn Hải nhiều thiên kiêu như vậy, ngày sau còn có thể cướp linh thạch, nhưng nếu 2 trái Niết Bàn Quả của lão tổ sống lại, bị ta dung hợp... Đây mới là tạo hóa lớn nhất của ta ở Phương gia!"
"Phòng luyện đan!" Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu, ánh mắt toát ra mong chờ.
Sáng hôm sau, Mạnh Hạo đi ra lầu các, đã không thấy Phương Tây, Phương Tây cho là miệng mồm đại thành, xuất sư đi ra, chuẩn bị khẩu chiến quần hùng.
Bì Đống cùng Anh Vũ lấy danh nghĩa muốn kiểm tra Phương Tây, tự mình đi giám sát, cũng đi theo Phương Tây.
Trong sân khó có khi yên tĩnh, Mạnh Hạo người chợt lóe hóa thành cầu vồng, đi thẳng đến phòng luyện đan gia tộc mà hắn ghi nhớ mấy ngày qua.
Phương gia, bản thân là gia tộc khổng lồ, tự nhiên có đan đạo riêng, tự thành nhất mạch đan đạo Phương gia. Nhất mạch này, toàn là tộc nhân Phương gia, mặc kệ từ chi thứ nào, đến nơi này đều thuộc nhất mạch đan đạo.
Ngoài tổ thành, là khu vực được gia tộc phân chia riêng cho đan đạo, tựa như sơn môn, nơi này núi non kéo dài, lầu các san sát, hào quang vạn trượng, khí thế hùng hồn.
Chỉ riêng đan sư thuộc nhất mạch đan đạo đã chừng 100 ngàn người, làm nơi này ngưng tụ đan hương mãi không tiêu tan, luôn thấy được đan khí rực rỡ hoa lệ.
Ở nhất mạch đan đạo Phương gia, đan sư đẳng cấp nghiêm khắc, không giống Tử Vận Tông, chỉ có lò chính lò phụ, ở Phương gia, đan sư chia làm 9 bậc.
Bậc chín là cao nhất, bậc một là sơ kỳ, còn dưới đan sư, có số lượng dược đồng khổng lồ, phải đến cả triệu người.
Mà tu hành, không thoát khỏi đan dược, nhất là sau Tiên Cảnh, tu hành cần tu tiên khí mênh mông, Đệ Cửu Sơn Hải hiển nhiên không thể duy trì được, cho nên càng thêm cần đan dược, mượn lực lượng thảo mộc ngưng tụ ra đủ tiên khí.
Cũng vì thế, địa vị đan sư rất cao, dù sao không phải tộc nhân nào cũng có thiên phú đan đạo, hơn nữa đan sư bậc sáu trở lên càng ít thấy, về phần bậc chín, toàn Phương gia chỉ có một người, được tôn xưng Đan Lão.
Đan dược do hắn luyện chế, bình thường đều dành riêng cho các lão tổ bế quan quanh năm.
Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng bay ra tổ trạch, từ xa xa nhìn thấy núi non đan đạo Phương gia, vừa đến gần, lập tức có trận pháp khủng bố phủ xuống cản trở, khi Mạnh Hạo lấy ra ngọc bài thân phận, trận pháp lóe lên, kiểm chứng được thân phận Mạnh Hạo, sau đó bao bọc hắn, dẫn động huyết mạch trong người vận chuyện, một lát sau, hắn mới được cho vào.
Vừa bước vào, đan hương phà tới, Mạnh Hạo tinh thần chấn động, mùi hương rất quen thuộc, là hồi ức về Tử Vận Tông, hít sâu một hơi, trong đầu hắn liền phân biệt ra được, trong mùi hương này chứa bao nhiêu loại dược thảo, có bao nhiêu loại phối hợp.
Đối với đan đạo, ngay cả Đan Quỷ cũng phải thừa nhận, Mạnh Hạo luyện đan đã vượt qua hắn, đạt tới tầng thứ khủng bố.
Núi non dày đặc, Mạnh Hạo cảm nhận được rất nhiều khí tức đan sư, cũng có nhiệt độ địa hỏa, làm cho nơi này rất nóng, trong núi có không ít bóng dáng đan sư lui tới, nhưng còn có những dược đồng mặc áo ngắn, liếc nhìn qua, trong khu vực vô biên có mấy chục đạo cầu vồng đi qua.
"Không biết đan đạo nơi này thế nào..." Ánh mắt Mạnh Hạo toát ra mong chờ.
Hiển nhiên đại trưởng lão có sắp xếp, Mạnh Hạo đi vào nhất mạch đan đạo Phương gia, trên ngọn núi xa liền có một nam nhân trung niên bay tới, đến trước Mạnh Hạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần.
- Ngươi chính là Phương Hạo? Cửa huyết mạch ánh sáng vạn trượng? Nam nhân trung niên mặc áo dài màu xanh, thần sắc kiêu cao ngạo, trên cổ áo thêu 5 con Kim Long, tỏ vẻ thân phận của hắn, đan sư bậc năm.
Mạnh Hạo gật đầu.
- Thật không biết đại trưởng lão nghĩ gì, dù cho ngươi có huyết mạch ánh sáng vạn trượng, nhưng nơi này là nhất mạch đan đạo, muốn học tập luyện đan, không phải huyết mạch nồng đậm là được.
- Còn cần ngươi có thiên phú đan đạo mới được, ngươi biết luyện đan không? Nam nhân trung niên thần sắc có chút không kiên nhẫn, liếc Mạnh Hạo.
Câu này, làm Mạnh Hạo chần chờ một chút đan đạo mênh mông, hắn không dám nói mình hoàn toàn hiểu thấu luyện đan, vì vậy chầm chậm nói.
- Hiểu một chút.
- Một chút? Nam nhân trung niên nghe vậy liền tỏ vẻ không hài lòng, thầm nhủ mình chìm đắm trong đan đạo nhiều năm, càng hiểu rõ đan đạo, lại càng thấy đan đạo mênh mông, dốc hết sức cả đời cũng không mò mẫm bao nhiêu, người khác hỏi, bản thân mình cũng không dám nói hiểu một chút, chỉ dám nói hiểu một chút nhỏ.
Nhưng nhìn người thanh niên này, thiên kiêu cửa ánh sáng vạn trượng, lại dám nói biết một chút, rõ ràng là kẻ không hiểu đan đạo.
- Trước kia ngươi chân chính học tập luyện đan, học mấy năm? Nam nhân trung niên thần sắc bất mãn, lạnh nhạt hỏi.
- Nếu nói chân chính học tập, vậy hơn một năm... Mạnh Hạo lại chần chờ, trả lời.
Sắc mặt nam nhân trung niên tối sầm, càng thêm không chịu được, vung tay ném cho Mạnh Hạo một cái túi trữ vật.
- Bên trong có đan phương Linh dịch mà đại trưởng lão giao cho, còn có 10 phần dược thảo. Nam nhân trung niên phất tay, lại cho Mạnh Hạo một cái thẻ gỗ.
- Linh dịch đơn giản hơn luyện đan, dựa theo đan phương miêu tả, tự ngươi luyện chế đi, nếu không biết, vậy nhờ những dược động khác giúp ngươi luyện chế. Về phần đan đạo, trước tiên ngươi đi học tập phân biệt dược thảo, cầm thẻ bài này, đi ngọn núi dược mộc 7191, ở đó học trăm năm, rồi tới tìm ta.
Nam nhân trung niên xoay người bước đi, được 7-8 bước, hắn dừng lại, quay lại nhìn Mạnh Hạo.
- Nhớ kỹ, đan đạo mênh mông, sau này người khác hỏi ngươi, đừng có trả lời cuồng vọng như thế, chỉ học có 1 năm, lại dám nói mình hiểu một chút!
- Ngoài ra, dù cho các ngươi hào quang vạn trượng, ở nơi này cũng không phải thiên kiêu, chỉ là tộc nhân bình thường. Nếu ngươi không có thiên phú, đừng ở đây lãng phí tài nguyên gia tộc, từ đâu tới thì trở về đó!
Nam nhân trung niên khiển trách một phen, hóa thành cầu vồng biến mất đằng xa.
Mạnh Hạo cười khổ, hắn cảm thấy mình đáp lại không sai, nhưng lại khiến đối phương bất mãn. Thần thức quét qua túi trữ vật, lấy ra đan phương, quét qua, luyện chế linh dịch này thật sự vô cùng đơn giản, không cần đan sư, dược đồng bình thường cũng làm được.
Có điều cần dược thảo thì giá trị không thấp, trong túi trữ vật có 10 phần Linh dịch, hắn thấy được có những dược thảo hiếm thấy ở Nam Thiên Tinh.
Nhất là một gốc dược thảo, chỉ có 3 lá, trên đó lại tỏa ra tiên khí.
"Tam Tiên Diệp!" Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, nhìn thấy liền lập tức nhận ra dược thảo, trong lòng càng thêm hiểu nội tình của nhất mạch đan đạo Phương gia.
"Ngay cả Tam Tiên Diệp cũng đổi được, nơi này, đúng là thánh địa Đan đạo." Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hít thở dồn dập, trình độ đan đạo của hắn cụ thể đến mức nào, chính hắn cũng không dễ phán đoán, dù sao rất nhiều đan dược đại biểu cho đan đạo cao thấp, trước kia thiếu thốn dược thảo, khó mà luyện ra được.
"Vậy đi xem thử, đan đạo Phương gia, so với ta, ai mạnh ai yếu!" Mạnh Hạo người lóe lên, cầm thẻ gỗ, dựa theo bản đồ khắc trên đó, đi thẳng ngọn núi dược mộc 7191.
----------oOo----------
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên