Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1235: Thiên Sứ Tiểu Miêu
H
iện Khúc Trác đã thành hảo hữu của không ít thương nhân và đầu nhân bộ tộc, trong hàng hóa mang theo có một ít nước hoa của Vân gia, người Tây Vực nặng mùi, thấy nước hoa cực thích, thứ này thi thoảng thương đội người Đường mới có một ít, đắt hơn vàng.
Người giao du rộng rãi luôn được ưa chuộng, bằng vào việc Khúc Trác kiếm được nước hoa đủ khiến đám thương nhân bái phục, một bình thủy tinh chứa nước hoa có thể dể dàng khai thông thương đạo tới Đại Thực.
Hắc Phong đi rồi, Khúc Trác và Cẩu Tử dẫn ba mươi chiến nô tới Hằng La Tư tiếp tục thăm dò tin tức, chỉ để lại Tiểu Miêu vô tâm vô tư ở lại thành Toái Diệp làm trạm trung chuyển.
Quá cô đơn, vì thế Tiểu Miêu liền bắt đầu thêu hoa, hai thị nữ thấy Tiểu Miêu thêu ra đóa hoa xinh đẹp thì hâm mộ cực kỳ, cũng học theo. Mạc A Tư ở lại bên Tiểu Miêu bảo vệ nàng, quãng cuộc sống yên bình này làm ông ta si mê.
Tiểu Miêu chưa bao giờ quản bọn họ làm gì, chỉ đếm qua nhân số ở bàn cơm, đủ người là không hỏi, ngay cả tiền công của chiến nô cũng do Mạc A Tư tự phân phối.
Thanh danh An Cát tỷ tỷ truyền đi rất xa, tất cả đứa bé đói bụng đều được An Cát tỷ tỷ cho thức ăn, có thể nằm dưới mái hiên của nhà An Cát tỷ tỷ ngủ một giấc. Tiếng tăm của nàng không chỉ lưu truyền trong giới ăn mày, thậm chí bắt đầu lưu truyền trong đám đại nhân vật.
Tin đồn là thứ càng truyền càng biến vị, khi An Cát tỷ tỷ từ nữ tử lương thiện biến thành thiên sữ liền có vô số người cầu hôn kéo tới, nếu không phải Mạc A Tư ngăn cản, Tiểu Miêu đã đánh chết hết đám vô sỉ này rồi.
Trước kia nàng nghe nói mình là thiên sứ còn thấy không tệ, khi thị nữ nói thiên sữ có một đôi cánh mỹ lệ, nàng cao hứng cười phá lên, chỉ là khi thị nữ nói thiên sứ đều là ánh sáng, còn không phân nam nữ thì mặt nàng tối sầm, liếc nhìn bầu ngực bèn bẹt của mình, lại nhìn bầu ngực căng tràn của thị nữ, cuối cùng thành nổi điên, đám người này hình dung mình là thiên sứ ý cười nhạo mình không có vị nữ nhân, không rõ là nam hay nữ.
Đám người hát tình ca trước cửa là những kẻ gặp họa đầu tiên, lĩnh giáo sự ngang ngược của Tiểu Miêu, kẻ nào cũng bị đánh gãy một chân ném ra ngoài, đó là thông lệ của Vân gia, cứ ghét ai là đánh gãy một chân.
Ngày tháng yên bình của Mạc A Tư kết thúc, điện hạ của ông ta gần như đắc tội với toàn bộ quý tộc, khiến cho người tới cửa khiêu chiến không ngớt, ba mươi võ sĩ ngày đêm cảnh giới.
Kiếm thuẫn của Mạc A Tư cực cao, võ sĩ lợi hại nhất trong thành cũng phải dừng bước trước mặt ông ta, nhìn đối thủ hậm hực bỏ đi, Mạc A Tư lau mồ hôi, mấy ngày qua không ngừng chém giết đã hao hết tinh lực của ông ta, có điều lòng không thấy mỏi mệt, bảo vệ điện hạ là thiên chức của mình.
Càng ở cùng với Tiểu Miêu lâu, Mạc A Tư càng thích vị điện hạ này, đây là thiên sứ, những người kia nói không hề sai, điện hạ là thiên sứ thiện lương nhất, là tuyết liên rực rỡ nhất trên Thiên Sơn, ít nhất Mạc A Tư chưa bao giờ thấy Tiểu Miêu vô duyên vô cớ làm tổn thương tới người khác, càng không có chuyện giận lây người khác.
Đánh gãy chân những kẻ kia là thủ đoạn quý tộc bảo vệ vinh diệu của mình, Mạc A Tư cũng thấy đám người như chó kia muốn cưới điện hạ của mình là xỉ nhục điện hạ.
Vì chó cầu hôn sử tử, dù có tỏ ra chân thành ra sao, với sư tử mà nói cũng là xỉ nhục vô tận.
Trong nhà lại lần nữa yên tĩnh, Tiểu Miêu vẫn ngày ngày mang thị nữ đi đưa thức ăn cho bọn trẻ con, mùa đông khốc liệt như thế, nếu không có đủ thức ăn, đám trẻ con sẽ không qua nổi.
- Ăn chậm thôi, hôm qua mới cho một cái bánh, đủ cho n gươi ăn cả ngày rồi, sao hôm nay lại đói như thế, bao nhiêu cũng không đủ cho ngươi ăn.
Tiểu Miêu gõ đầu một đứa bé trai, thấy nó tủi thân cúi đầu xuống, liền nấy cái bánh nữa nhét vào tay nó, coi như bồi thường.
Giỏ thị nữ trống rồi, về nhà lấy thêm bánh, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Miêu, cho nên nàng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, khi mình còn nhỏ chẳng ai cho mình đồ ăn cả, nên Tiểu Miêu muốn đem thức ăn chia cho đám trẻ con đáng thương, Tiểu Miêu hiểu rõ cái tư vị bụng đói, đó gần như là sự trừng phạt của trời cao.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, dày đặc mà nặng nề, đó là kỵ binh, Tiểu Miêu giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện ra là tiểu nhi tử của gia tộc A Giáp Na bị nàng đánh gãy chân, dẫn trăm kỵ binh điên cuồng xông tới, dưới vó ngựa toàn là bóng dáng thấp bé của đám ăn mày nhỏ.
Mạc A Tư cầm thuẫn lớn dũng cảm lao về phía chiến mã, kích của người Đột Quyết đánh lên thuẫn phát ra tiếng động lớn, vó chiến mã cũng đạp lên thuẫn, thân thể của Mạc Ta Tư lập tức sụp xuống, thấy các chiến nô khác liều mạng giơ thuẫn tả xung hữu đột gian nan kháng cự, Mạc A Tư bất chấp cánh tay trái đã thõng xuống của mình, cầm thuẫn xông tới.
Giỏ trong tay Tiểu Miêu rơi xuống đất, nàng ra sức chớp mắt, mong chuyện trước mắt là ảo giác, nàng không sao tin được chuyện xảy ra, đứa bé vừa rồi con đưa tay xin mình thức ăn đang nằm co giật trong vũng máu, miệng vẫn ngậm cái bánh, tới chết không nhả ra.
Có đứa bé bị chiến mã đạp gãy chân, vừa miễn cưỡng bò được một bước thì bị vó ngựa dẫm vào đầu, tiếng đầu lâu vỡ nát làm Tiểu Miêu rùng mình. Cô bé mặc cái váy đỏ kia chính là y phục mình cho nó, nó rất thích cái váy rộng thùng thình đó, mặc tới đen xì rồi vẫn không chịu cởi ra.
Hiện giờ cô bé nằm ở góc tường, miệng không ngừng nôn máu tươi, thế giới dường như rời rất xa Tiểu Miêu, huyệt thái dương của nàng đập mạnh, mắt tựa hồ bị cái váy đỏ của cô bé nhuộm đỏ.
Thị nữ cố sức ôm hông Tiểu Miêu kéo về, xưa nay chiến trường không phải chỗ của nữ nhân, một thị nữ khác cầm trường thương của Tiểu Miệu, dọa đám kỵ binh Đột Quyết đừng tới gần.
Tiểu Miêu giơ tay, đưa thị nữ ôm mình lên tường, lại đoạt lấy trường thương trong tay thị nữ còn lại, nhấc cán thương, cũng đẩy thị nữ đó lên tường.
Sau đó nàng kéo trường thương xông về phía người Đột Quyết, vừa rồi không phải nàng sợ, mà vì không hiểu vì sao con người có thể độc ác tới mức đó, năm xưa mình cướp của Vân hầu, Vân hầu không giết người, còn tìm lối thoát cho mọi người. Mình tới Nhạc châu thấy Hoa thẩm, Triệu thúc sống rất tốt, Lưu gia thẩm thẩm gần năm mươi còn vác cái bụng lớn, người ta nói tới là xấu hổ.
Chỗ này làm sao thế? Trẻ con chật ngõ sao có thể dẫn kỵ binh tới? Đạo lý không phải như thế, bọn họ phải xuống ngựa, đuổi trẻ con đi, dù muốn cướp mình, như thế tối cùng lắm mình đánh gãy một chân hắn thôi.
Mạc A Tư lùi lại bảo vệ Tiểu Miêu, ông ta đã không còn sức đánh trả nữa, lưng có vết thương tới tận xương, Ngõa Hi Đề toàn thân nấp dưới thuẫn, đám kỵ binh vẫn không ngừng khống chế chiến mã đạp hắn. Tiểu Miêu gạt thương, Mạc A Tư lùi ra sau nàng, chân di động, đại thuẫn xoay tròn bay lên, chặt đứt đầu lâu cả người lẫn ngựa, vách tường tức thì thêm hai vệt máu đỏ.
Mạc A Tư kéo Ngõa Hi Đề bị thương lại, ba mươi bộ binh không hề có chuẩn bị muốn đối kháng với kỵ binh tinh nhuệ của người Đột Quyết, không bị giết chết trong khoảnh khắc là giỏi lắm rồi.
Mắt Tiểu Miêu đỏ ngầu, thế giới nàng nhìn cũng biến thành màu đỏ, nàng vừa bước tới, vừa không ngừng đá bay đoãn kiếm hoặc thuẫn bài dưới đất. Đoản kiếm đâm vào chân ngựa, thuẫn bài xoay tròn chặt đứt vó ngựa, nhìn kỵ binh ngã rầm rầm, Tiểu Miêu cẩn thận khống chế hai chân, sư phụ nói, mỗi vị trí trên cơ thể đều có tác dụng, mỗi thứ trên đời đều có thể giết người, chỉ cần khống chế tốt là có thể đánh một đòn chí mạng.
__________________
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2