Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1234: Thả Hổ Về Rừng!
L
ại có một người đột nhiên đứng ra lên tiếng, điều này khiến không ít người trong phòng có ý kiến đối với Long Thiên Trượng. Cầm quân gì vậy hả? Có biết đúng mực hay không? Có hiểu quy củ hay không?
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng lướt nhìn Tần Lạc sau đó nàng lại cúi đầu pha trà, dáng vẻ như tôi rất bận.
- Tần Lạc, đồ đệ của tôi.
Long Thiên Trượng giải thích. Tần Lạc đứng ra lên tiếng, hiệu quả xoa dịu, làm giảm bớt áp lực tâm trạng của ông. Ông biết tiểu tử này cực kỳ nhanh trí, nhất định sẽ không làm ông thất vọng.
- Tiểu Y Vương Trung Quốc.
Uông Hồng Thanh cười ha hả nói:
- Đồ đệ này của ông còn nổi tiếng hơn ông nhiều.
Long Thiên Trượng cũng cười nói:
- Tiểu tử này chỉ thích gây chuyện khiến mọi người chê cười.
- Cũng không thể nói vậy.
Uông Hồng Thanh nghiêm túc xua tay, hình như ông là người khá tán thưởng Tần Lạc.
- Danh tiếng của Tần Lạc như sấm bên tai ta. Đương nhiên nếu như Trung Quốc xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy mà ta còn không biết thì chính ta đã không làm tròn bổn phận. Ta chú ý tới mỗi việc cậu ta làm. Tới Vân Điền, đấu Hàn y, chiến Pairs, bơi Đài Loan. Người trẻ tuổi thích làm náo động thì sao nào? Khi làm náo động thật sự làm việc vì nước nhà chính là điều đáng khen ngợi. Khi chúng ta bằng tuổi cậu ta, có người nào làm nhiều hơn so với cậu ấy không? Nếu như người trẻ tuổi Trung Quốc ai ai cũng như Tần Lạc thích làm náo động, đất nước chúng ta sẽ nở mày nở mặt, thẳng tiến. Đất nước Trung Quốc cần những người trẻ tuổi thích làm náo động như Tần Lạc này.
Khi nghe Uông Hồng Thanh khen ngợi cháu rể của mình, lòng Vương Nê Hầu như nở hoa. Ông cũng nghiêm mặt nhìn Tần Lạc nói, giọng vô cùng ôn hòa:
- Lão Uông nói không sai. Người trẻ tuổi phải có dũng khí mạnh dạn đi đầu. Khi tuổi còn trẻ mà không liều mạng, không tranh đoạt, chẳng lẽ đợi lớn tuổi như chúng ta mới đi liều mạng, tranh đoạt với người ta? Tần Lạc là một người trẻ tuổi tôi rất coi trọng. Từ khi cậu ấy tới Yến Kinh, danh tiếng của Trung y Trung Quốc càng vang dội. Là một người bảo thủ, tôi không hy vọng báu vật của chúng ta cứ vậy biến mất trong lịch sử. Đó là tội phạm, là phạm tội đối với thế hệ con cháu của chúng ta.
Những người khác nhìn gương mặt già nua đang khen ngợi Tần Lạc của Vương Nê Hầu, thầm cười trộm.
Cháu gái của ông đi theo gã, thậm chí một danh phận cũng không có, lão già khọm ông chen vào vỗ tay làm cái gì?
Đương nhiên nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không một ai dám nói nên lời. Một khi nói ra chỉ có thể thành đối thủ, chính xác là không chết không từ.
Trong số những người ở đây, không có ái dám trở mặt với Vương gia. Không đáng phải làm vậy.
Uông Hồng Thanh và Vương Nê Hầu đêu bày tỏ sự tán thưởng và quan tâm tới Tần Lạc những người khác không thể xấu hổ nói không biết Tần Lạc. Vì vậy mấy ông gia đầu quyền lực Trung Quốc cũng thay nhau bày tỏ sự quan tâm, cổ vũ, mong chờ ở hắn.
Tần Lạc trịnh trọng nói lời cám ơn hơn nữa còn nói với bản thân mình sẽ tiếp tục đóng góp phần công sức nhỏ bé vào sự nghiệp của tổ quốc, trở thành một người nối nghiệp đầy đủ tư cách.
Sau khi hai bên khách khí nói chuyện một lát, Uông Hồng Thanh kéo mọi người quay lại chủ đề chính.
Uông Hồng Thanh nhìn Tần Lạc hỏi với giọng hòa ái:
- Tần Lạc, cậu muốn đề nghị cái gì?
- Các thủ trưởng, tôi nghĩ như này. Cho dù một tướng quân hay một lính thường, cho dù là một thương nhân hay là một người bán hàng rong...cho dù họ thực hiện bất kỳ ngành sản xuất nào, cho dù cả cuộc đời bọn họ giành được thành công cỡ nào, tất cả bọn họ đều hy vọng vào tuổi già có thể được hưởng thụ mối quan hệ cha con, anh em. Những người có tuổi cực kỳ sợ hãi sự cô đơn, tịch mịch. Cả đời này sư phụ không có con, chỉ có con gái nuôi Long Ly...tôi là một đồ đệ cũng coi như một nửa con trai của người. Tôi hy vọng sư phụ có thể tiếp tục ở lại Cẩm Lý này. Chị Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ tăng cường nhân lực bảo vệ, lúc nào chúng tôi cũng có thể tới chăm sóc, thăm hỏi người như vậy coi như chúng tôi có thể làm hết bổn phận của người con.
Tần Lạc cười ngượng ngùng nói:
- Không biết đề nghị này của tôi có được không?
Không được.
Nhất định không thể được.
Mới rồi Long Vương bị tập kích ở Cẩm Lý. Sau khi những lão đại này tới lại không quan tâm sắp xếp cho ông, sau này chuyện tiếp tục xảy ra thì sao? Đây không phải điểm yếu để đám Long tử, Long tôn tóm được sao?
Thế nhưng nếu như không thể được, tại sao Tần Lạc còn đưa ra đề nghị này?
Bởi vì hắn đã dùng chiêu “lấy lui làm tiến”.
Các người đã không đồng ý cho sư phụ quay về Long Tức, không phải các người hy vọng sư phụ vào Thạch Đình sao? Tôi không cho các người được như ý.
“Tôi không quay về Long Tức được, tôi cũng không tới Thạch Đình. Tôi sẽ ở Cẩm Lý này, thế nào? Các người muốn cưỡng chế tôi sao?
Tần Lạc dùng “đạo hiếu” làm một cái cớ, dùng “tình nghĩa cha con” để làm đề nghị, thật ra chính là phá rối.
Những người ở đây đều là người thông minh, sao bọn họ lại không nhận ra chỗ “độc” trong đề nghị của hắn?
Quả thật sau khi Long Vương hiểu được kế hoạch của Tần Lạc, ông thở dài một tiếng vô cùng bi thương, nói:
- Đúng vậy, cả đời tôi chinh chiến, không con cái, cũng chỉ có một con gái nuôi và một nửa con trai này, không thể so với mọi người con cháu đầy nhà, ngày nào cũng có thể được hưởng tình nghĩa cha con. Tần Lạc nói có lý, tôi không về Long Tức, tôi cũng không tới Thạch Đình. Tôi sẽ ở lại Cẩm Lý này. Ở nơi này có ăn có uống, mỗi khi rảnh rỗi, đám trẻ tới thăm tôi, mấy ông già cùng đánh cờ...Tôi thỏa mãn rồi.
Long Vương nhìn Uông Hồng Thanh, nghiêm túc nói:
- Lão Uông, tôi sẽ ở lại Cẩm Lý này.
Lần này tới Uông Hồng Thanh và mấy người khác sốt ruột.
Long Vương tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Cẩm Lý này. Sát thủ có thể xông vào một lần, nhất định có thể có lần thứ hai. Nếu như xảy ra sự kiện sát thủ tập kích lần nữa, cho dù Long Vương có bị thương hay không, nhất định sẽ có người đưa ra kháng nghị.
Đối đãi với trọng thần đất nước như vậy, không phải khiến cho những thành viên đặc chiến tinh anh thất vọng sao?
Nghĩ vậy Uông Hồng Thanh thầm hối hận vì đã khen Tần Lạc “thích làm náo động” quá sớm. Tiểu tử này đúng là đồ xấu xa.
Uông Hồng Thanh cười nhìn Long Thiên Trượng nói:
- Thiên Trượng, ta khong thể đồng ý với yêu cầu của ông. Thân thể của ông không chỉ của mình ông mà còn là trách nhiệm bảo vệ của đất nước, hơn nữa ông ở nơi khác không phải cũng được hưởng thụ tình nghĩa cha con sao? Con gái nuôi, con trai này cũng có thể thường xuyên tới thăm ông mà.
Uông Hồng Thanh quay sang nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi:
- Mục Nguyệt, Văn Nhân gia của cô có thể bảo vệ an toàn cho lão Long không?
- Người Văn Nhân gia trên dưới sẽ dốc toàn lực.
Ý nghĩa của “dốc toàn lực” ở đây có nghĩa là “chúng tôi sẽ cố gắng nhưng không nhất định thành công”. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, nhất định nàng sẽ không nói bảo đảm. Chuyện này ai có thể bảo đảm được.
Uông Hồng Thanh rất hài lòng với câu trả lời của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ông cười nói:
- Thiên Trượng. Ông xem, có ông ở đây người trong Văn Nhân gia khó có thể yên tâm được. Xảy ra chuyện này rồi, không phải sau này bọn họ cả ngày chỉ lo lắng cho ông sao? Ông là quân nhân của đất nước, đất nước có trách nhiệm nhiệm bảo vệ an toàn cho ông. Những chuyện như này không thể mượn tay người khác được.
Vương Nê Hầu không muốn để những lời khó nghe này ảnh hưởng tới chuyện này. Ông cười nói giảng hòa:
- Thiên Trượng, chúng tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng ông cũng phải hiểu cho chỗ khó xử của chúng tôi. Chúng ta đều là quân nhân. Khi còn sống hay là đã chết, chúng ta tuyệt đối không nên để đất nước lo lắng.
Vương Nê Hầu dừng lại một chút, nhìn Uông Hồng Thanh rồi nói:
- Lão Uông, nếu không hãy để Thiên Trượng lựa chọn nơi mình tới dưỡng bệnh đi?
Uông Hồng Thanh cau mày nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, ông nói:
- Được rồi, tôi đồng ý. Thiên Trượng, ý của ông thế nào?
Long Vương trầm ngâm không nói.
- Xin mời Long Vương quay về Long Tức.
Một lần nữa Quân Sư thỉnh cầu.
- Cha nuôi, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ quay về, người đầu tiên con muốn gặp là người.
Ly cũng năn nỉ.
- Vậy quay về Long Tức.
Long Vương vung tay nói quyết định của mình. Nếu như là anh chàng Tần Lạc, nhất định hắn sẽ làm ra vẻ khó xử một lát, sắc mặt biểu thị sự do dự không quyết, rất khổ sở. Thế nhưng Long Vương...thật sự không diễn giỏi như hắn.
- Vậy là quyết định?
Uông Hồng Thanh đưa mắt nhìn mấy ông già.
- Tôi ủng hộ quyết định này.
- Tôi cũng ủng hộ.
- Tôi không có ý kiến.
Mấy ông già có quyền lực đều thể hiện quan điểm của mình, chuyện Long Vương quay về Long Tức lập tức được quyết định.
- Thiên Trượng, hôm nay hãy nghỉ ngơi đi. Hãy để vệ đội ở lại bảo vệ ông. Sáng mai hãy quay về Long Tức.
Uông Hồng Thanh căn dặn.
- Được, tôi cần dọn dẹp một chút.
Long Vương nói.
Sau khi nói mấy câu, Uông Hồng Thanh dẫn đám người ra về. Lúc Vương Nê Hầu ra về đã liếc mắt nhìn Tần Lạc, không hiểu ông đang nghĩ gì.
Lúc lên xe, một ông già đứng sau Uông Hồng Thanh nói:
- Lão Uông, đây là thả hổ về rừng đó.
- Ta có thể làm gì khác sao?
Uông Hồng Thanh hỏi ngược lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Thiên Tài
Liễu Hạ Huy
Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=bac_si_thien_tai__lieu_ha_huy