Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1221: Đều Là Cường Đạo
P
hân ra ba nghìn kỵ binh trú ở cửa núi, hai bên sườn núi bố trí nỏ tám trâu, thám báo tuần thị ngày đêm, Vân Diệp không muốn phạm vào sai lầm của người Thổ Phồn.
Đại quân còn lại trú trong thành Thiện Thiện, Vân Diệp không giết thành chủ, vì mình đi rồi lại có kẻ khác nhảy ra tranh chức thành chủ.
- Canh dê ngươi nấu không tệ, mỗi tội thịt dê sa mạc hơi hôi, phải lấy hương liệu che lấp đi. Không ngờ chỉ mấy năm ngươi đã làm cha mẹ, Kiển Nương được đấy, có thể cùng người chịu khổ ở sa mạc là nữ tử tốt, ta sửa xuất thân cho nàng, về Trường An không ai dám nói nàng là dị tộc nữa, quan viên không được cưới Hồ nữ làm chính thê, luật này được thực thi cực nghiêm.
Khúc Trác ngồi đối diện với Vân Diệp, nghe giảng giải điều kỵ húy trên quan trường, tuy hắn làm quan nhiều năm, nhưng lại chưa từng lăn lộn quan trường.
- Muốn làm quan địa phương thì tới Nhạc Châu, làm thủ hạ của Quan Đình Lung sẽ không bị khinh nhục, muốn làm kinh quan thì tới binh bộ, tuy ta không chấp chính binh bộ nữa, nhưng người ta nhét vào, hẳn sẽ không bị ức hiếp.
- Đó là điều ngươi xứng đáng nhận, tấu thỉnh công cho cươi đã đưa lên rồi. Giờ ta cần ngươi và Địch Nhân Kiệt cùng chỉnh lý số tài liệu kia, giữ lại một bản, một bản nộp cho thượng thư tỉnh.
Vân Diệp nhíu mày uống hết canh thịt dê, tiếp tục dặn:
- Mùa thu Địch Nhân Kiệt sẽ về, tới lúc đó ngươi đi cùng, cho ngươi chọn hàng hòa của người Thổ Phồn bỏ lại cho lên ba con lạc đà, chọn kỹ, sinh hoạt ở Trường An đắt đỏ lắm. Về rồi hộ bộ cũng sẽ cho ngươi bổng lộc mấy năm qua, tuy không nhiều, nhưng là pháp độ, không được chối từ, đi đi.
Khúc Trác không nói câu nào, nghe thấy Vân Diệp đuổi mình đi mới vội nói:
- Hầu gia, hay là học sinh ở lại giúp người, không ai hiểu Tây Vực hơn học sinh nữa, chỉ cần Tiểu Kiệt về mang theo ba mẹ con họ theo là đủ.
Vân Diệp mỉm cười:
- Nghe nói khi đại quân vào thành ngươi rống cái gì đó, ai dám đấu với ta một trận? Với cơ thể này của ngươi không chịu nổi hành quân gian khổ đâu, nói gì tới đánh với đấm.
- Hầu gia đồng ý đi, học sinh xuất thân thấp kém muốn leo lên chỉ còn cách chịu khổ, học sinh muốn ở Bắc Đình thêm vài năm, để lại chút tích góp cho con, như thế dù chết cũng đáng.
- Nếu ngươi có tâm tư đó thì ở lại làm tham quân đi, còn khi nào mới kiếm được công lao thì trời mới biết, chuyến này tiền đồ chúng ta còn mù mịt lắm...
Vân Diệp rời nhà Khúc Trác, chân trời xuất hiện màu lam, một ngày sắp kết thúc.
Thành Thiện Thiện lần đầu tiên đầy binh tốt nhưng lại yên ổn vô cùng, không ai kéo nữ nhân từ trong nhà đi, cũng không ai cướp chút lương thực ít ỏi của người, thương nhân kinh ngạc phát hiện, những binh sĩ này mua đồ lại còn trả tiền.
Người tâm tư linh hoạt chút thấy quân tốt khắp nơi liền cắn răng đem toàn bộ hàng hóa bày ra, quân Đường thích nhất là các loại đĩa khác nhau, dù đĩa đồng hay đĩa bạc đều thích. Một số thậm chí còn lấy vàng ra để thợ vàng đánh cho mình, gạc nai, mỏ vẹt là thứ họ ưa chuộng nhất.
Phàm là thương nhân lớn gan mở hiệu kinh doanh đều kiếm khẳm, người nhát gan thì hối hận đấm ngực, một số phụ nhân trẻ mặc y phục diễm lệ tới tửu quán khiêu vũ, cả tối thu được rất khả quan, đám phụ nhân rất tức giận, đã thành công khơi lên lửa dục của đám quân nhân trẻ, nhưng lại bị quân nhân tuổi cao quát một tiếng, ngoan ngoãn rời đi.
Quân sĩ vào sa mạc thăm dò đã quay lại, người Thổ Phồn tới nước Úy Lê, thế khác gì tự sát? Vân Diệp lấy làm lạ vô cùng, bọn chúng không thể sống quá nửa tháng trong sa mạc với lượng nước ít ỏi mang theo.
Một lão binh râu hoa râm chắp tay nói:
- Đại soái, thuộc hạ cho rằng bọn chúng định uống máu ngựa...
Vân Diệp thấy lão binh ngập ngừng thì cười:
- Ý ngươi là chúng định ăn thịt người? Chỗ này không có lấy một cọng cỏ, một giọt nước, ăn sống thịt người rất khó, vả lại con người thời gian dài không uống nước, máu sẽ đặc, khó uống lắm.
Lão binh choáng váng, sao đại soái lại biết tỉ mỉ như thế, chẳng lẽ đại soái từng ăn thịt người? Thấy Vân Diệp liếm môi, không khỏi kinh hoàng.
Người Thổ Phồn đã đi rất xa rồi muốn quay lại là không thể, mục đích đã đạt được, Vân Diệp lệnh toàn quân chuyển sang thành Lâu Lan, ở đó cần tiếp nhận lạc đà, có nó là có thể tung hoành Tây Vực, giáp sát người Hồ tây tiến.
Nhìn thủ hạ của mình, lại nghĩ tới trận chiến Đát La Tư (Trận talas) trong ký ức, vũ trang Đại Đường khi đó đã đạt tới đỉnh cao của thời kỳ binh khí lạnh, không khác bộ hạ hiện giờ của mình là bao. Nhất là sàng nỏ thập nhỉ đảm khủng bố thì thứ nỏ tám trâu hiện giờ của Vân Diệp không so được, nỏ tám trâu được mỗi ưu điểm nhẹ, bắn nhanh.
Nhiều tướng lĩnh cho rằng đối thủ là khinh kỵ, hơn nữa lấy tập kích đường dài là chiến thuật chính, nên họ thích khinh kỵ, ví như Hầu Quân Tập, Lý Tịnh, bọn họ thích dùng chiến thuật biến hóa làm suy sụp kẻ địch, cuối cùng đánh một trận là thắng.
Vân Diệp không như thế, y cho rằng mình không phải tướng tài gì hết, nên giữ an toàn cho bản thân là tiền đề, mình có hung khí như thuốc nổ, đánh trận rất tiện, nỏ tiễn mang thuốc nổ không chỉ giết được kẻ địch, còn đánh tan tự tin của chúng, có thể phân thắng bại trong thời gian ngắn nhất, cho nên cần giữ một đạo kỵ kinh hạng nặng chuyên công phá phòng tuyến cuối cùng của kẻ địch.
Hiện giờ y đã hiểu vì sao trong trận Đát La Tư, vì sao quân Đường chỉ có hơn ba vạn, vì đó là cực hạn cung ứng hậu cần, vì ba vạn người mình tới Bắc Đình, triều đình phải triệu hồi hơn hai vạn sáu nghìn quân của Tô Định Phương về, sáu vạn đại quân, binh bộ có chết mệt cũng không tiếp tế nổi.
Nhìn xung quanh, toàn là kẻ địch, tình báo của Khúc Trác không chỉ một lần nói người Tây Vực không thể tin được.
Cũng tốt, lão tử cũng chẳng phải quân chính quy, nơi này không cần quân chính quy, lão tử thà làm cường đạo có kỷ luật, dù sao chẳng có gì đáng quý, phá tan hoàn toàn Tây Vực, như thế không ai nhòm ngó mảnh đất này nữa.
Nếu làm đạo tặc, tất nhiên không trú ở thành Thiện Thiện, đạo tặc mà không chạy khắp nơi sao thành đạo tặc. Bắc Đình quá rộng, chút nhân mã của mình chia ra đồn trú thì kết quả bị người ta diệt từng phần, cuối cùng là toàn quân bị diệt, hiện giờ cần làm là giữ đội quân cường đại, năm ngón tay bóp lại rồi đấm ra mới có sức uy hiếp.
Quách Hiếu Khác đô hộ An Tây đô hộ phủ đang thủ ở Quy Tư cũng không dám đem binh lực phân tán, ông ta chỉ có một vạn hai nghìn người, trong đó một nửa là bộ binh, nên không gian hoạt động càng nhỏ.
Đều là đô hộ phủ, nhưng chức của Quách Hiếu Khác thấp hơn Vân Diệp hai cấp, có điều hai người không có quan hệ trên dưới, An Tây và Bắc Đình vốn không thể chia ra, song hoàng đế không cho pháp thống soái nắm hơn năm vạn quân xuất hiện.
Có thể nắm hơn ba vạn bốn nghìn quân nhưu Vân Diệp là cực hạn hoàng đế có thể tín nhiệm.
Thành Loạn Thạch đã xây dựng gần xong, rất đơn giản, dùng đá chất lên, khe hở nhét cát vàng vào thế là xong, tổi gió thổi qua khe đá, chẳng khác gì thành ma quỷ.
Viên Thủ Thành nhìn thấy Thành Loạn Thạch như nhìn thấy bảo bối, xin Vân Diệp quyền cải tạo trận địa ngoài thành, thế là dẫn người Lâu Lan và thợ trong quân đi bố trí trận loạn thạch theo ý riêng của ông ta.
Vật liệu nơi này quá nhiều, đá có khắp nơi, thêm vào công tượng làm ra cần cẩu, càng khiến Viên Thủ Thành tinh thần phấn chấn như hổ thêm cánh.
Trận Talas: hơn trăm năm sau mới diễn ra, trận này quân Đường thua, tốn quân mất đất không đau, vì khi đó đang diễn ra loạn an sử, Trường An bị mất, quân Đường viễn chinh bị lệnh quay về trấn áp phản loạn, đau nhất do bỏ chạy gấp nên để lại nhiều công cụ chiến tranh, vô số thợ bị bắt làm tù binh, làm công nghệ làm giấy, rồi cách đóng các loại vũ khí công thành bị người Ả Rập chiếm được, dần dần truyền sang Châu Âu.
vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%B...A1t_La_T%C6%B0
__________________
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2