Vĩnh Sinh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1246: Đánh Ra Đi!
hông!” Trí Quyền Mục Dã Chân thấy Phương Hàn trực tiếp thu hết mười tám khạp Phật Chi cấp bậc Thánh nhân, lập tức trong lòng phát ra một tiếng gầm rú rít gào xé nát tim gan.
Tuy rằng hiện tại hắn cùng Phương Hàn là tạm thời ở trong trạng thái hợp tác, nhưng bảo tàng là bảo tàng, hai người cùng chung một tâm trạng muốn thu lợi ích càng nhiều về phần mình.
Trí Quyền Mục Dã Chân ngàn vạn lần không nghĩ tới: Phương Hàn tiến vào chẳng những không bị lực ép của phật quang chút nào, thậm chí còn có thể không ngừng hấp thu phật quang vào trong cơ thể hắn.
Hắn kiệt lực muốn tới gần thi hài Phật Hoàng thu lấy bảo bối, nhưng nửa bước khó đi, mà Phương Hàn thu lấy pháp bảo dễ dàng nhàn nhã như đi dạo trong sân nhà. Nhìn thấy một màn như vậy, lúc này ngay cả một ngụm nước canh hắn cũng nuốt không trôi.
Điểm quan trọng là nếu Phương Hàn thu được bảo bối, hoàn toàn có thể một kiện cũng không chia cho hắn, bởi vì dựa theo danh phận: Ở bên ngoài, Phương Hàn một mình chống lại Tiểu Thạch Hoàng, Võ Bá hồi lâu, để cho rất nhiều Thánh tử đều thấy ở trong mắt. Là Phương Hàn tranh thủ thời gian cho hắn, nếu dưới tình huống như vậy hắn cũng không có lấy được pháp bảo, ngược lại để rơi vào tay Phương Hàn, một khi truyền ra ngoài mọi người đều sẽ cho rằng hắn vô dụng, mà không phải là Phương Hàn vô tình vô nghĩa.
Nghĩ tới điểm này hắn bực tức khó chịu đến thiếu chút nữa hộc ra một ngụm máu tươi.
“Trí Tuệ Quang, chiếu sáng tương lai, Trí Quyền Ấn!”
Trí Quyền Mục Dã Chân đột nhiên bùng nổ, toàn thân pháp lực ngưng tụ thành một cự quyền, quyền này là Trí Tuệ Quyền, kết hợp cùng phật quang, tràn ngập thiên cơ.
Trên thi thể Phật Hoàng phát ra uy nghiêm dường như cảm giác được cổ trí tuệ thiên cơ này, không ngờ có một loại xu thế mặc nhiên đồng ý, giảm bớt một ít áp lực cho hắn.
- Trí tuệ của Mục Dã huynh quả nhiên cao minh, có thể được Phật Hoàng Phật môn thừa nhận. Chúng ta hãy so tài đi, xem ai thu được nhiều pháp bảo hơn.
Phương Hàn cười ha hả, trên tay cũng không dừng lại chút nào, phù lục Thế Gian Tự Tại Vương Phật phát ra hào quang càng ngày càng rực rỡ, vô cùng chói lọi, tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng y màu vàng kia càng ngày càng rõ nét, tiếng ngâm lại to rõ vang vọng hơn.
“Tiên hữu tạo hóa hậu hữu thiên,
Tự tại canh tại tạo hóa tiền,
Sinh lai chích hữu thập bát tuế,
Nhất cá hỗn độn thị nhất niên.”
(Tạm dịch:
Tạo hóa có trước sau có trời,
Trước tạo hóa chỉ Tự Tại thôi,
Sinh ra tới nay mười tám tuổi,
Một hỗn độn là một tuổi đời. )
Tiếng ngâm này vừa vang lên, toàn bộ phật quang trong kho báu Phật môn như trăm sông đổ về biển, toàn bộ đều nghe hắn chỉ huy tiến vào trong phù lục, mà rất nhiều pháp bảo trên đài sen ở trung ương Đại Hùng Bảo Điện kia, toàn bộ đều nhảy vọt lên, hội tụ trong phật quang, rồi cũng bị thu vào phù lục.
Một kiện giới đao tiên khí tuyệt phẩm.
Một chuỗi tràng hạt.
Một tòa bảo tràng.
Một đôi kim luân.
Một hồ lô đan dược.
Một cái bình bát tử kim...
Toàn bộ đều bị Phương Hàn thu vào túi, Trí Quyền Mục Dã Chân trông thấy mà lòng đau như cắt, trong mắt thiếu điều ứa máu tươi.
“Diệt Pháp Giới Đao này tiếp cận tiên khí vương phẩm! Quả thật là hàng tốt, ít nhất phải cần hơn một trăm linh quang bất diệt của Nguyên Tiên mới có thể luyện chế thành. Tài liệu là Phật kim thiên địa, một đao này nơi tay, diệt sạch thế gian vạn pháp.” Trong lòng Mục Dã Chân đang rít gào xót xa. Hắn được xưng là trí tuệ giả, kiến thức uyên thâm, gần như là không có pháp bảo nào trong thiên hạ mà hắn không biết. Những chí bảo Phật môn này hắn đều biết rõ lai lịch, thậm chí là đã chém giết qua bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu chiến tích lớn nhỏ, hắn cũng đều rõ như lòng bàn tay.
Chính vì nguyên nhân như thế hắn mới đau lòng.
Thế nhưng, hắn không có cách nào ngăn cản Phương Hàn thu pháp bảo.
“Đó là Minh Thế Giới Niệm Châu! Chính là tràng hạt do vô số xương đỉnh sọ của Minh Vương luyện chế thành. Dùng để tu luyện quả thực là làm ít công to. Hơn nữa dùng để đối địch có thể diễn biến ra vô số Minh Vương, hội tụ thành dòng thác lũ. Còn bảo tràng kia tên là Thất Bảo Kim Tràng dùng để trấn áp núi non sông nước, tổng cộng có bảy tầng, mỗi một tầng đều có được chân niệm Phật Đà vô thượng trấn áp. Một đôi kim luân kia tên là A Dục Luân, kết hợp song luân dù là Nguyên Tiên trong nháy mắt cũng bị giết chết. Còn hồ lô đan dược là Tuyệt Luân Đan, là đan dược đỉnh phong trong tiên đan vương phẩm...”
Từng kiện pháp bảo hắn đều thuộc như lòng bàn tay, đáng tiếc hiện tại đều không thuộc về hắn.
Chỉ trong vòng nửa hô hấp, Phương Hàn đã thu sạch tất cả pháp bảo trên đài sen, tổng cộng không sai biệt lắm hơn mười kiện chí bảo uy lực mạnh mẽ.
Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là muốn thu đài sen kia, cùng với thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng ngồi trên đài sen. Không hề nghi ngờ, toàn bộ bên trong bảo tàng Phật Môn, quý báu nhất, có giá trị nhất chính là khối thi thể này.
Nếu thu được thi thể của một vị Hoàng giả Chí Tiên, chỉ sợ có thể trực tiếp giúp cho Bát Bộ Phù Đồ, hoặc là chí bảo Tam Thập Tam Thiên tấn chức đại quy mô trở thành tiên khí tuyệt phẩm, giúp cho thực lực của Phương Hàn có thể đạt tới trình độ chống lại Thánh nhân.
Tuy nhiên, mặc dù có phù lục Thế Gian Tự Tại Vương Phật, thi thể Phật Hoàng trên đài sen vẫn như cũ không dễ dàng thu lấy.
Phật quang của Thế Gian Tự Tại Vương Phật càng ngày càng mạnh, bàn tay to chụp xuống, không ngờ trên thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng xuất hiện lớp lớp hào quang sáng rực, dĩ nhiên cũng là Đại Nhân Quả Thuật, đại biểu cho ánh sáng nhân quả báo ứng.
Hiển nhiên bên trong thân thể Phật Hoàng này cũng ẩn chứa lực lượng Đại Nhân Quả Thuật cực kỳ cường đại.
Không ngờ ở thời điểm Đại Nhân Quả Thuật kia tiếp xúc với phù lục Tự Tại Vương Phật, ngược lại ăn mòn lại đây, dường như muốn bài trừ ý niệm của Phương Hàn lưu ở trong đó, muốn luyện hóa đạo phù lục này.
Theo bản năng Thiên Thiện Phật Hoàng muốn chiếm đạo phù lục này, sau khi chiếm được, thậm chí có thể một lần nữa sống lại.
“Thật là lợi hại!”
Phương Hàn vừa động trong lòng, giữa mi tâm vô số Văn Minh Sử phóng vọt ra. Ngay trong khoảnh khắc đó hắn lập tức cảm nhận được ở trong cơ thể Thiên Thiện Phật Hoàng, có một đạo mật chú thập phần quỷ bí, cùng một nhịp thở với phù lục Tự Tại Vương Phật. Nếu chính mình không đủ cường đại chỉ sợ tấm phù lục này đã bị thu mất.
Còn hơn thế, dưới sự ăn mòn của phật quang Phương Hàn cảm giác được phù lục bỗng trở nên nặng như núi, chính mình vận dụng nó đều phải cố hết sức.
Ầm!
Ngay lúc Phương Hàn đang cố sức chống lại, bên ngoài chấn động kịch liệt, rồi một đạo thạch khí, một đạo khí tức Võ Bá, buông xuống bên trong Đại Hùng Bảo Điện. Nhưng bị phật quang cản trở, lập tức dừng lại ở đó.
Dĩ nhiên là hai đại bá chủ Võ Bá Hoàng Phủ Phi, Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi rốt cục đã tiến vào.
“Không xong! Hắn sắp thu sạch tất cả bảo tàng! Bên trong kho báu Phật môn này có giá trị nhất, chính là thi thể của Thiên Thiện Phật Hoàng. Nếu bị hắn thu lấy, tương lai luyện hóa thành công thành tựu Thánh nhân, chỉ sợ sẽ trở thành một mối họa lớn!”
Vừa vào trong nhìn thấy Phương Hàn đang thu thi thể của Thiên Thiện Phật Hoàng, Võ Bá, Tiểu Thạch Hoàng đều cả kinh.
Chuyện này quả thực không thể chấp nhận. Hiện tại Phương Hàn đã đủ lợi hại, nếu còn thu được bảo tàng lần này vậy còn tới đâu? Lúc đó đích thực là không có người nào có thể kiềm chế hắn.
Lập tức, hai người Tiểu Thạch Hoàng, Võ Bá, cùng liên thủ, tiên lực kết nối, một đạo thần quang mênh mông cuồn cuộn như dòng sông công kích tới.
Trí Quyền Mục Dã Chân cũng không hề ra tay ngăn cản, mà lại bay vọt sang bên cạnh. Hắn không tiện ra tay công kích Phương Hàn nhưng cũng không có khả năng ngăn cản giúp Phương Hàn, ngược lại trong lòng hắn còn hy vọng Tiểu Thạch Hoàng cùng Võ Bá đánh cho Phương Hàn bị thương, để hắn không thể thu được thi thể Thiên Thiện Phật Hoàng.
- Hai người các ngươi cũng không làm gì được ta! Các bảo bối đi ra cho ta! Võ Đạo Thần!
Đúng lúc này, những pháp bảo Phương Hàn mới vừa thu, cùng với mười mấy con yêu ma Nguyên Tiên mới hàng phục đều hiện ra. Một Võ Đạo Thần từ từ trồi lên, hơn mười kiện pháp bảo cường đại quay tròn chung quanh Võ Đạo Thần.
Đây là bảo bối Phương Hàn vừa mới thu, ngay lập tức đã bị luyện hóa, biến thành bảo bối của mình, toàn bộ đều giao cho đám yêu ma kia sử dụng. Từng luồng từng luồng tinh vụ bổ thiên được rót vào cơ thể những con yêu ma, làm cho lực lượng của chúng cường đại hơn, pháp tắc cứng cỏi hơn.
Những con yêu ma này tạo thành Võ Đạo Thần liền đánh ra Văn Minh Sử Võ đạo, không ngờ thoáng cái đã chặn đứng thế công của Tiểu Thạch Hoàng cùng Võ Bá.
- Thiên Thiện Phật Hoàng, ta mới là ý niệm của Thế Gian Tự Tại Vương Phật, chân chủ Phật môn, tất cả lực lượng thêm vào một thân ta, sinh diệt của Phật môn đều ở một ý niệm của ta, mau mau hàng phục còn có một đường sinh cơ! Lục tự chân ngôn, Úm Ma Bá Mễ Ni Hồng!
Phương Hàn niệm lớn sáu chữ chân ngôn, mỗi một chữ đều chấn động “ông ông” vang dội. Lập tức khí tức Phật Hoàng kia liền suy yếu đi vài phần.
Dù sao, Phật Hoàng này không phải là chân chính Hoàng giả Chí Tiên mà chỉ là một khối thi thể, cũng không tụ tập được một phần trăm lực lượng lúc sinh thời. Nếu không giết sạch mọi người cũng dễ như trở bàn tay.
- Tuyệt đối không được để hắn thu lấy thi thể Hoàng giả Phật môn. Mục Dã Chân! Ngươi còn không ra tay! Hắn lợi dụng ngươi, ngươi căn bản không thể thu được một góc nhỏ bảo tàng, không bằng chúng ta ba người liên thủ đánh chết hắn rồi chia nhau bảo tàng!
Hoàng Phủ Phi truyền một đạo ý niệm vào trong óc Mục Dã Chân.
Trong khoảnh khắc đó, Mục Dã Chân liền có vài phần ý động.
“Không xong!”
Trong lòng Phương Hàn bỗng dưng cảm nhận được một mối nguy cơ thật lớn, hắn trí tuệ thông minh cỡ nào, hơi suy nghĩ một chút lập tức liền hiểu được tiền căn hậu quả. Nếu đúng lúc này Mục Dã Chân gia nhập trận doanh đối phương chống lại mình, thì mình cũng đừng mơ tưởng đoạt được pho chí bảo này.
Ầm!
Lực lượng cực lớn vô cùng vô tận từ trong thân thể hắn bùng phát ra, ngay lập tức hắn đột nhiên đánh ra Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa Thần Quyền ba mươi ba lần chiến lực.
Toàn bộ bên trong điện đường Phật môn, toàn bộ không gian trong Đại Hùng Bảo Điện đều là bóng dáng của hắn, lực lượng mang tính hủy diệt công kích khắp nơi. Lúc này tu vi của hắn đã là Bán Thánh, thậm chí có thể chạm tới chân chính Thánh nhân, bộc phát ra ba mươi ba lần chiến lực rốt cuộc lợi hại biết bao? Tương đương với ba mươi ba Bán Thánh ra tay cùng một lúc.
“Mau lui! Đây lực lượng gì, nếu ta dụng phải chỉ sợ lập tức chết ngay!” Trí Quyền Mục Dã Chân cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, trên mặt rất nhanh biến sắc, thân thể không tự chủ được liên tục lui về phía sau.
Mà đúng lúc này, Phương Hàn đã xoay người lại phát động công kích nhắm vào Võ Bá Hoàng Phủ Phi, Tiểu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi.
- Hai người các ngươi thật đúng là muốn chết, tưởng thực lực của ta chỉ có thế thôi sao? Hiện tại sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt biết cái gì gọi là Võ đạo chân chính.
Trong lúc công kích, Phương Hàn truyền ra từng đợt từng đợt ý niệm cường đại.
“Liều mạng!”
Đến lúc này đầu óc Võ Bá, Tiểu Thạch Hoàng đều trống rỗng, chỉ thấy Phương Hàn đầu đội trời chân đạp đất, lực lượng cực lớn cuồn cuộn mà đến, không thể ngăn cản, hai người lập tức vận dụng toàn lực liều mạng chống đỡ một quyền của Phương Hàn.
Tiểu Thạch Hoàng bộc phát ra ước chừng mười ba lần chiến lực, còn Võ Bá thì lại bộc phát ra mười lăm lần chiến lực.
Lực lượng của ba đại cao thủ va chạm cùng một chỗ biến thành một lốc xoáy, toàn bộ bảng hiệu Đại Hùng Bảo Điện thoáng cái bị nổ tan thành bột phấn, Điện thờ Tử Ma Chân Kim khắp nơi đều lộ ra vết nứt.
Bịch! Bịch! Liên tục hai tiếng vang, không ngờ thân thể Tiểu Thạch Hoàng, Võ Bá lại bị Phương Hàn đánh bay đi, theo cửa điện thờ bay vèo ra ngoài, ở trên không trung phun ra máu tươi tung tóe. Chỉ một chiêu hai người bại trận.
Vĩnh Sinh Vĩnh Sinh - Mộng Nhập Thần Cơ Vĩnh Sinh