Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quốc Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1211: Bà Lão
D
ù trại Lạc Nhật chưa bị đánh hạ, nhưng các trại khác trên núi Hồ Lô đều bị quan binh khống chế. Các trại khác ngoại trừ tù binh vào rừng làm cướp, còn lại là gia quyến mấy trăm tên sơn phỉ.
Những gia quyến này chủ yếu là những gia quyến đầu mục lớn nhỏ, chẳng qua là một đám người già, phụ nữ, trẻ em, Sở Hoan đương nhiên sẽ không khó xử những người này, tạm thời thu xếp cho mọi người, đợi sau này sẽ bố trí tiếp. Còn những sơn phỉ bị bắt làm tù binh kia, thì khoanh vùng giam lại, để quan binh canh giữ. Người lưu lại tại các trại khác cũng không nhiều, không ít kẻ vẫn cố chấp chống lại đều chết.
Số người sống sót của các trại khác còn không đến bốn năm trăm người, nhưng trận chiến dưới núi ở trại Lạc Nhật, lại bắt sống được một đám tù binh.
Sở Hoan một mặt cho người khống chế tù binh, mặt khác chia người tìm kiếm đồ vật lưu trữ ở trại Hồ Lô. Trước kia Sở Hoan nghĩ, một hang ổ đám thổ phỉ có xa hoa đến đâu thì cũng không có quá nhiều thứ. Đến khi truy tìm đồ đạc đưa xuống chân núi, Sở Hoan mới biết, đồ đạc mà trại Hồ Lô tích trữ vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Ngoại trừ quân giới và ngựa, trên núi cao như vậy mà chúng tích trữ được cả núi lương thực.
Quân giới chủng loại đa dạng phong phú, trường thương, đoản đao, áo giáp, cung, một đống tên, chồng chất dưới chân núi, như một ngọn núi. Ngoài ra, còn có một đống lớn tiền tài, sắp thành rương thành đống. Đám tướng sĩ cũng không ngờ thu được nhiều đồ như vậy, đề là cực kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Sở Hoan nhìn đống đồ chất cao như núi không mừng mà kinh hãi.
Nếu như nói vàng bạc tiền tài cướp bóc được từ bốn phương, vậy thì ngựa và binh khí là từ đâu ra?
Quân giới trang bị của trại Hồ Lô, đủ cho hơn vạn người, đây quả thực là thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng là một dã tâm thật lớn. Nếu không phải lần này tiêu diệt được trại Hồ Lô, lại qua thêm một năm nữa, thanh thế của trại Hồ Lô lại càng thêm to lớn. Có một kho đồ vật phong phú như vậy, quan phủ muốn đối phó với thế lực như vậy, chỉ sợ phải hao tổn hết thảy tâm huyết.
Toàn bộ cảnh kinh tâm trước mắt, trong lòng Sở Hoan không nhịn được sinh ra hàn ý, nghĩ trong lòng lần này quả nhiên may mắn, lợi dụng bỏ đi một quân cờ, tính kế chiếm trại Hồ Lô, nếu không hậu quả đúng là không lường được.
Đang cùng mọi người kiểm tra đồ đạc, hắn chợt nghe thấy tiếng vó ngựa chay tung trời. Một người bước xuống từ trên ngựa, Sở Hoan nhìn thấy là Hứa Thiệu. Hứa Thiệu bước nhanh tới chắp tay chào hỏi:
- Đại nhân!
Sở Hoan hỏi:
- Đã tìm kiếm tất cả các trại chưa, còn nơi nào bỏ sót không?
- Vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Hứa Thiệu nói:
- Đại nhân, mạt tướng dẫn ngài đi gặp một người.
- Một người.
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi lại:
- Người nào?
- Đại nhân nhất định sẽ hứng thú.
Hai tròng mắt Hứa Thiệu loé lên một vẻ phấn khích.
Sở Hoan nhìn thấy người Hứa Thiệu muốn mình gặp, có chút mơ hồ khó hiểu. Người Hứa Thiệu mang tới, không phải đại hán khôi ngô, cũng không phải văn sĩ nhẹ nhàng, càng không phải mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, mà là một bà cụ.
Bà lão quần áo mộc mạc, mái tóc trắng xoá, nhìn qua có lẽ đã qua lục tuần, nếp nhăn hằn trên trán nhìn đầy vẻ tang thương. Bà lão nhìn thấy Sở Hoan, không đổi sắc, mà vô cùng bình tĩnh.
Trong khi Sở Hoan còn hơi nghi hoặc, Hứa Thiệu đã nói nhỏ bên tai Sở Hoan:
- Đại nhân, đây là mẫu thân của Lô Tồn Hiếu.
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn bà lão vài lần. Dù tuổi tác đã cao, nhưng Sở Hoan nhìn ra, bà lão này khung xương khá lớn, lúc trẻ hắn là một phu nhân có thân thể khỏe mạnh.
Chỉ là Sở Hoan âm thầm cảm giác bà lão này không giống lão phu nhân bình thường khác, nhìn rất có giáo dưỡng, dường như không phải là xuất thân từ gia đình nhỏ.
- Bà lão, ta là Tổng đốc Tây Quan Sở Hoan.
Sở Hoan vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói:
- Khiến bà kinh sợ rồi.
Lô mẫu dò xét Sở Hoan vài lần, thanh âm già nua vang lên:
- Đều nói ngươi là một vị quan tốt, nhưng vì sao ngươi phải giúp triều đình hại người?
Một câu nói khó hiểu kia, Sở Hoan nhẹ nhàng hỏi lại:
- Bà lão cớ gì nói ra những lời như thế?
- Hoàng đế không cho dân chúng sống sót, không phải chết vì chiến tranh, thì là bị quan tham giày vò, có người sống rồi dần dần chết đói...!
Lô mẫu chậm rãi nói:
- Bọn họ đều nói sau khi Sở tổng đốc đến Tây quan đã làm nhiều chuyện tốt, thế nhưng... sao ngươi lại đánh núi Hồ Lô, đây đều là những nghĩa sĩ phản kháng Bạo Tần?
- Phản kháng Bạo Tần?
Sở Hoan hơi chau mày:
- Bà lão, bà nói là mọi người trên núi Hồ Lô này là nghĩa sĩ phản kháng triều đình?
Lô mẫu không hề do dự nói:
- Đương nhiên, thôn chúng ta, trước kia bị tham quan bóc lột, thuế má nặng nề tăng từ năm này qua năm khác, về sau những thanh niên trai tráng trong thôn bị bắt đi đánh giặc, bao nhiêu người một đi không trở lại, không đánh được giặc, người Tây Lương đánh tới, triều đình lại ở đâu? Chúng ta chịu nhiều áp bức, muốn tiếp tục sống, nhưng người Tây Lương đánh tới, quân lính không có che chở chúng ta, quan lại đều nói triều đình sẽ đưa lương thực tới, không để chúng ta chết đói. Nhưng cuối cùng... chết đói biết bao người?
Sở Hoan thở dài một tiếng hỏi:
- Bà lão, vì sao bà lại lên núi?
- Triều đình không cho chúng ta sống sót, chúng ta cũng nên tự mình nghĩ đường sống.
Lô mẫu nhìn thẳng vào mắt Sở Hoan:
- Cầu tướng quân phản kháng Tần quốc, hơn nữa đối tốt với dân chúng chúng ta. Chúng ta sắp chết đói, là Cầu tướng quân cho chúng ta lương thực. Ông ấy muốn lật đổ Bạo Tần, Hiếu Nhi cùng mấy thanh niên trai tráng còn sống trong thôn, đã lên núi trợ giúp Cầu tướng quân đánh triều đình.
Sở Hoan "Ồ" một tiếng, hỏi ngược lại:
- Bà thấy Cầu tướng quân là một người tốt?
Lô mẫu cười nhạt một tiếng:
- Trong mắt các ngươi, ông ta đương nhiên là người xấu.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Bà lão, bà có biết, Cầu tướng quân không để ý tới huynh đệ của mình, một mình phá vòng vây chạy, hiện giờ con của bà Lô Tồn Hiếu dẫn hơn ngàn người trú đóng tại trại Lạc Nhật, bọn họ chống đỡ không được bao lâu nữa.
Lô mẫu như nghĩ đến điều gì, cười nói:
- Ngươi muốn dùng ta làm con tin, uy hiếp Hiếu Nhi đầu hàng?
Bà lắc đầu:
- Ngươi không cần phí công nghĩ đến điều này. Hiếu nhi dù hiếu thuận, nhưng cũng biết phải trái rõ ràng, nó sẽ cùng các ngươi liều mạng đến cùng, tuyệt đối không vì ta mà đầu hàng.
Sở Hoan cười khổ đáp:
- Bà lão, xem ra bà rất có thành kiến. Nhưng bà yên tâm, việc bỉ ổi vô sỉ như vậy, ta cũng khinh thường. Nếu bà đồng ý, ta hiện tại sẽ đưa bà đi gặp Lô Tồn Hiếu.
Lô mẫu khẽ giật mình, hẳn không thể ngờ Sở Hoan sẽ nói như vậy.
- Nhưng mà trước khi tới đó, ta muốn mang bà đi tới một chỗ.
Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị nói:
- Bà lão là người hiểu rõ thị phi, ta nghĩ bà xem xong sẽ hiểu rõ trắng đen.
Lô mẫu hơi nghi hoặc chút xíu.
Sở Hoan tự mình đem theo Lô mẫu, đi về phía Phiêu Hương Phong. Lô mẫu đã quá lục tuần, không thể từ chân núi leo lên, cho nên Sở Hoan đặc biệt phân phó vài binh sĩ khoẻ mạnh cõng bà lên núi.
Lô mẫu trong nhất thời không hiểu Sở Hoan muốn làm gì trong Hồ Lô, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Tới bên ngoài hang đá kia, Sở Hoan mệnh lệnh cho người buông lỏng ra, tự mình dắt Lô mẫu vào động:
- Bà lão, vốn không nên mang bà tới chỗ này, nhưng bà muốn rõ thị phi, ta cũng đành phải đem bà đến, cho bà xem Cầu tướng quân tốt với bà đã làm những gì.
...
...
Trại Lạc Nhật.
Dù bị vây chết tại Lạc Nhật Phong, nhưng Lô Tồn Hiếu không thỏa hiệp, cũng chưa bao giờ muốn đầu hàng quan binh. Đám sơn phỉ phá vòng vây thất bại trở về đỉnh núi Lạc Nhật, Lô Tồn Hiếu lần đầu tiến công phân thành hai tốp, tốp một canh giữ bên kia tường đá, một tốp khác là giữ chặt đường núi.
Trại Lạc Nhật có thiết kế một kho binh khí nhỏ, chứa không ít binh khí. Nhưng lại không có kho lương, lương thực trên núi không nhiều, gần hai nghìn người cần ăn cơm, lương thực trên núi không đủ cho vài ngày.
Nghe nói Cầu tướng quân đã phá vòng vây ra ngoài, Lô Tồn Hiếu cũng không hề trách cứ y đã bỏ lại mọi người. Ngược lại, cảm thấy Cầu tướng quân có thể phá vòng vây, sau này còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Triệu Phong trại chủ Lạc Nhật trại vốn là kiện tướng đắc lực của Cầu tướng quân, nhưng tại lúc phá vòng vây, xả thân chết trận, Cầu tướng quân không ở đây, quần long vô thủ, Lô Tồn Hiếu phải gánh vác chức trách dẫn dắt mọi người.
Sáu vị Phong chủ, Toàn Phong chủ bị Cừu Như Huyết một đao chém chết. Triệu Phong chủ và một lão Phong chủ khác chết trận khi phá vòng vây, ngoài Lô Tồn Hiếu, còn hai Phong chủ còn sống lui về trại Lạc Nhật. Hai người cũng không nói hai lời với đám người Lô Tồn Hiếu, lúc này, chỉ cần sống sót, thống soái sơn phỉ, chỉ thêm áp lực, cũng không có lợi ích gì.
Hơn nữa, Lô Tồn Hiếu là mãnh tướng số một ngoài Cầu tướng quân, để gã thay Cầu tướng quân dẫn dắt mọi người, cũng là chuyện thường tình.
Binh khí trong kho binh khí đều chuyển ra, chuẩn bị đến tường đá bên đường núi, Lô Tồn Hiếu cố tình muốn liều mạng đến phút cuối cùng. Dù là cuối cùng thật sự bị bao vây chết đói, cũng muốn tiếp tục duy trì đến khắc cuối.
Vết thương trên người gã chỉ qua xử lý băng bó đơn giản. Dù mất nhiều máu, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng gã vẫn đích thân bố phòng, thậm chí còn kiểm tra thương binh, giúp bọn họ băng bó.
Quan binh không có tấn công. Gã ở trên lầu tháp trại Lạc Nhật, thậm chí có thể nhìn thấy quan binh vận chuyển đồ đạc xuống núi, dưới chân núi đồ đạc chất đống. Lô Tồn Hiếu nghiến răng nghiến lợi, tim đau như cắt. Những thứ này đều dự trữ chuẩn bị cho kháng chiến Bạo Tần, hôm nay bị quan binh thu lại, con đường kháng chiến Bạo Tần càng gian nan.
Chống cự hai ngày, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi. Lô Tồn Hiếu tìm một chốn nhàn rỗi bên cạnh đường núi chật hẹp, dựa vào một khối đá, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, một giấc này không biết ngủ bao lâu, cho đến tận khi có người gọi to, gã mới từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Phản xạ có điều kiện, thuận tay nắm lấy thanh đao, đứng dậy hỏi:
- Sao vậy? Quan binh đã đuổi tới?
Người kia lắp bắp lắc đầu nói:
- Không phải quan binh... là một bà lão!
Lô Tồn Hiếu nghe ra không phải quan binh truy tới, thở phào một hơi, thả lỏng thần sắc, ngạc nhiên hỏi:
- Bà lão? Cái gì bà lão?
- Lô Phong chủ, quan binh bên kia đưa một người tới.
Đám lâu la trả lời:
- Là một lão bà tóc bạc phơ, đang đi từ bên kia lại, cũng không biết rốt cuộc muốn gì.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Sa Mạc
Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quoc_sac_sinh_kieu__sa_mac