Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1204: Vương Nhị Ca Nổi Giận
N
gười phụ nữ váy đen “nhất chi hoa” thu của Thẩm Quang Hoa 10 nghìn nhân dân tệ, đong đưa đi ra hậu trường, phút chốc, liền đưa ba bốn người con gái ra. Mấy cô gái này đã tẩy trang, thay quần áo, một đám thanh xuân tươi đẹp, trang điểm xinh tươi. Đặc biệt là Tiểu Yến Hồng, diện mạo vô cùng nhu mì, dáng người thướt tha, đường cong uốn khúc, xinh đẹp kinh người.
Vương Thiện cũng không kìm nổi nhìn vài cái, tán thưởng nói:
- Cô gái này không tồi, có phải không Lưu Nhị?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi trừng mắt nhìn y một cái, cả giận nói:
- Anh nói không tồi thì không tồi, hỏi tôi làm gì?
- Ha ha, ánh mắt cậu tốt mà. Đều là mỹ nhân hàng đầu!
Vương Thiện liền cười nói, ánh mắt có chút gian tà
Phó cục trưởng Lưu nhất thời nghẹn họng.
Lời của Vương Thiện cũng không tính là thái quá, trước mắt Vương Thiện gặp qua mấy vị hồng nhan bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, chính thất phu nhân Vân Vũ Thường không tính, Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình, Đào Tiếu Bình, không ai không là mỹ nữ tuyệt sắc. Đặc biệt là Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình, càng là tuyệt đại báu vật. Vương Thiện nói hắn có ánh mắt tốt, cũng là xuất phát từ cảm giác.
Lưu Nhị ca có thể không biết, một vài con ông cháu cha trong vòng tròn đã gọi hắn là “sát thủ báu vật”.
Tiền Trí Dân ở một bên cười theo, tuyệt không ngắt lời.
Lời nói của hai vị Nhị gia, không phải y có thể tùy ý xen mồm. Giao tình chưa đến mức đó! Một người muốn lăn lộn được như cá gặp nước, điều quan trọng đó là phải biết địa vị của mình ở đâu, không tự coi nhẹ mình cũng không tự cao tự đại.
- Lưu Nhị, nói đứng đắn đi, tôi thật sự kiến nghị cậu bỏ ra chút tiền, bồi dưỡng tốt Tiểu Yến Hồng.
Vương Thiện uống một ngụm trà, cười nói.
- Cảm ơn, Vương Nhị ca, muốn bồi dưỡng, cậu tự mà bồi dưỡng, đừng có kéo tôi vào.
Lưu Vĩ Hồng hướng Vương Thiện chắp tay, xin thứ cho kẻ bất tài.
- Xì!
Vương Thiện liền rất không vui vung tay lên.
Lưu Vĩ Hồng tự lo uống trà, không để ý tới y.
- Đến đây, Yến Hồng, uống ly rượu này!
Bên kia Thẩm Quang Hoa cao giọng nói, đem một ly rượu thủy tinh cực lớn đến trước mặt Tiểu Yến Hồng. Lúc này Thẩm Quang Hoa đỏ mặt tía tai, cho thấy đã có vài phần say.
Mấy ông chủ ngồi cùng bàn, liền cùng nhau ồn ào, lớn tếng trầm trồ khen ngợi.
Giống như chỉ muốn gia nhập với mấy cô gái, ngay lập tức ra lệnh cho bọn họ nhanh chóng tăng ađrê-na-lin.
- Xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, chút nữa tôi phải diễn xuất, không thể uống rượu.
Tiểu Yến Hồng trên khuôn mặt xinh đẹp bay lên một vầng mây hồng, trốn tránh tay và ly rượu của Thẩm Quang Hoa, thấp giọng nói, bên trong thanh âm, có một ý nhu mì bẩm sinh nói không ra.
- Uống một ly thì có làm sao? Sao vậy, không nể mặt tôi à?
Thẩm Quang Hoa lập tức sa sầm mặt, rất không vui nói.
- Không phải, không phải, Tổng giám đốc Thẩm, tôi không có ý như vậy… Một chút nữa tôi thật sự phải diễn, bây giờ thật không thể uống.
- Đúng vậy, Tổng giám đốc Thẩm, lát nữa Yến Hồng còn phải hát vài bài… Ngài xem, có phải đợi diễn xong rồi sẽ cùng uống rượu với ngài?
Người con gái váy đen “nhất chi hoa” cũng vội ở một bên nhỏ giọng khuyên giải nói.
- Con mẹ nó, cho thể diện còn không muốn phải không?
Thẩm Quang Hoa đập một cái thật mạnh lên bàn, rống lên.
Một tiếng rống này nhất thời khiến toàn bộ hội trường trấn định lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về bên này, bao gồm cả diễn viên đang diễn trên sàn, cũng cùng dừng lại động tác tay, giống như tượng đất, kinh ngạc nhìn qua bên này.
Thẩm Quang Hoa một chút cũng không đem sự kinh ngạc của mọi người để vào trong mắt, đứng ở đó, một tay bưng ly rượu, một tay chỉ Tiểu Yến Hồng, quát:
- Tiểu Yến Hồng, cô bao nhiêu lần không nể mặt tôi rồi? Ông đây vẫn luôn chịu đựng không chấp nhặt với cô, cô còn trèo lên mũi lên mặt! Hôm nay, ly rượu này, cô uống được thì uống, không uống cũng phải uống. Nếu không đợi cô về Hà Đông, tôi cho người vẽ mặt của cô!
Tiểu Yến Hồng nhìn Thẩm Quang Hoa, nước mắt từng giọt rồi từng giọt thi nhau rơi xuống, vẻ mặt vừa tủi thân vừa bướng bỉnh, lại một câu cũng không nói.
- Tổng giám đốc Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm bớt giận…Cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, ly rượu này tôi thay cô ấy uống.
Người phụ nữ váy đen hiển nhiên sợ chết khiếp, vội vàng đứng lên, nơm nớp lo sợ nói, vẻ mặt khẩn cầu, đưa tay ra cầm ly rượu trong tay Thẩm Quang Hoa.
- Cút sang một bên!
Bàn tay thô to của Thẩm Quang Hoa không chút khách khí gạt đi, người phụ nữ váy đen đứng không vững, liền đập vào bàn, làm đổ hai ly rượu, “xoảng” một cái rơi xuống đất, bị vỡ tan tành.
- Nhất Chi Hoa, cô tự mình nói xem, Lão Thẩm của chúng tôi đối với các cô thế nào? Cái đoàn kịch rách này của các cô tiêu của ông bao nhiêu tiền rồi? Không được ba trăm nghìn thì cũng hai trăm nghìn. Ông đây tốn nhiều tiền như vậy, cô bé này chẳng lẽ không nên cùng tôi uống ly rượu?
Thẩm Quang Hoa cũng là nổi giận đùng đùng quát to, dáng vẻ vô cùng đúng lý hợp tình.
- Ba trăm nghìn chỉ đổi lấy việc cô ta uống cùng tôi một ly rượu, tôi ức hiếp các cô sao?
- Uống!
Thẩm Quang Hoa đem ly rượu đưa tới trước mặt Tiểu Yến Hồng, giận dữ hét.
Tiểu Yến Hồng vẫn kinh hoàng như cũ ngồi ở chỗ kia, nước mắt càng chảy càng nhiều.
- Đồ thối tha, cho mặt mũi cũng không thèm.
Thẩm Quang Hoa giận tím mặt, tay giơ lên, một ly rượu trắng đầy tràn, “xoạch” một tiếng, toàn bộ tạt vào mặt Tiểu Yến Hồng. Hai cô gái trẻ ngồi bên cạnh Tiểu Yến Hồng sợ tới mức la hoảng lên, hoang mang rối loạn trốn sang một bên.
- Khốn khiếp!
Gian bên kia, Vương Nhị ca sớm đã tức giận, một chưởng thật mạnh vỗ lên bàn, lập tức “loảng xoảng loảng xoảng” một trận kêu loạn lên. Chén ly bát đĩa trên bàn, tất cả đều nhảy dựng lên
- Cút xéo!
Vương Thiện bật người đứng dậy, hướng về phía Thẩm Quang Hoa cũng rống to một tiếng.
Lần này, toàn phòng chấn động, đại bộ phận khách đều không kìm lòng nổi đứng lên, duỗi dài cổ nhìn về phía bên này.
Ở đây còn có người ngang tàn!
- Anh là ai?
Thẩm Quang Hoa cho thấy là uống nhiều rồi, trừng con mắt đầy tơ máu về phía Vương Thiện.
- Vạn Hưng Quốc, đem tên khốn khiếp này ném ra ngoài cho tôi! Mất cả hứng!
Vương Thiện lại gầm lên giận dữ.
Vạn Hưng Quốc sớm đã ngồi ở trên một chiếc bàn cách đó không xa, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên này. Trong mắt anh ta, tất cả khách trong hội trường này cộngj lại cũng không bằng một đầu ngón tay của hai vị lão gia ở gian kia.
- Vâng, Nhị gia!
Vượng Thiện rống một tiếng, Vạn Quốc Hưng ngay lập tức đáp ứng, sau đó không chút khách khí truyền đạt lệnh.
- Bảo an, mau vứt bọn họ ra ngoài!
Cả hội trường mười mấy vị bảo an ầm ầm đáp ứng một tiếng, cùng vây lấy cái bàn này, một đám người vén ống tay áo, xoa tay.
- Mấy vị, xin mời!
Một vị nhân viên bảo an có dáng lãnh đạo, mặt không chút thay đổi nói với Thẩm Quang Hoa.
- Đây… Chúng tôi, chúng tôi là khách…
Thấy tư thế như vậy, Thẩm Quang Hoa lập tức liền yên, biết hôm nay gặp phải nhân vật lợi hại. Anh ta có thể nhận ra Vạn Quốc Hưng, biết Vạn Quốc Hưng là Tổng giám đốc của khách sạn Côn Luân, ông chủ có tiếng của giới kinh doanh. Một câu nói của Vương Thiện, Vạn Quốc Hưng liền giống như lĩnh thánh chỉ.
Tuyệt đối không phải lai lịch bình thường.
Chỉ có điều cứ như vậy xám xịt bị đuổi ra ngoài, Thẩm Quang Hoa cũng thấy quá mất mặt, không kìm nổi nhỏ giọng nói vài câu.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi là khách, là… Tổng giám đốc Thẩm uống hơi nhiều, ngại quá, ngại quá…
Mấy vị chủ mỏ than lóng lánh vàng ngồi cùng bàn với Thẩm Quang Hoa cũng đồng loạt nói, khí thế sớm đã mất đi, chỉ là hướng bảo an cầu tình, nhưng chẳng ai dám nhìn về phía Vương Thiện
- Cút ra ngoài!
Vương Thiện lại lạnh lùng quát một tiếng.
- Ra ngoài!
Người tổ trưởng bảo an thấy Vạn Quốc Hưng gật gật đầu, lúc đó không còn do dự, hướng Thẩm Quang Hoa mấy người quát.
- Được, được, chúng tôi đi…
Thẩm Quang Hoa không dám quật cường, liên tiếp nói, đầu cúi xuống, cùng với mấy người bạn đi cùng, dưới sự “bảo hộ” của nhân viên bảo an, vội vã đi ra ngoài cửa đại sảnh biểu diễn nghệ thuật, đầu cũng không dám quay lại. Nhưng trong chớp mắt liền thay đổi sắc mặt hoàn toàn khác hẳn.
- Các cô, tiếp tục diễn!
Mắt thấy bọn người Thẩm Quang Hoa không thấy bóng dáng, Vương Thiện mới nói với diễn viên đang trợn mắt há hốc mồm.
Tiếng chiêng trống “Tùng tùng xènh xèng” lại vang lên. Các diễn viên lại bắt đầu diễn.
Tiểu Yến Hồng sớm đã vừa khóc vừa vào hậu trường.
Lưu Vĩ Hồng liền nhìn Vương Thiện cười, tươi cười có chút “thần bí khó lường”.
Vương Thiện bị Lưu Vĩ Hồng cười đến mức trong lòng phát cáu, cắn răng nói:
- Lưu Nhị, cậu cười cái gì?
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, bưng cốc trà lên uống, một câu cũng không nói.
Vương Thiện liền không kìm lòng nổi gãi đầu dường như có chút ngượng ngùng.
Chỉ chốc lát, làn gió thơm bắt đầu thổi, lại là người con gái váy đen một lần nữa dẫn Tiểu Yến Hồng đã thay quần áo và một hai người con gái khác bước đến, đầy mặt tươi cười nói với Vương Thiện:
- Cám ơn, cám ơn ngài đây đã bênh vực lẽ phải.
Vương Thiện khoát khoát tay, nói:
- Không có gì, ngồi đi.
Tiền Trí Dân lập tức đứng lên, nói:
- Tiểu Yến Hồng, ngồi chỗ tôi đây.
Vị trí của anh ta ngay bên cạnh Lưu Vĩ Hồng.
Tiểu Yến Hồng cúi đầu “vâng” một tiếng, mặt đỏ hồng, ngồi lên chiếc ghế mà Tiền Trí Dân nhường cho, một đôi mắt to ngập nước đảo đi đảo lại trên mặt Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng. Không nghi ngờ gì, cô cũng có thể nhìn ra, trên chiếc bàn này, hoặc là cả hội trường hôm nay, chính là hai người trẻ tuổi này thân phận cao nhất. Người vênh váo hò hét như Thẩm Quang Hoa, chỉ một câu liền đuổi được đi, rắm cũng không dám thả một cái. Trong mắt những người tai to mặt lớn, căn bản không là gì
- Đoàn trưởng Lý, đây là Vương Nhị ca, đây là Phó cục trưởng Lưu.
Tiền Trí Dân nghiễm nhiên chủ nhà, gấp rút giới thiệu với người phụ nữ váy đen về thân phận hai vị Nhị gia.
Lại hóa ra người phụ nữ mặc váy đen ấy họ Lý, phỏng chừng là người phụ trách của đoàn kịch.
Người phụ nữ váy đen vội đứng lên, cúi đầu hành lễ với Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Xin chào Vương Nhị ca, xin chào Phó cục trưởng Lưu!
Không hổ là người phụ trách đoàn kịch, nói chuyện đều mang ngôn từ trong kịch, cũng có một chút thú vị.
Vương Thiện gật gật đầu, nói:
- Đoàn trưởng Lý, được đấy. Mấy đứa bé này cũng có tiềm lực, bồi dưỡng cho tốt, có lé sẽ rất có tiền đồ. Còn về mấy tên càn quấy ngốc nghếch kia, các cô không cần để tâm.
- Vâng, cảm ơn Vương Nhị ca quá khen. Tổng… tổng Giám đốc Thẩm cũng là uống say, anh ta lúc trước rất ủng hộ đoàn kịch chúng tôi, cũng vì chúng tôi mà phí không ít lực…
Người phụ nữ váy đen vội nói, lại không quên giải thích hộ Thẩm Quang Hoa.
- Ừ, tri ân báo đáp, không dậu đổ bìm leo, cô cũng không tồi, khá phúc hậu.
Vương Thiện liền hơi gật đầu, trong mắt lóe lên một vẻ tán thưởng.
Duy Linh
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Gia
Hãm Bính
Quan Gia - Hãm Bính
https://isach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh