Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1179: Xương Gãy
N
hóm dịch: Huntercd
Một cơn gió thổi, Hoàng Thiên Trọng cảm giác sởn gai ốc sau đó một người đứng cản trước mặt y.
"Tôi không cho cháu đi." Phó Phong Tuyết nói.
Hai mắt Hoàng Thiên Trọng co rúm lại, hai bàn tay nắm chặt sau đó lại bỏ ra. Đây là động tác quen thuộc chủa Hoàng Thiên Trọng, mỗi khi căng thằng.
Nguyên nhân Hoàng Thiên Trọng buông tay ra là vì y không muốn Phó Phong Tuyết hiểu lầm. Hoàng Thiên Trọng không dám ra tay với ông. Ngoại trừ mấy lão bất tử còn không một ai dám đối đầu với Phó Phong Tuyết. Cho dù là Long Vương vào thời kỳ cực thịnh nhất cũng không phải là đối thủ của Phó Phong Tuyết.
"Chú Phó muốn giết tôi sao?"
"Tôi không giết cháu." Phó Phong Tuyết nói: "Tôi đang tìm một người canh cửa. Cháu là người rất thích hợp."
"Tôi muốn đi Tây Nam." Hoàng Thiên Trọng nói.
"Cháu không được đi."
Phó Phong Tuyết lời ít ý nhiều, Hoàng Thiên Trọng không dám nói tiếp.
Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, không oán hận, không hừng hực lửa giận nhưng Hoàng Thiên Trọng cảm thấy bàn tay mình càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi.
Gió đêm xào xạc thổi tung vạt áo.
Bi thương, tiêu điều.
Tiếng giày gõ vội vàng trên nền xi măng vang lên sau đó bên ngoài có người gọi to: "Thiên Trọng."
Là tiếng của Lạc Sân. Bà đã tới kịp thời.
Nói đúng mức sau khi biết rõ Lạc Sân, mẹ mình đóng một vai trò rất quan trọng trong việc mình bị điều khỏi Long Tức, Hoàng Thiên Trọng cực kỳ hận mẹ mình. Lúc trước chính bà hỗ trợ y ngồi lên vị trí này, bây giờ bà lại tác động đá văng y khỏi nó.
Bà đã không giúp mình củng cố vị trí thì thôi, còn lại cố tác động với Phó Phong Tuyết áp buộc mình phải rời khỏi vị trí. Có người mẹ nào như vậy không?
Thế nhưng đột nhiên ngay lúc này, trong tình cảnh này, sau khi bất ngờ nghe được giọng nói của bà, Hoàng Thiên Trọng cảm thấy rất vui mừng, rất hạnh phúc.
Bà tới, chính là giải vây cho mình.
Hoàng Thiên Trọng tin tưởng rằng, Phó Phong Tuyết sẽ không đối phó với mình trước mặt mẹ mình.
"Thiên Tọng." Một lần nữa Lạc Sân gọi to.
Giọng nói của Lạc Sân càng gần, có lẽ bà đi rất nhanh, rất nóng vội.
Cạch cạch cạch.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Phong Tuyết quay người mở cánh cửa gỗ.
Sau đó Lạc Sân xuất hiện ở ngay trước cửa biệt thự.
Một chiếc sườn xám màu trắng bó sát người, dưới ánh trăng, những bông hoa nhỏ màu đỏ thêu trên sườn xám nổi bật rõ như ban ngày, cổ thon dài, trên cổ là một vòng ngọc nhỏ màu xanh biếc, long lanh ánh sáng, ngọc lung linh, người còn lung linh hơn.
Nhìn vẻ bề ngoài, bạn rất khó đoán tuổi của người phụ nữ này.
Khi Lạc Sân nhìn thấy con mình không chút tổn thương đứng đó, tảng đá lớn đè nặng trong lòng bà thoáng chốc rơi xuống.
Lạc Sân khôi phục lại phong thái bình tĩnh, tao nhã vốn có của mình, tươi cười nhìn Phó Phong Tuyết hỏi: "Phong Tuyết, tìm Thiên Trọng có chuyện gì không?"
"Không có gì." Phó Phong Tuyết trả lời.
"Không có chuyện gì sao?" Lạc Sân cười đi tới cầm tay Hoàng Thiên Trọng nói: "Nếu như không có chuyện gì, tôi và Thiên Trọng ra ngoài có chuyện cần nói."
"Nó không thể đi." Phó Phong Tuyết nói.
Sắc mặt Hoàng Thiên Trọng cứng đơ, sát khí thoáng lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Hai mắt Lạc Sân như ánh trăng, bà nhìn Phó Phong Tuyết hỏi: "Phong Tuyết, có chuyện gì vậy? Tại sao lại muốn giữ Thiên Trọng lại? Không thể làm như vậy. Bên Tây Nam gọi điện cho tôi nói Thiên Trọng phải nhanh chóng tới bên đó. Hổ phụ không sinh khuyển tử. Con của người anh em ông tóm lại sẽ không đi tới nơi kém cỏi."
"Nó không thể đi Tây Nam." Phó Phong Tuyết nói.
Nụ cười trên gương mặt Lạc Sân dần tắt, sau khi liếc nhìn Hoàng Thiên Trọng, bà đi tới vung tay tát vào mặt y.
Binh.
Gương mặt khỏe khoắn của Hoàng Thiên Trọng trúg một bạt tai, gương mặt vốn đã đỏ lúc này tuyết thượng pha sương. (TUYẾT THƯỢNG GIA SƯƠNG là họa vô đơn chí, liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương - ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.)
"Sao con lại làm chú Phong tức giận? Còn không mau xin lỗi chú ấy?"
Hoàng Thiên Trọng ngang ngạnh đứng yên không nhúc nhích, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lạc Sân, đôi mắt đỏ như máu.
Lạc Sân lại vung tay tát, quát to: "Bảo con xin lỗi, con có nghe thấy không?"
"Đủ rồi." Hoàng Thiên Trọng gầm lên.
Hoàng Thiên Trọng vung tay tát, sau đó trên gương mặt Lạc Sân xuất hiện một dấu bàn tay năm ngón.
Lạc Sân ngây người.
Hoàn toàn ngây người.
Bà không có cảm giác đau đớn mà chỉ không thể nào chấp nhận được chuyện trước mắt mình.
Thương tâm, thất vọng, phẫn nộ và cả mất mát.
Bà thật sự không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Cho tới tận bây giờ cũng khôg nghĩ tới.
Con mình dám đánh mẹ. Đây quả thực là chuyện vô cùng đại nghịch bất đạo.
"Đủ rồi. Tôi nói cho bà biết tôi chịu đủ rồi." Lúc này Hoàng Thiên Trọng không còn khống chế được tâm trạng của mình, y ra tay tát mẹ ruột khiến ngay cả bản thân y cũng ngây người không thể tin được.
Sau khi sửng sốt mấy giây, cuối cùng Hoàng Thiên Trọng cũng trút tất cả sự tức giận trong lòng ra ngoài.
"Bà hơi một chút là đánh tôi. Hơi một chút là đánh vào mặt tôi, lúc này bả đã hiểu mùi vị bị đánh là thế nào chưa? Có phải rất khó chịu không? Có cảm thấy rất uất ức không? Tôi là người trưởng thành, tôi không phải là trẻ con."
"Bà cho rằng bà rất lợi hại sao? Bà cho rằng bà là đấng cứu thế sao? Bất kỳ chuyện gì bà cũng dính vào, chuyện gì cũng do bà quyết định, tôi là con rối của bà hả?"
"Bất trung, bất hiếu, còn sống làm gì?" Phó Phong Tuyết trầm giọng nói.
Sau khi Lạc Sân nghe Phó Phong Tuyết, bà lập tức tỉnh táo.
Lạc Sân cười nói: "Không ngờ con lại có nhiều oán hận với mẹ như vậy. Xem ra hai mẹ con chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng với nhau. Phong Tuyết, cho tôi mượn Thiên Trọng đêm nay. Sáng mai tôi sẽ bảo nó tới gặp ông nói chuyện."
"Nó không thể đi." Phó Phong Tuyết nói.
"Phong Tuyết." Lạc Sân vô cùng nôn nóng. Là bạn mấy chục năm với người đàn ông này, bà thật sự rất hiểu tính cách của con người này. "Hãy coi như là nể mặt tôi đi, hãy coi như là nể mặt Thiên Minh đi. Hãy để cho Thiên Trọng quay về với tôi. Tôi biết nó đã làm rất nhiều chuyện sai trái. Tôi sẽ bảo nó xin lỗi mọi người, sau này không tiếp tục tái diễn nữa. Tôi sẽ bảo nó ngay sáng mai đi Tây Nam. Tôi sẽ cho nó rời xa Long Tức. Ông hãy giúp tôi một lần, có được không?"
"Lần trước, bà đã nói là lần cuối cùng." Phó Phong Tuyết nói mà không nể mặt.
"Lần này thật sự là lần cuối cùng. Ông cũng biết quân lệnh điều Thiên Trọng đi Tây Nam đã có. Bên Tây Nam cũng đã đồng ý tiếp nhận."
"Không cần cầu xin ông ta." Hoàng Thiên Trọng gầm lên. "Không phải cầu xin ông ta. Tôi ở lại, tôi muốn xem ông ta làm gì với tôi nào?"
"Câm miệng." Lạc Sân quay người quát Hoàng Thiên Trọng. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Hoàng Thiên Trọng đã bị đôi mắt của Lạc Sân giết chết. Bà vốn đặt rất nhiều hy vọng vào Hoàng Thiên Trọng, cảm giác nó rất thông minh, giỏi chịu đựng, hơn nữa có sự trợ giúp từ sau lưng của bà và một số bạn bè trước kia, tiền đồ của nó sẽ không kém. Thế nhưng đứa con Hoàng Thiên Trọng này lại bụng dạ hẹp hòi, kiêu căng tự phụ, không biết tiến thoái.
Chẳng lẽ nó không nhận ra nó đã chọc giận Phó Phong Tuyết rồi sao?
Hoàng Thiên Trọng không biết thủ đoạn của Phó Phong Tuyết nhưng Lạc Sân bà biết.
Nếu như Lạc Sân không thể khiến con mình hạ lửa giận của Phó Phong Tuyết, nó sẽ hoàn toàn bị hủy trong tay ông.
"Có phong thái hán tử." Phó Phong Tuyết tán thưởng.
Sau đó một lần nữa Phó Phong Tuyết ra tay.
Răng rắc.
"A." Hoàng Thiên Trọng gào lên một tiếng thảm thiết, cánh tay truyền tới một cảm giác cực kỳ đau đớn. Hoàng Thiên Trọng biết xương cánh tay của mình đã bị bẻ gãy.
Hoàng Thiên Trọng không nhìn thấy Phó Phong Tuyết ra chiêu, cũng không nhìn thấy quỹ tích di chuyển của ông. Muốn tránh mà không được mà có tránh cũng không thể tránh.
Chỉ tới khi Hoàng Thiên Trọng cảm thấy cánh tay đau đớn, y mới biết người đàn ông đó đã ra tay.
Đây chính là sự chênh lệch thực lực, cũng là sự chênh lệch về cảnh giới.
Hoàng Thiên Trọng vốn tưởng rằng mình sánh với trời cao nhưng lại không chống được một chiêu của Phó Phong Tuyết.
"Phó Phong Tuyết mau dừng tay lại." Lạc Sân gào lên. Lúc này Lạc Sân nào còn nghĩ tới cái tát của đứa con này nữa. Lúc này bà chỉ muốn cầu xin giúp con mình tránh khỏi thương tổn.
Răng rắc.
Lại một âm thanh giòn tan vang lên. Cánh tay còn lại của Hoàng Thiên Trọng đã bị bẻ gãy.
Phịch.
Lạc Sân quỳ xuống nền nhà, điên cuồng đập đầu xuống nền đá.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
"Phong Tuyết, tôi cầu xin ông. Tôi xin ông hãy tha mạng cho nó."
Làn da Lạc Sân mềm mại, ngay khi cọ xát với nền đá, những tia máu đã bắn ra.
Sau mấy cú đập đầu liên tiếp là cảnh sứt đầu mẻ trán, trông vô cùng thê thảm.
Phó Phong Tuyết vẫn không ngừng tấn công.
Răng rắc.
Răng rắc.
Lúc này là âm thanh gãy của hai khớp xương vang lên.
Thân thể Hoàng Thiên Trọng nặng nề ngã xuống đất, hai đùi y cũng bị bẻ gãy.
Diệt Hồng Trần
-- o --
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Thiên Tài
Liễu Hạ Huy
Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=bac_si_thien_tai__lieu_ha_huy