Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bác Sĩ Thiên Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1154 : Phun Một Bát Súp Nấm
N
hóm dịch: Huntercd
“Không phải là M, là Mèo. Hãy nói lại lần nữa.”
“….”
“Garbo, em hãy nhìn xem đây là cái gì? Đúng, em đang ôm cái gì trong lòng vậy?”
“….”
“Garbo thông minh nhất. Em hãy nói cho anh biết, nó tên là gì, được không?”
“…Tần…Tần…”
“…..”
Điều đáng tiếc là cho dù Tần Lạc có gợi ý như thế nào đi nữa thì Garbo cũng không chịu lập lại cái từ kia. Thậm chí sau khi Garbo nhận ra thái độ kỳ lạ của Tần Lạc, nàng chỉ ôm chặt chú mèo đen vào lòng, co rúm người lại, dè dặt, đáng thương nhìn Tần Lạc mà gọi tên của hắn.
Điều này khiến Tần Lạc vừa thất vọng vừa tiếc nuối nhưng hắn không thể ép buộc Garbo quá mức.
“Từ từ rồi sẽ tới mà.” Tô Tử vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Lạc, an ủi hắn: “Lúc này mới được mấy tiếng đồng hồ, tiến bộ như thế này đã được coi là kỳ tích rồi. Anh nên biết Garbo trước đó chỉ gọi tên của anh. Khi ở Thụy Điển, em ngủ cùng cô ấy, cô ấy cũng không nhớ em là ai mà.”
“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu nói: “Anh chỉ hy vọng đó không phải là hành vi vô thức của cô ấy, giống như khi chúng ta ăn một cái kẹo ngon nhưng sau khi ăn xong thì chợt phát hiện ra không còn cái kẹo nào để ăn nữa.”
“Không đâu, không đâu.” Tô Tử biết lo lắng của Tần Lạc. Nếu như Garbo chỉ vô thức gọi từ “mèo” một lần, rất có thể sau này sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, vậy mọi thứ sẽ quay về giống như trước, một khi như vậy thì niềm vui mừng ngày hôm nay sẽ biến thành sự mất mát của ngày mai. “Cô ấy thật sự biết loài vật này, cũng biết tên của nó. Điều khiến chúng ta vui mừng. Đây chính là thức cô ấy chủ động đón nhận và học tập. Nếu như cô ấy có thể tiếp tục duy trì, việc Garbo học tiếng vào giao tiếp với người khác không còn là chuyện khó khăn nữa.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Tần Lạc cười vuốt đầu Garbo nói: “Garbo, em phải cố gắng nhé.”
Garbo rất biết hưởng thụ, ngả đầu vào đùi Tần Lạc, ánh mắt một lần nữa chăm chú nhìn màn hình ti vi.
Bối Bối đi tới, nói với Tần Lạc: “Cha, cha cũng phải sờ đầu con.”
“Được rồi.” Tần Lạc vuốt ve cái đầu nhỏ của Bối Bối, cười nói: “Như này được chưa?”
“Rõ ràng con thông minh hơn chị ấy vì sao cha lại nói chị ấy thông minh nhất?” Bối Bối nghiêm túc hỏi Tần Lạc. “Chị ấy cao hơn con nhưng không biết nói mèo Tom, gọi mèo Tom. Con lùn hơn chị ấy nhưng con đều biết nói.”
“….”
Tần Lạc ngẩn người, rồi hắn nhìn Tô Tử cùng cười.
“Ghen chính là bản tính của phụ nữ, không liên quan tới vấn đề ít tuổi hay nhiều tuổi.” Tần Lạc cười nói.
“Anh muốn nói em không phải là phụ nữ hả?” Tô Tử trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi. Tính cách Tô Tử thoải mái, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, rất ít khi tranh đoạt với người ta. Anh tới, em vui, anh đi, em không quan tâm chính vì vậy câu này của Tần Lạc thật sự có ý chỉ trích nàng.
“Em là phụ nữ.” Tần Lạc cười nói. Khi tâm trạng vui vẻ, con người thường tình nguyện vui đùa một chút chuyện vợ chồng. “Anh mới kiểm chứng rồi mà.”
Tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên, quấy rầy khoảng thời gian yên tĩnh, thư thái này.
Tần Lạc cò vẻ khó chịu lấy điện thoại di động ra. Sau khi nhìn thấy dãy số gọi tới, sắc mặt hắn nhìn Tô Tử vẻ quái dị rồi mới tiếp nhận cuộc gọi, hắn cười nói: “Mã Duyệt, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư mời anh tới một chuyến.” Giọng nói của Mã Duyệt vẫn lãnh đạm, giống như xa cách cả ngàn dặm.
“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Tần Lạc hỏi.
“Không. “ Mã Duyệt trả lời.
“Tôi …” Hôm nay hắn mang theo Bối Bối ra ngoài. Nếu như không có chuyện gì, hắn sẽ không muốn đi đâu nữa. Dù gì đi nữa, hắn cũng không thể mang Bối Bối chạy loạn khắp nơi, đúng không?
“Văn Nhân Chiếu mất tích.” Mã Duyệt bổ sung một câu.
Sắc mặt Tần Lạc cứng đơ, hắn nói: “Tôi lập tức tới ngay.”
“Cha, cha muốn đi đâu?” Bối Bối chạy tới hỏi. Cô bé sợ Tần Lạc bỏ đi, để lại một mình cô bé ở nơi này. Ngay cả Garbo cũng đi tới, cầm tay Tần Lạc lắc lắc, như lo lắng hắn sẽ bỏ đi.
“Cha cần đi công tác.” Tần Lạc nói. Hắn nhéo gương mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh của cô bé, nói: “Bối Bối, con ở lại nơi này, chơi đùa cùng với chị, được không?”
“Không được.” Bối Bối lắc đầu nói: “Bọn con không nói chuyện, chơi không vui.”
“Vậy con có thể dậy chị ấy.” Tần Lạc nói: “Giống như cô giáo dậy con viết chữ đó. Con biết chữ vậy con cũng dậy chị ấy biết chữ, được không? Con không muốn làm cô giáo sao?”
Bối Bối suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Vậy cũng được. Con hiểu cha không muốn con đi cùng với cha.”
“….”
Đôi khi Tần Lạc chỉ muốn dùng Thái Ất Thần Châm, châm cho Bối Bối một châm để xem trong cái đầu nhỏ của cô bé đang nghĩ gì.
Sau đó Tần Lạc bị Garbo quấn lấy một lát rồi nhân cơ hội Garbo không chú ý, hắn mới lén chuồn ra ngoài.
Sau khi lên xe, Tần Lạc dặn dò Tô Tử: “Hai người đó giao cho em.”
“Yên tâm.” Tô Tử trả lời ngắn gọn.
Khi Tần Lạc tới Ánh Nguyệt sơn trang thì trời đã tối sẩm, ánh đèn rực rỡ, vô số ánh sao lấp lánh. Những chiếc đèn chụp như rừng rậm chiếu ánh sáng, trông có vẻ cực kỳ lãng phí.
Thế nhưng lúc này Tần Lạc không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Tới tận lúc này Tần Lạc vẫn không thể tiêu hóa được tin tức Mã Duyệt thông báo.
Văn Nhân Chiếu mất tích?
Tại sao lại là Văn Nhân Chiếu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Là kẻ nào? Là kẻ nào? Là kẻ nào? Ba chuyện này hành hạ Tần Lạc khiến hắn thật sự chết đi sống lại.
Chẳng lẽ trong tay Văn Nhân Mục Nguyệt có một quân bài rất lớn? Khi nghĩ tới năng lực khủng bố, có thể kiểm soát tất cả mọi chuyện, Tần Lạc mới chậm rãi trấn tĩnh.
Xem ra lời khuyên bảo lần trước của mình có hiệu quả, Văn Nhân Mục Nguyệt chuẩn bị lật quân bài lên.
Vẫn như những lần tới đây trước đó, Mã Duyệt đại diện cho Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đứng chờ trước cửa.
Đợi khi Tần Lạc mở cửa xe ra, Mã Duyệt đi tới nói: “Tiểu thư đang chờ anh ăn cơm.”
Sau đó Mã Duyệt nói với Jesus và Hồng Phu ở đằng sau: “Đã chuẩn bị cơm cho hai vị. Xin mời theo tôi.”
Hai người Jesus và Hồng Phu nhìn nhau, cực kỳ hài lòng với sự sắp đặt này… bọn họ có thể uống mời mấy ly sữa chua rồi.
Tần Lạc đã là khách quen của Ánh Nguyệt sơn trang, quen thuộc đi lại trong biệt thự, hắn đi thẳng lên phòng ăn ở tầng hai. Khi gặp người làm, bọn họ cung kính chào hắn giống như đang chào nam chủ nhân của mình vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đang ngồi ở salon đọc tạp chí. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào, nàng gấp quyển tạp chí, đứng dậy nói: “Ăn cơm.”
“Văn Nhân Chiếu mất tích? Chuyện xảy ra khi nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nguy hiểm không?”
“Ăn cơm.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói một lần nữa, sau đó nàng đi tới ngồi xuống ghế, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Tần Lạc nghi ngờ nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: “Em không gấp sao?”
“Gấp.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Ăn cơm.”
“….” Tần Lạc cầm đũa ăn cơm. Hắn nhận ra cơm và thức ăn vẫn nóng hổi. Xem ra ngay khi hắn vào cổng sơn trang, người làm mới bưng thức ăn lên.
Tư thế ngồi ăn cơm của Văn Nhân Mục Nguyệt tao nhã, đẹp mắt, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế nhai cơm. Mỗi một miếng đều cực kỳ chăm chú, thoạt nhìn khi ăn vào rất vô vị nhưng thời gian nhai của nàng dài dằng dặc, giống như là một quá trình hưởng thụ vậy.
Tần Lạc ngược lại ăn rất nhanh bát cơm sau đó hắn lại uống một bát canh, bỏ bát đũa xuống ngồi chờ Văn Nhân Mục Nguyệt ăn cơm.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói câu nào, Tần Lạc không nói, bữa ăn trôi qua trong sự trầm lắng.
Đợi khi Văn Nhân Mục Nguyệt ăn xong bát cơm của mình, uống một bát súp nấm, Tần Lạc mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ em có thể nói cho tôi biết chưa?”
Văn Nhân Mục Nguyệt dùng khăn ướt, ấm lau tay rồi hỏi mà không ngửng đầu lên: “Nói cho anh biết cái gì?”
“Nói cho anh biết chuyện của Văn Nhân Chiếu. Cậu ấy ở đâu? Tại sao lại mất tích? Bọn em có tìm được tin tức có ích nào không?”
“Sau đó?”
“Cái gì sau đó?”
“Sau khi nói xong cho anh.”
“Anh có thể cùng em phân tích tình hình, cùng nhau đối mặt.”
“Có tác dụng gì không?”
“….” Suýt chút nữa Tần Lạc phun hết bát súp nấm ra ngoài. Cô gái này là ai vậy? Có người kiêu ngạo, tự phụ không coi ai vào mắt như thế này sao? Hơn nữa dù trong lòng mình thật sự suy nghĩ như vậy nhưng cũng không nên làm mất mặt người ta chứ? Như thế này làm tổn thương người ta mà.
“Anh đã tới là tốt rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Cơn giận của Tần Lạc lập tức biến mất, vừa vui vẻ vừa kích động. Tần Lạc không ngờ bản thân mình có một địa vị đặc thù như vậy trong trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt. Chỉ cần mình có mặt, chỉ cần mình ở cùng với nàng, tất thảy không có chuyện gì nữa.
“Thật ra anh cũng không giúp được gì.” Tần Lạc ngượng ngùng, ngại ngần, khiêm tốn nói.
“Em biết.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“….” Lần này Tần Lạc thật sự phun bát súp nấm ra ngoài.
Duy Linh
-- o --
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bác Sĩ Thiên Tài
Liễu Hạ Huy
Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=bac_si_thien_tai__lieu_ha_huy