Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1145: Khoang Hạng Nhất – Người Đàn Ông Ghen Tị.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1145: Khoang hạng nhất – Người đàn ông ghen tị.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
Không lâu sau, máy bay chuẩn bị cất cánh. Giọng nói nhẹ nhàng của cô tiếp viên vang lên, Diệp Phàm không chú ý nghe vì đang mải nghĩ chuyện này……
Đúng lúc đó thì giọng nói nhẹ nhàng nhọt ngào lại vang lên:
- Thưa ông, ông có muồn tôi giúp ông thắt dây an toàn cho không ạ?
- Dây an toàn.
Diệp Phàm thì thào nói, nhưng tay vẫn không nhúc nhích, bởi vì hắn ta vừa nghĩ đến vấn đề an toàn của Phổ Hải, nhà họ Đỗ quả thật có nội tình thâm hậu, Đỗ Tử Nguyệt lại là một thế hệ kiều hùng, không đả thương khuất phục người này có lẽ khó.
- Thật không ra sao, đến day an toàn còn không biết còn đòi ngồi máy bay?
Lúc này có âm thanh của một người đàn ông vọng lên.
Diệp Phàm bị nói đã tỉnh cả người, quay đầu lại nhìn, bao nhiêu người, một người có vương miện thương hiệu quốc tế, bây giờ là Tết, không có nhiều ánh sáng mạnh mẽ, người này ngồi trên máy bay còn đeo chiếc kính râm, lúc đầu có thể xem như là James Bond trông Điệp viên 007, khi nhìn lại thì lại là hàng nhái, càng nhìn kỹ thì càng phát hiện ra…
- Nhìn gì mà nhìn.
Người này dường như có thù oán gì với Diệp Phàm, ánh mắt anh ta vừa ngắm nhìn bộ ngực của người con giá ngồi bên cạnh Diệp Phàm liền nhanh chóng quay sang trừng mắt nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liền hiểu ngay, hóa ra là ghét mình, ghen tị với mình khi ngồi cùng cô gái cực kì xinh đẹp.
Trong lòng thầm lắc đầu, cũng không thèm để ý gì, chẳng hay ho gì gây gổ với loại công tử con nhà giàu này, Diệp Phàm thấy rẻ mạt, thản nhiên cười, nói:
- Xin cô giúp cho, tôi lần đầu đi máy bay nên không biết việc này.
Cô tiếp viên không mỉm cười rồi giúp Diệp Phàm thắt dây an toàn. Bộ ngực kia cũng cọ vào một chút.
- Quả đúng như thế, mặc loại quần áo thế kia là sao khi kiểm tra cũng qua được.
Người thanh niên ghen tị kia tỏ vẻ khinh miệt. Anh ta không phát hiện ra cô gái ngồi bên cạnh Diệp Phàm đang chau mày, dường như có chút không hài lòng với anh ta.
- Ha ha,, việc này, có vẻ không liên quan tới anh.
Diệp Phàm thản nhiên đáp lại, quay sang nói chuyện với cô gái ngồi bên, tự nhiên không có chuyện gì cũng kiếm chuyện để chọc tức người đeo kính đen kia.
- Cô là người thành phố Phổ Hải à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vâng.
Cô gái không mặn mà trả lời, chỉ nói một tiếng.
- PhổHải là một nơi rất đẹp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng thế.
Cô gái cũng chỉ trả lời ngắn gọn, vốn cũng không muốn nói chuyện gì.
- Nhìn phong cách của cô, chắc chắn thuộc dòng dõi Nho học, mà có thể là giáo sư trường đại học Phục Đán đúng không?
Diệp Phàm cố ý đề cao cô, đương nhiên hắn ta cũng chỉ mơ hồ đoán này đoán kia mà thôi.
- Anh…
Sắc mặt cô gái liền biến đổi, nhìn Diệp Phàm nói:
- Sao anh lại đoán như thế?
- Ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, cô gái giật mình, cảm nhận người này có chút bản lĩnh, trong lòng buồn bực nhưng cũng đã lấy lại được hứng thú.
Hai người kiên tục nói chuyện qua lại, anh chàng đeo kính đen cách cô một hàng cũng có chút thái độ.
Diệp Phàm không để ý đến anh ta, co gái này cũng không chú ý đến anh ta, hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
- Cô có thể cho tôi biết quý danh, hay có thể cho tôi số điện thoại, đây là lần đầu tiên tôi tới Phổ Hải, đối với tôi mà nói, thì cô cũng như chủ nhà, tôi nghe nói người Phổ Hải cũng rất hiếu khách..
Diệp Phàm cười nói.
- Rất xin lỗi, chúng ta cũng chưa đến mức phải xin số liên lạc của nhau.
Cô gái đột nhiên phản ứng lại, nói lên chút đề phòng trong lòng, nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi như người ở quê ra, không cần phải lo bị lừa gạt. Thông thường chỉ có người thành phố lừa người nông thôn chứ không có người nông thôn đi lừa người thành phố đúng không?
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt tươi cười thành thật.
- Người nông thôn, ha ha.
Co nàng bị chọc cười phá lên, rồi nhìn Diệp Phàm, người thanh niên đeo kính đen bên cạnh đang giữ chặt nắm đấm trong tay, tức điên lên.
Cô nàng cười nói:
- Gọi tôi là Tô Chi được rồi.
- Đây là số điện thoại của tôi, có thời gian thì gọi điện cho tôi. Tôi rất hy vọng được cô làm hướng dẫn viên cho. Thành phố Phổ Hải rộng lớn thế này tôi chỉ sợ bước ra ngoài là sẽ lạc mất luôn.
Diệp Phàm lấy ra danh thiếp trống có số điện thoại đưa cho cô gái. Trong lòng nghĩ, chỉ cần tên cô vừa nói là thật thì đại học Phục Đán cũng không thoát nổi.
- Được.
Tố Chi không do dự mà cầm lấy.
Diệp Phàm ra chiêu lần này khiến tên kính đen kia không chịu nổi, tháo dây an toàn ra, đi tới, một tay nắm lấy cánh tay Diệp Phàm, một tay chỉ đến chỗ của mình:
- Ra bên kia ngồi.
- Là ý gì?
Diệp Phàm ro bộ không hiểu gì nhìn chằm chằm tên ghen ăn tức ở.
- Có biến ngay không. Không biến tao cho mày xem.
Tên đó hung hăng nói, giọng uy hiếp người.
- Anh là ai? Sao lại có thể ức hiếp người như vậy?
Tố Chi không chịu nổi bèn chất vấn. Câu nói này càng khiến anh ta tức giận, quay về chỗ ngồi rồi đổi luôn sắc mặt cười nói:
- Cô em đã nghe nói đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải chưa?
- Hình như có nghe qua nhưng không biết rõ.
Tố Chi nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
- Cô nàng này, đến tập đoàn Đế Hào Phổ Hải mà cô cũng không biết, chắc chắn cô em ít xem truyền hình đúng không. Chẳng phải người ta hay có câu “ anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh” sao.
Một thanh niên ngồi bên cạnh tên đeo kính đen bật cười.
- Hào ca không phải là anh của Hào Chư nên mới gọi là Hào ca phải không?
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm không ngại ngần gì chọc lại tên ngồi sau.
- Hí hí….
Tô Chi cười đến run cả người lên., suýt chút nữa cười ngặt ngẹo. tên đeo kính đen sắ mặt thật khó coi, kéo Diệp Phàm đứng dậy định ra tay.
- Đây đang trên máy bay, xin quý khách lưu ý giữ an toàn trong chuyến bay.
Lúc này hai cô tiếp viên xinh đẹp bước nhanh ra phía trước khuyên ngăn. Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất đều trừng mắt nhìn tên đeo kính đen. Tất cả đều nhìn với ánh mắt trách cứ nhưng không có ai dám lên tiếng.
- Hừm, thằng nhóc, có giỏi nói tên ra.
Tên đeo kính đen phẫn nộ, từ từ buông tay ngồi về vị trí.
- Diệp Phàm, chắc chắn anh chưa từng nghe đến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Nhưng, tập đoàn Đế Hào nhà anh thì dễ nhớ đấy.
- Thằng nhóc, mau mau nói với Hào ca ta một tiếng “không phải” nếu không thì đừng trách ta.
Tên than niên bên cạnh tên đeo kính nói với Diệp Phàm.
- “ Anh Hào có mặt, cả thiên hạ đều là của anh”, tôi nhớ rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, rồi nghiêm mặt nhìn tên kia nói:
- Còn gọi ta bằng hai chữ “thằng nhóc” nữa thì ta sẽ đánh gãy chân anh.
- Anh…
Tên kia có vẻ tức đỏ mặt, muốn đứng dậy, nhưng lần này là hai người đàn ông đi tới. Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Anh đừng có chọc ghẹo bọn họ, Tập đoàn Đế Hào có thế lực tài chính rất mạnh.
Lần này, Tô Chi ghé bên tai Diệp Phàm nói thầm.
- Đa tạ, đến lúc đó cô có thể giúp tôi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, và cũng biểu hiện ra chút sợ hãi.
- Tôi chỉ là phận giá hèn kém sao có thể giúp anh được, tốt hơn là anh nên tự cầu phúc đi, hì hì…
Tô Chi bỡn cợt, rõ ràng là đang trêu đùa hắn ta.
- Ôi, mỹ nữ vô tình, thôi vậy.
Diệp Phàm lại thản nhiên lắc đầu, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, trước mặt Diệp Phàm đột nhiên có tấm danh thiếp, trên có ghi số điện thoại.
- Đây là số điện thoại của tôi. Có việc gì thì gọi cho tôi.
Tô Chi mỉm cười, chớp mắt thật quyến rũ.
- Việc này,,, không cần, tôi chỉ sợ khiến cô mệt mỏi thôi.
Diệp Phàm ra vẻ thật thà lắc đầu, thực sự nghĩ không muốn gây thêm phiền phức nào nữa.
- Không sao, nhà tôi cũng có chút bề thế, Đế Hào cũng chẳng là cái gì cả, chẳng qua chỉ là có chút tiền mà thôi.
Tô Chi cười nói, đưa danh thiếp cho Diệp Phàm.
- Nghe nói Đế Hào có cả vài trăm triệu mà.
Diệp Phàm nói thầm.
- Có nhiều tiền hơn thế nữa, lẽ nào đây không phải là xã hội của Đảng sao?
Tô Chi quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ồ, tôi hiểu rồi, trong nhà cô cũng có người làm quan chức đúng không?
Diệp Phàm chợt hiểu liền.
- Không phải quan chức cao cấp gì, có thể quản Đế Hào cũng được rồi.
Tô Chi thản nhiên nói, nét mặt bỗng chốc u phiền. Cô nhìn Diệp Phàm rồi đột nhiên có chủ ý, tiến lại gần và nói:
- Tôi thương lượng với anh chuyện này được không?
- Cô nói đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Làm bạn trai tôi một tuần được không?
Tô Chi nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Làm gì có chuyện tốt thế?
Diệp Phàm hiện lên chút ý nghĩ hèn mọn, trong lòng nghĩ lại là phiền toái.
- Chỉ là giả thôi, anh đừng có nghĩ vớ vẩn.
Tô Chi nghiêm túc nói.
- Thế cô muốn tôi làm gì? Ví dụ như cần thân mật đến mức độ nào, có thể cầm tay không, có thể hôn cô không?
Diệp Phàm hỏi.
- Dừng lại, hôn thì không, còn nắm tay thì có thể nắm, bằng không sẽ lộ hết.
Tô Chi ngắt lời Diệp Phàm, nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của anh ta, đến lúc này cô bắt đầu có chút hối hận, thầm nghĩ tự mình lại đưa mình vào miệng sói.
- Thật tiếc, chỉ nắm tay.
Diệp Phàm lắc đầu nuối tiếc.
- Đúng, tôi đay chưa từng bị người đàn ông nào nắm tay, trừ hồi nhỏ có bố và anh trai tôi từng nắm tay tôi.
Tô Chi thể hiện sự đắc ý, liếc nhìn tên Chư Ca một cái.
- Ồ, thế coi như cũng có chút lợi.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Tô Chi
- Nhưng, còn phải xem tôi có rảnh hay không, nếu không rảnh thì cũng đành chịu.
- Anh làm gì mà không xó thời gian?
Tô Chi tỏ ra không hài lòng, cảm thấy một đại mỹ nhân như mình lại gặp phải nông nỗi này, nhờ người ta mà lại bị người ta chối từ, dù là nhò thôi, nhưng những người thông thường sẽ không bao giờ bỏ lỡ chuyện tốt đẹp này, thậm chí còn có người vui sướng…
- Làm chút buôn bán nhỏ, nên bận thôi. Ha ha.
Diệp Phàm kiềm chế vẻ đáng khinh, cười nói.
- Chỉ cần giúp tôi, xong tôi sẽ đền đáp anh xứng đáng, không phải anh làm buôn bán nhỏ sao? Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh làm ăn lớn, giúp anh kiếm tiền rồi.
Tô Chi nói.
- Nếu có thời gian tôi sẽ giúp, tôi không cần phải báo đáp.
Diệp Phàm lắc đầu, không dám hứa. Lần này đi xử lý việc nhà họ Đỗ, làm gì có thời gian đi giả làm người yêu, nói chuyện yêu đương đây, hơn nữa, việc này cũng sẽ rất phức tạp. Mà người liên quan đến vụ việc nhà họ Đỗ lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm. Diệp Phàm không muốn mang phiền phức cho Tô Chi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu