Chương 1106 : Vấn Đạo Vẫn!
inh điểm hội tụ, hóa thành một con sông dài, hiện tại sắc trời rõ ràng là chính ngọ, nhưng thời khắc này như trở nên u ám, duy chỉ có con sông dài kia, trở thành luồng sáng rực rỡ nhất, cuốn bay thẳng lên trời.
Bầu trời lúc này xuất hiện một cơn lốc xoáy lớn, cơn lốc chuyển động vô thanh vô tức làm trời như bị xé ra, làm lộ tinh không bên ngoài.
Mơ hồ có thể thấy được, trong bầu tinh không kia cũng có một dòng sông, dòng sông này mênh mông rộng lớn mà bàng bạc, nước sông là một mảng khô héo, bên trong lơ lửng vô số… tàn hồ!
- Vong Xuyên!
- Trời ạ, không ngờ đây lại là Vong Xuyên hà trong truyền thuyết! Mọi người lập tức kinh hô.
Dòng sông kia mọi người chỉ có thể nhìn thấy một góc xuyên qua cơn lốc, dòng sông kia trải dài khắp tinh không.
Tinh điểm do thân thể Hứa Thanh hóa thành, hình thành dòng nước xuyên qua cơn lốc, dung nhập vào trong dòng sông lớn kia, bị Vong Xuyên hà mang đi về nơi xa, đệ tứ sơn, địa phủ.
Mạnh Hạo ở giữa không trung, kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt hắn có lệ tuôn rơi, trong tim hắn đau đớn dày xéo, hắn âm thầm nhìn những tinh điểm kia, khi sắp vào trong cơn lốc, dường như lại phác họa ra một khuôn mặt, đó là khuôn mặt của Hứa Thanh.
Giống như năm đó tại Kháo Sơn Tông, dưới ánh trăng, cái nhìn khiến Mạnh Hạo động lòng.
Khuôn mặt phác họa của Hứa Thanh trên bầu trời sâu đậm nhìn Mạnh Hạo, khi quay đầu, lần nữa hóa thành nước sông, tràn vào trong cơn lôc xoáy.
Giữa không trung, trong bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, đồng tử mặc áo bào đỏ, trong mắt lóe lên một tia ác ý, thân thể nhoáng cái xông ra, phi thẳng tới những tinh điểm sắp vào trong lốc xoáy.
- Muốn luân hồi… nằm mơ, muốn chết, thì chết hồn phi phách tán! Âm thanh bén nhọn của tên đồng tử này vang vọng, bốc chốc áp sát dòng sông tinh điểm do Hứa Thanh hóa thành.
Hành động này chớp cái đã rơi vào mắt Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chấn động, đáy lòng hắn vốn đã không cách nào đè nén ma tính cùng giết chóc, tại thời khắc này, ầm ầm bạo phát.
Dường như trong nháy mắt bạo phát, tên đồng tử mặc áo bào đỏ liền phát ra tiếng thét thê lương. Hắn vừa mới lại gần tinh điểm, lập tức bị một cỗ sức mạnh bí ẩn trực tiếp chấn lùi về sau, phun ra một ngụm máu, thần sắc hoảng sợ nhìn lốc xoáy trên bầu trời.
Hắn vố dĩ trong trận chiến trước đó đã bị đệ tam tổ Lý gia tự bạo làm cho trọng thương, nay thương thế gia tăng. Nếu không phải hắn có một thân tu vi cường hãn, kiên cường chống đỡ, đổi lại là tên tu sĩ khác, thì đã chết từ lâu
Lúc này hắn có thể cảm nhận được khoảnh khắc ban nãy, xuyên qua lốc xoáy, một cỗ khí tức kinh người truyền ra từ bên ngoài dòng sông, chỉ là khí tức mà đã khiến cho bản thân xém chút hồn phi phách tán, giống như một lời cảnh cáo.
Lốc xoáy vẫn xoay tròn như vậy, mang theo Hứa Thanh, dung nhập vào trong dòng sông dai trong tinh không, trở thành một trong rất nhiều hồn phách ở trong đó.
Chỉ bất quá trong hồn phách của Hứa Thanh có một tầng anh sáng đỏ bảo vệ, khiến nàng ở trong đó không bị bất kỳ một tàn hồn nào tiếp cận lại gần, yên tĩnh… thuận theo dòng nước, càng trôi càng xa.
Vòng xoáy trên bầu trời, trong lúc này cũng bỗng chốc biến mất, bầu trời lại khôi phục như thường.
Mạnh Hạo trầm mặc, điện phủ sau lưng hắn biến mất, những ngọn nến là đỉnh núi dập tắt, đèn hoa bốn phía lúc này cũng đều hóa thành tro bụi, tất cả không khí vui mừng đều biến mất, chỉ còn lại chiến trường.
Thân thể Mạnh Hạo chậm rãi đáp xuống mặt đất, hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay, trong chút thời gian ngắn ngủi trước đó, hắn còn ôm lấy Hứa Thanh, vậy mà giờ đây… không còn nữa.
- Không còn nữa… Mạnh Hạo thanh âm khàn khàn, lẩm bẩm.
- Chúng ta đã ước hẹn, bên nhau một trăm năm… cũng đã chẳng còn nữa rồi… Khuôn mặt của hắn vặn vẹo, một đầu tóc bạc tung bay, trên người hắn, tản mát ra sát khí.
Sát khí càng ngày càng nhiều, chỉ trong chớp mắt liền ngập trời, hình thành một cỗ sương đen, sương vụ này cuồn cuộn giữa không trung, khiến thiên địa trở nên lạnh lẽo, khí tức tử vong mạnh mẽ khuếch tán, hắc vụ giữa không trung hợp thành một khuôn mặt to lớn.
Khuôn mặt này, chính là khuôn mặt của Mạnh Hạo!
Mắt của hắn không còn là màu đỏ mà hóa thành màu đen, không thấy được đồng tử, không thấy được tất cả, thứ nhìn thấy được chỉ là một màu tối đen vô tận.
Trên mặt đất, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, ngẩng đầu phát ra nụ cười thê lương, tiếng này truyền vào trong tai của tu sĩ Bắc Địa lập tức khiến tâm thần nổ ầm ầm, hồn của bọn chúng, lúc này đây dường như đều bị rung chuyển.
Trong thân thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng vỡ vụn mà chỉ có mình hắn mới có thể nghe thấy, thứ vỡ vụn chính là gông xiềng của hắn, thứ phóng thích… chính là ma vẫn luôn tồn tại trong người hắn sau vụ việc Thiên Hà Hải năm đó!
Lúc này, hắn không muốn khống chế, hắn không muốn đè nén, hắn chỉ có một ý nghĩ…
Giết sạch tất cả đám tu sĩ Bắc Địa xâm lấn, giết sạch cường giả Vấn Đạo, giết bọn chúng, giết bọn chúng!!
Chỉ cần có thể đạt được nguyện vọng này, dù cái giá phải trả có như thế nào, cũng được!
Nếu tiên không thể làm, thì thành ma đã làm sao!
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, trong tiếng cười thê lương, cơ thể hắn ầm lên một tiếng, hắc khí điên cuồng phát tán, mái tóc triệt để hóa thành màu trắng, dung mạo hắn không còn khô héo mà khôi phục lại vẻ thanh niên, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại tỏa ra sự rét lạnh kinh người.
Hắn đứng ở đó, giống như một ma đầu khát máu, thứ hai mắt hắn nhìn thấy như chỉ có máu tươi, chỉ có giết chóc.
Mặt đất răng rắc xuất hiện một lớp băng mỏng màu máu, hư vô âm lãnh, nháy mắt khí hậu như biến đổi, trên trời các bông tuyết màu đen chậm rãi rơi xuống.
Ma tính của hắn đã triệt để phóng thích ra bên ngoài. Sự giết chóc của hắn không còn nửa điểm áp chế, lúc này, sự lãnh khốc của hắn không chỉ với địch nhân, mà đối với bản thân hắn, cũng là như vậy.
Ngày đại hôn, trở thành ly biệt đau thương, Mạnh Hạo chỉ có thể nhập ma!
Tại thời khắc ma tính trong lòng hắn triệt để phóng thích ra ngoài, Huyết Yêu Đai Pháp của hắn cuối cùng cũng không còn dừng lại ở tầng thứ tư, mà bắt đầu hướng tới tầng thứ năm.
- Ngươi phải chết! Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn hướng lên phía bầu trời, rơi lên… người đồng tử mặc áo bào màu đỏ.
Trong khoảng khắc hắn nhìn qua đó, bản tôn thứ hai ánh mắt cũng lập tức lóe sáng chăm chú nhìn.
Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ ở giữa không trung, khắp mình hắc khí cuồn cuộn, ma diệm ngập trời, cùng với bản tôn thứ hai chạy thẳng tới chỗ đồng tử áo bào đỏ.
- Phân thân của ngươi cũng coi như không tệ, về phần bản tôn, cút! Đồng tử áo bào đỏ hử lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi hắn mở miệng, giết chóc lại lần nữa nổi lên ở khắp nơi, bất luận là đấu pháp của Vấn Đạo đỉnh phong hay sự chém giết điên cuồng của Nam Vực và Bắc Địa trên mặt đất cũng đều rất kinh thiên.
Trên chiến trường tràn mập tiếng gào rống cùng tiếng thét thê lương, tràn đầy mùi máu tanh cùng với dao động của hư vô. Sự thảm thiết của trận chiến này, sớm đã vượt qua trận chiến Huyết Yêu Tông ngày đó.
Trong cơn giết chóc, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo dùng tốc độ nhanh chóng chạy thẳng tới đồng tử áo bào đỏ, hai người chớp mắt đã đấu với nhau, gió cuộn cát tung bay, sấm sét nổ ầm ầm, một loạt tiếng nổ liên hoàn không ngừng truyền ra, hai người trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đối quyết trăm ngàn lần.
Còn Mạnh Hạo, khi bay ra thì lập tức bị thú bì lão giả nhảy ra cản trở, cười gằn, nâng tay phải lên, nắm thành quyền hướng về phía Mạnh Hạo, đánh tới.
- Đạo lữ của ngươi chết rồi, ngươi còn sống làm gì, đi theo đạo lữ của ngươi đi!
Trong khoảnh khắc một quyền của lão giả đánh tới, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra sự lạnh lùng, tay phải nâng lên, lôi đỉnh xuất hiện, lão giả vừa nhìn thấy lôi đỉnh, sắc mặt lập tức biến hóa.
Đúng lúc này, trên lôi đỉnh tản ra vô số tia chớp, trực tiếp bao trùm lấy Mạnh Hạo, khiến chiến trường trở nên rực rỡ. Thân thể hắn bỗng chốc biến mất, mà lão giả du thú kia cũng biến mất trong nháy mắt.
Vị trí của hai người nháy mắt thay đổi cho nhau!
Mạnh Hạo xuất hiện tại vị trí lúc trước của lão giả, không quay đầu, mặc kệ thú bì lão giả rống giận đuổi tới, trong mắt hắn, chỉ có đồng tử áo bào đỏ!
Là Chu Quả của kẻ này, đã nguyền rủa Hứa Thanh!
Là kẻ này trước đó ý đồ ra tay cản trở Hứa Thanh chuyển thế!
Lòng muốn giết tên đồng tử này của Mạnh Hạo cũng giống như ma tính của hắn!
Đồng tử áo bào đỏ đang giao chiến với bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, hắn vốn đã bị trọng thương, không phải là đối thủ, lúc này không ngừng lùi về sau, hai mắt đỏ ngầu, khi xuất thủ phong vân cuồn cuộn, hắn cũng nhìn thấy Mạnh Hạo tới gần, tay phải nâng lên chỉ một cái.
- Tự mình tìm chết, ta giết bản tôn của ngươi! Một chỉ này nháy mắt xuất ra, khi sắp tới gần Mạnh Hạo thì lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo lại lóe sáng một lần nữa, lần này, hắn hoán đổi vị trí với bản tôn thứ hai.
Ầm một tiếng, bản tôn thứ hai xuất hiện tại vị trí Mạnh Hạo trước đó, còn Mạnh Hạo… lại xuất hiện ở… nơi cách đồng tử kia… rất gần!
Lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo, đã được sử dụng tới mức xuất thần nhập hóa!
Đồng tử áo bào đỏ tâm chợt chấn động, một chỉ đó không cách nào làm gì bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, hắn mạnh mẽ xoay người, ngay lúc muốn kích sát Mạnh Hạo thì tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trong lòng bàn tay hắn, bất ngờ xuất hiện một cái phù văn!
Đó là một chữ!
Khô!
Khô Tự Quyết của Mạnh Hạo đã hấp thu tám thành sức mạnh nguyền rủa. Quyết này có thể trở thành thần thông triển khai lâu dài, tùy theo sự đề thăng tu vi của Mạnh Hạo mà thuật khô héo ngày càng tinh thâm, uy lực cũng ngày càng đáng sợ.
Đồng thời cũng có thể làm thành phù văn, phóng thích một lần, sau đó phù văn ảm đạm, thì cần phải hấp thu lực lượng khô héo một lần nữa.
- Ta chưa từng đích thân giết chết Vấn Đạo đỉnh phong.
- Ngươi sẽ là tên đầu tiên.
- Sự đau khổ mà thê tử ta phải chịu trước khi đi, ta muốn cho ngươi… đích thân trải nghiệm một chút. Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến cho đông tử áo bào đỏ sợ mất vía, cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có.
Khô tự phù văn trong lòng bàn tay Mạnh Hạo khiến cho hơi thở của tên đồng tử trở nên gấp rút, da đầu hắn tê rần, chớp mắt thoái lui.
Mạnh Hạo ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên lên tiếng.
- Khô, bạo!
Trong tích tắc hai chữ được nói ra, tay phải của hắn tản mát ra vầng sáng xám, vầng sáng này nháy mắt đã bao phủ bầu trời, khiến mấy chục vạn người đang giao chiến dưới mặt đất ai nấy đều hoảng sợ, cảm nhận sự nguyền rủa khô héo đang bạo phát trên bầu trời.
Thú bì lão giả hít vào một hơi, thân thể lập tức dừng lại, rồi cấp tốc lui về sau.
- Không! Đồng tử áo bào đỏ phát ra tiếng gào thét thê lương, tu vi toàn thân bạo phát, lấy ra phần lớn pháp bảo nhằm chống lại lực lượng nguyền rủa đến từ Khô Minh Cửu Suy.
Nhưng tất cả hành động của hắn trước khi sự khô héo bạo phát chỉ như châu chấu đá xe, lập tức hắn bị nhấn chìm trong cái màu xám bao phủ đất trời.
Chỉ còn lại tiếng hét thảm, vang vọng giữa đất trời.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên