Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quốc Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1099: Tin Vui
H
ồ Tông Mậu thực sự tức giận.
Trong dự đoán của lão, hai vạn đại quân của Sở Hoan lương thảo có hạn, tuyệt đối sẽ không chịu nổi. Mặc dù lương thảo trong thành Hạ Châu cũng cực kỳ căng thẳng, rất nhiều dân chúng trong thành cũng phải chịu đói, nhưng lão vẫn có thể cam đoan tướng sĩ thủ thành vẫn được nhét đầy bao tử. Sở Hoan không trụ nổi nhất định sẽ phải rút ngắn thời gian đánh thành Hạ Châu, tiêu hao càng lâu, đối với hắn càng không có lợi.
Sở Hoan cần phải liều lĩnh, dốc sức liều mạng công thành. Mà bên phía lão chỉ cần thi triển mười tám thủ đoạn thủ kỹ từng đoạn thành. Cuối cùng, Sở Hoan không thể làm gì, chỉ có thể chật vật lui binh. Mà Hồ Tông Mậu lão từ nay về sau danh chấn thiên hạ, dương danh lập vạn, trở thành danh tướng nổi tiếng lừng lẫy Tây Bắc.
Nhưng quá trình sự việc diễn ra hiển nhiên không theo như kịch bản mà lão đã vẽ.
Không tính ngày đầu tiên tấn công mãnh liệt, suốt ba ngày sau quân Sở chưa từng một lần phát động lấy một lần tấn công cho nghiêm chỉnh, nhưng lần nào trống trận cũng vang cao gấp mười lần.
Lính thủ thành đã thành thói quen, khi tiếng trống trận bất ngờ vang lên, cho dù quân Sở chỉ lác đác xuất hiện, hay đôi khi chỉ là đội thuẫn binh và tiễn binh phối hợp một chút, có đôi khi là kỵ binh đi trước, bộ binh theo sau, binh sĩ thủ thành có mệt rũ ra vẫn không thể trơ mắt nhìn quân Sở tấn công, lần nào cũng lên đầu thành dàn trận sẵn sàng đón địch. Nhưng quân Sở lại như gió thu, xông lên nửa chừng rồi lại ngay ngắn trật tự lui về.
Rát nhiều tướng sĩ cảm thấy không cần phải chú ý đến quân Sỏ tấn công nữa, mấy lần tấn công đều là nửa đường quay về, rõ ràng là đang quấy rầy, nhưng trên dưới phản quân đều hiểu rõ cho dù đối phương vẫn luôn đánh nghi binh nhưng không thể thủ thành qua loa, càng không thể lười biếng. Ai có thể đảm bảo quân Sở sẽ không phát động tấn công quy mô lớn lần nữa? Đến lúc đó nếu chuẩn bị không đủ, hậu quả chắc chắn không thể lường trước.
Hồ Tông Mậu đã sớm nhìn ra đối phương đang thi kế nghi binh, nhưng lão cũng không thể làm gì. Mình ở phía thủ thành, quân Sở là quân công thành, quyền chủ động là ở bên kia. Sở Hoan muốn tấn công lúc nào thì tấn công lúc ấy, tùy tâm sở dục, mà bên phía thủ thành chỉ có thể đi theo đối phương. Điều này khiến cho Hồ Tông Mậu vô cùng căm tức.
Hồi trống cuối cùng của quân Sở là vào đêm khuya ngày thứ ba, nhưng kỳ lạ, quân thủ thành vốn tưởng rằng sau nửa đêm sẽ lại có tiếng trống lần nữa, nhưng đến tận sáng hôm sau vẫn không nghe thấy. Quân sĩ thủ thành đều kêu lạ, rất nhiều người sau nửa đêm thậm chí không ngủ, chỉ ngồi ôm gối chờ tiếng trống của đối phương vang lên, nhưng rõ ràng quân Sở đã để cho bọn họ thất vọng rồi.
Tiếng trống vốn đã quen đột nhiên biến mất, điều này khiến cho Hồ Tông Mậu cũng rất ngạc nhiên. Lão triệu tập chúng tướng đoán già đoán non ý định đối phương. Nhất thời chẳng ai đoán ra được tâm tư Sở Hoan, thật lâu sau mới có một gã phó tưởng thận trọng hỏi:
- Tướng quân, có thể là….là quân Sở cũng mệt mỏi không còn sức nữa không?
Hồ Tông Mậu nhướn mày, lập tức hỏi lại:
- Xin chỉ giáo?
Thấy sắc mặt Hồ Tông Mậu cũng không đến mức khó coi, phó tướng kia coi như đã nắm chắc, đáp:
- Tướng quân, liên tục vài ngày, quân Sở ngày nào cũng đánh mười mấy hồi trống, ngày nào cũng xua binh mã xuất trận, nhìn như đang quấy rầy chúng ta. Nhưng…. – Dừng một lát, thấy tứ phía đều đang nhìn mình, gã ưỡn ngực – Nhưng mạt tướng cho rằng, khi bọn họ quấy rầy chúng ta là bản thân họ cũng đã phải chịu đựng sự mệt mỏi.
- Không sai.
Lập tức một gã phó tướng khác nói theo:
- Trống trận của quân Sở ngày đêm rền vang làm phiền chúng ta, chẳng lẽ tướng sĩ quân Sở có thể yên tâm nghỉ ngơi? Mạt tướng cũng không tin.
Gã phó tướng ban đầu sợ bị người khác cướp công, lập tức cướp lời:
- Tướng quân, không chỉ là tiếng trống. Nghĩ kỹ lại, chúng ta đang ở trong thành, hôm nay đúng tháng sáu, có bão cát rất lớn, chúng ta ở trong thành còn có cái chặn bão, nhưng quân Sở lại chơ vơ giữa bão cát, ngày nào cũng bị bão cát hành hạ. Thành Việt Châu chúng ta không phải ai cũng có thể sống được, đặc biệt là vào tháng sáu, thời tiết ngày lại càng khó quen hơn. Nếu không phải doanh chữ Tốn chúng ta đã đồn trú tại Hạ Châu một thời gian ngắn cũng không chắc có thể làm quen được…. Cho nên, mạt tướng cảm thấy, lúc này nhất định quân Sở đang mệt mỏi vô cùng, chịu không nổi. Mấy ngày sau, chỉ sợ là bọn họ chẳng còn sức tấn công nữa!
Hồ Tông Mậu khẽ lắc đầu:
- Thực ra cũng không thể nói như vậy. Có lẽ bọn họ quả thực có bị thời tiết ảnh hưởng. Nhưng mà….chỉ trong thời gian ngắn như thế đã không còn sức tái chiến, vậy cũng hơi quá…
- Tướng quân, không bằng phái người ra khỏi thành tìm hiểu một phen, xem thử tình hình quân Sở bây giờ thế nào. Biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng. Biết rõ được thực hư quân Sở có lợi ích rất lớn đối với chúng ta.
Hồ Tông Mậu gật đầu:
- Ý kiến hay. Chỉ là… - Chần chừ một lát lão mới nói – Trước mắt quân Sở đề phòng rất sâm nghiêm, muốn thăm dò hư thực cũng hơi hung hiểm….! – Lão nhìn tứ phía, hỏi – Các ngươi thấy ai thích hợp?
Chúng tướng nhìn nhau, cuối cùng vẫn là viên phó tướng kia lên tiếng:
- Tướng quân, việc này cứ giao cho mạt tướng. Mạt tướng sẽ an bài người đáng tin cậy đi tìm hiểu, nhất định sẽ làm rõ tình hình quân Sở.
Tháng sáu ở Việt Châu quả thực không giống những nơi khác. Sáng sớm thời tiết vẫn còn tàm tạm, thậm chí ánh mặt trời còn có thể tưới khắp đại địa, nhưng đến giữa trưa thì bất ngờ cuồng phong nổi lên, bão cát báo đá, chỉ cách có vài mét đã không thấy rõ người.
Hồ Tông Mậu đợi đến tận hoàng hôn, cuối cùng cũng có tin, viên phó tướng lúc sáng phái người đi tìm hiểu đã hưng phấn chạy tới, bẩm:
- Tướng quân, tin tốt. tin vô cùng tốt.
Tinh thần Hồ Tông Mậu hơi run lên, lập tức đứng lên hỏi:
- Tin tốt gì?
- Ôn dịch….! – Viên phó tướng thở hổn hển – Là ôn dịch…!
Hồ Tông Mậu nhíu mày:
- Ôn dịch là cái tin tốt gì? – Vừa dứt lời đã kịp hiểu ra, lão túm chặt cổ áo viên phó tướng hỏi lại – Ngươi nói, bên phe quân Sở có ôn dịch?
- Chắc chắn là thế.- Viên phó tướng hưng phấn xác nhận – Người của mạt tướng bí mật lại gần, nhờ bão cát, giết vài tên lính trinh sát của quân Sở, thay đổi xiêm y lại gần tìm hiểu. Biết được tin trong quân doanh quân Sở đột nhiên xảy ra ôn dịch, đã có không ít người bị lây nhiễm… Chính là trận ôn dịch lần trước đã lan ra khắp nơi kia, lần này lan tới trong quân đội của Sở Hoan. Quân doanh quân Sở đã cách ly những binh sĩ mắc ôn dịch tới một nơi cách quân doanh hơn mười dặm, phái người thủ vệ nghiêm khắc, cấm không cho ai tới gần….!
Hồ Tông Mậu lại cười nói:
- Bổn tướng đã hiểu. Là bọn bọ sợ tin này bị truyền ra ngoài, càng sợ ôn dịch lây lan hơn… Đúng rồi, người phái đi có thấy khu cách ly không?
- Không thể lại gần, bên đó thủ vệ vô cùng sâm nghiêm. Nhưng người của chúng ta thấy có người bệnh được mang tới từ quân doanh, không tới nửa canh giờ, đã có hơn hai mươi người được đưa từ quân doanh tới…
Hồ Tông Mậu nắm chặt tay, cười ha hả:
- Trời cũng giúp ta. Ha ha ha… Diêu phó tướng, ngoài ra còn dò xét được gì nữa không?
Diêu phó tướng kia gật đầu cười:
- Trong quân doanh quân Sở đã xảy ra nội chiến. Chính tai người của chúng ta nghe được, một đám binh sĩ đang ầm ỹ làm loạn đòi rút quân. Bọn họ nói thành Hạ Châu chúng ta phòng thủ kiên cổ, lại thêm thời tiết như vậy, căn bản không thể nào tấn công. Hơn nữa, đã có một ít binh sĩ lén trốn đi. Hắc hắc, Tướng quân, bảo sao đột nhiên quân Sở không có bất kỳ động tĩnh gì, thì ra bọn chúng đã xảy ra vấn đề. Bây giờ sĩ khí quân Sở trầm thấp tới cực điểm, mạt tướng thấy bọn chúng cũng không chống đỡ được bao lâu…
Như đang nghĩ gì đó, Hồ Tông Mậu trầm ngâm một lát mới hỏi lại:
- Có thể nào bọn chúng đang diễn kịch, cố ý lừa chúng ta?
- Tướng quan, mạt tướng dám dùng cái đầu của mình để đảm bảo, thám tử phái ra tuyệt đối đáng tin. – Diêu phó tướng vỗ ngực đảm bảo – Quân đội của Sở Hoan lúc này đang loạn một đoàn. Điều này, mạt tướng tin chắc không thể nghi ngờ.
Hồ Tông Mậu khẽ gật đầu, chợt nghe có tiếng bên cạnh:
- Tướng quân, vào đúng lúc này đột nhiên quân Sở bị lây nhiễm ôn dịch. Không phải trùng hợp quá sao?
Hồ Tông Mậu quay đầu nhìn lại, người lên tiếng là Hà Khôi.
Vốn Diêu phó tướng đang nghĩ mình đã lập được công lớn, đang đắc chí, đột nhiên Hà Khôi xen vào, khiến cho y khó chịu vô cùng, cười lạnh:
- Lão Hà, chẳng lẽ ôn dịch bùng nổ còn phải chọn lúc nào thích hợp nhất sao? Mặc dù Ôn dịch ở Tây quan đã sớm được trị liệu nhưng cũng không thể cam đoan đã diệt trừ tận gốc. Sở Hoan có gần hai vạn nhân mã, ai có thể đảm bảo trong số đó không có ai bị lây ôn dịch? Lại thêm lúc này thời tiết nóng ẩm, đột nhiên ôn dịch lại lan tràn khắp quân doanh cũng là chuyện dễ hiểu. Ta thấy không có điểm nào không hợp lý.
Hà Khôi thản nhiên nói:
- Diêu phó tướng đã hiểu lầm rồi. Hà mỗ chỉ cảm thấy ôn dịch này đến quá khéo. Nói không chừng tin tức của Diêu phó tướng là tin giả đấy.
Không buồn đáp lời, Diêu phó tướng nói với Hồ Tông Mậu:
- Tướng quân, cơ hội tốt lớn như vậy, vạn lần chúng ta không thể bỏ qua. Mạt tướng xin chờ lệnh, chỉ cần Tướng quân giao cho mạt tướng hai ngàn nhân mã, mạt tướng sẽ nương theo ban đêm đánh lén, xuyên thẳng vào đại doanh chủ soái của quân Sở, bắt sống Sở Hoan về cho ngài.
Hồ Tông Mậu còn chưa nói gì, Hà Khôi lại một lần nữa trầm giọng ngăn cản:
- Tướng quân, vạn lần không thể.
Diêu phó tướng nổi giận:
- Hà Khôi, rốt cuộc ngươi có ý gì? Vì sao lúc nào cũng thò mặt ra thế hả? Ngươi đừng có quên, ngươi cũng chỉ là một sư gia nho nhỏ, đừng có thấy Tướng quân cho ngươi vài phần mặt mũi mà quên đi thân phận của mình. Một tên đọc sách nghèo kiết xác hủ lậu như ngươi làm sao hiểu được thế nào là hành quân chiến tranh? Nếu làm lỡ đại sự, ngươi có mấy cái đầu để chém?
Hà Khôi cũng không nhượng bộ, nghiêm mặt đáp lại:
- Quả thực Hà Khôi chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng đại binh tiếp cận, thành Hạ Châu phải đoàn kết một lòng mới có thể đánh lui địch. Hà Khôi chỉ có một cái đầu, một đao có thể chém đứt, nhưng cho dù chỉ có một cái đầu này, điều cần nói, ta vẫn phải nói.
Lão quay sang Hồ Tông Mậu:
- Tướng quân, mặc kệ quân Sở xảy ra ôn dịch, cũng mặc kệ bọn chúng xảy ra nội chiến, Tướng quân chỉ cần cố thủ thành Hạ Châu, quân Sở sẽ buộc phải bó tay. Nếu quả thực như Diêu phó tướng nói, bọn chúng xảy ra ôn dịch và nội chiến, thì chẳng mấy ngày nữa nhất định sẽ phải rút lui. Thành Hạ Châu sẽ thoát vây. Nếu như đối phương dụng tâm kín đáo, chúng ta bất động, những mánh khóe đó cũng sẽ không còn tác dụng.
Diêu phó tướng còn muốn tranh cãi, Hồ Tông Mậu đã khoát tay nói:
- Diêu phó tướng không cần nhiều lời. Hà Khôi nói đúng. Mặc kệ bọn chúng dùng hoa chiêu gì, chúng ta cứ sừng sững bất động, Sở Hoan cũng sẽ phải bó tay. Truyền lệnh xuống, không có lệnh của bổn towngs, tất cả đóng kín cửa, không ai được ra khỏi cổng thành một bước. Nếu ai dám cãi quân lệnh của bản tướng… Giết không tha!
Diêu phó tướng siết chặt nắm tay, nhìn Hà Khôi, sát cơ ẩn hiện trong mắt…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Sa Mạc
Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quoc_sac_sinh_kieu__sa_mac