Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1094:tâm Tư Phạm - Hồ
T
hần sắc Hàn Huyền Xương vốn đang vô cùng điềm tĩnh, nhưng chợt nghe được Hồ Tuyết Tân nói ra một câu như vậy, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:
- Hồ đại nhân, ngài... sao ngài có thể nói ra lời không cha không vua như vậy? Ngài muốn hại chết ta sao?
Phạm Vân Ngạo thản nhiên nói:
- Thân gia nghĩ rằng Hồ đại nhân đang nói bậy sao?
Hàn Huyền Xương bỗng nhiên đứng dậy, nâng tay nói:
- Nếu hai vị đến chỉ vì lời nói xằng nói bậy này, thứ cho bản quan không thể tiếp đãi, mời hai vị về trước đi!
- Ngài muốn đuổi chúng ta sao?
Hồ Tuyết Tân bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
- Hàn Huyền Xương, ngài có biết, so với chúng ta, ngài đang nguy trong sớm tối. Nếu ngài không dám làm Hoàng đế, chỉ sợ ngay cả tù nhân cũng không làm được!
Hàn Huyền Xương cau mày, nhìn Hồ Tuyết Tân vẻ mặt giận dữ, há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì, chung quy nói không ra lời, chậm rãi ngồi xuống.
Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười nói:
- Thân gia, ngài không phải người ngốc, nếu chúng ta dám mạo hiểm tiến đến, tự nhiên không phải tới nói giỡn với ngài.
Lão vuốt ve chòm râu, chậm rãi nói:
- Chuyện tới nước này, có một số lời chúng ta cũng không giấu diếm.
Lão dừng một chút, trong mắt phát ra một ánh sáng khác thường, cuối cùng thấp giọng nói:
- Hôm nay ta và Hồ đại nhân đến, chính là mang theo tất cả tính mạng thân gia, đơn giản là cảm thấy tính tình thân gia ngài rộng lượng, sẽ không đuổi cùng giết tuyệt, cho nên có một số việc, mặc kệ ngài biết hay không, chúng ta vẫn muốn nói rõ ràng!
Hàn Huyền Xương vẻ mặt ngưng trọng, hỏi:
- Thân gia rốt cuộc muốn nói gì?
- Thân gia, ta lại hỏi ngài, ngài có biết Dịch Không Đình hiện giờ thân ở nơi nào?
Phạm Vân Ngạo tựa vào ghế, giọng nói rất thong thả:
- Chính là vị Tổng quản thái giám điện Càn Tâm kia!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, lắc đầu nói:
- Cũng không biết. Chỉ có điều ta cũng rất tò mò, người này vốn là thái giám thân tín bên người Thánh thượng, xử lý sự vụ hậu cung, chỉ có điều sau này trong cung truyền ra tin tức, Dịch Tổng quản này thân mắc bệnh nặng, cầu xin Thánh thượng trở về cố thổ, Thánh thượng cảm động và nhớ nhung lòng trung thành của lão, lòng sinh thương hại, liền thả lão đi, từ nay về sau không còn tin tức của người này... !
Ông ta dừng một chút, ngạc nhiên nói:
- Vì sao thân gia lại nhắc tới người này?
- Thân mắc bệnh nặng cái gì, trở về cố thổ cái gì, đó đều là chuyện ma quỷ che mắt người mà thôi.
Phạm Vân Ngạo thản nhiên nói:
- Thi thể của Dịch Tổng quản này đã bị xử lý sạch sẽ, là chết ở Tử Đằng Cốc!
- Tử Đằng Cốc?
Hàn Huyền Xương chấn động:
- Đó... đó chẳng phải chỗ của Tú Công chúa sao?
Hồ Tuyết Tân thình lình nói:
- Em rể, hôm nay chúng ta tới đây, là muốn nói vài lời tâm huyết với em, em vẫn nên thẳng thắn với chúng ta, không cần suy đoán rõ ràng giả bộ hồ đồ. Hơn nửa năm này, phát sinh nhiều chuyện lớn, lúc trước chỉ là một tầng sương mù, hiện giờ chuyện này càng thêm rõ ràng, em cũng không phài người mù thằng ngốc, thật sự xem không rõ ràng sao?
Hồ Tuyết Tân nói chuyện hơi xung, nhưng Hàn Huyền Xương biết tính tình hắn vốn mang theo sự bạo tính của Hồ gia, hơn nữa hắn cuối cùng là anh vợ mình, cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh nói:
- Không phải mọi người không biết, sau khi thi kinh, vốn đã sớm nên yết bảng, nhưng ở giữa xảy ra nhiều chuyện, không ít quan viên Lễ bộ bị tra ra nhận hối lộ làm việc thiên tư trái luật pháp làm rối kỉ cương, cho nên bãi miễn không ít, Lễ bộ cũng hỗn loạn một hồi, khó có thể chấm bài yết bảng... Ta vừa phải chỉnh đốn Lễ bộ, vừa phải chấm bài yết bảng, công việc bề bộn, thật vất vả mới yết bảng, còn phải đối mặt hỏi tú tài... Những chuyện này thật sự không biết nhiều lắm!
Sau khi Hàn Huyền Đạo nắm quyền to, gióng trống khua chiêng thanh trừ đối lập, nương theo chiếu giả phế truất quan viên đối địch bốn phía, tự nhiên cũng lan tới Lễ bộ.
Hồ Tuyết Tân còn định nói thêm, Phạm Vân Ngạo đã nâng tay lên, ra hiệu Hồ Tuyết Tân tạm không cần nhiều lời, lúc này Hồ Tuyết Tân mới tức giận ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Nửa năm trước, trong một đêm Dịch Không Đình đột nhiên rời cung... Những người của ta vẫn theo dõi động tĩnh hoàng cung, một đám thái giám ban đêm đưa bô ra cung, người của ta cũng nhìn chằm chằm bọn họ.
Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:
- Sau đó mới phát hiện Dịch Không Đình cải trang lẫn lộn trong đó, đang đêm rời Hoàng thành, lúc bọn họ ra khỏi thành, lại sớm bị một đám người theo dõi hơn nữa một đường truy kích... !
- Người của ngài?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói.
Phạm Vân Ngạo lắc đầu:
- Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau. Nếu Dịch Không Đình là ve, đám người đuổi theo hắn là bọ ngựa, mà người của ta... là hoàng tước theo ở phía sau!
Hàn Huyền Xương càng nghe càng hồ đồ, không biết Phạm Vân Ngạo rốt cuộc muốn nói gì.
Phạm Vân Ngạo thấy trong mắt Hàn Huyền Xương lộ ra vẻ nghi hoặc, khẽ thở dài:
- Thân gia, chúng ta không giống ngài. Có lẽ ngài nghĩ đến Gia tộc Hàn thị như mặt trời ban trưa, ngài nên hưởng an bình, nhưng ta và Hồ đại nhân hơn nửa năm này, không ngày nào không phải cẩn thận, lo lắng cho tiền đồ gia tộc, hơi vô ý, sẽ ai ương ngập đầu. Dưới tình hình như thế, chúng ta tự nhiên phải nhiều hơn đôi mắt, nhiều hơn đôi tai... !
Hàn Huyền Xương nghe vậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thế gia tranh đấu, xuyên qua lịch sử trăm năm của nước Đại Yến, tuy nói hai nhà Phạm Hồ quan hệ thông gia với mình, nhưng nhìn từ đại cục, chung quy vẫn là địch thủ.
Kỳ thật trong lòng Hàn Huyền Xương vô cùng rõ ràng, một khi đợi cho Hàn tộc thật sự hoàn toàn củng cố Yến quốc, chỉ sợ ngày sau hai gia tộc này cũng không có kết cục gì tốt.
Chỉ có điều Phạm Vân Ngạo nói trắng ra lúc này, quả thật khiến ông cảm thấy hơi bất ngờ.
- Ta nói ngắn gọn!
Phạm Vân Ngạo nghiêm nghị nói:
- Dịch Không Đình rời kinh, là muốn đưa vài phần mật hàm, mà lệnh huynh Hàn Huyền Đạo âm thầm phái người chặn đánh ở nửa đường... Người của ta vừa kịp đuổi tới, cứu Dịch Không Đình ra, lại hộ tống Dịch Không Đình theo con đường bí mật tới Tử Đằng Cốc... !
Thấy vẻ mặt cổ quái của Hàn Huyền Xương, lão ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Chẳng qua lúc chạy tới đó, lại trùng hợp gặp phải một đám thích khách ám sát Tú Công chúa, người của ta trợ giúp Dịch Không Đình cùng bảo vệ Tú Công chúa xông ra khỏi vòng vây, nhưng... Gồm cả Dịch Không Đình, toàn quân bị diệt, đợi cho nhóm người thứ hai của ta chạy đến, may mắn có một gã bộ hạ chưa chết, lúc này mới đạt được tin tức... !
- Thích khách?
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Là ai phái người ám sát Tú Công chúa?
- Là người Phong quốc!
Phạm Vân Ngạo thản nhiên nói:
- Tu vi võ đạo của Tú Công chúa vốn cao minh, dưới tay còn có một đám người luyện võ lợi hại, người bình thường làm sao có thể ám sát nàng?
- Người Phong quốc?
Hàn Huyền Xương há miệng thở dốc, lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Thật to gan, Nam Phong nước nhỏ cũng dám càn rỡ như thế sao?
- Ngài nói không sai.
Hồ Tuyết Tân rốt cuộc nói xen vào:
- Nam Phong có ba quận, nước yếu dân nghèo, nếu không có chỗ dựa vững chắc, Bố Tốc Cam làm sao có thể tự mình ra tay tập kích Công chúa Đại Yến ta!
- Bố Tốc Cam tự mình ra tay?
Hàn Huyền Xương hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, mày nhíu lại, nhưng hắn cũng nghe ra ý tứ trong lời Hồ Tuyết Tân, hỏi:
- Hồ đại nhân, chỗ dựa vững chắc theo như lời ngài nói, là chỉ cái gì?
Hồ Tuyết Tân thản nhiên nói:
- Điều này còn muốn ta nói ra sao? Phong quốc cùng Đại Yến ta đã an tường vô sự bao nhiêu năm, vì sao Bố Tốc Cam phải hạ sát thủ với Tú Công chúa?
Hắn liếc Hàn Huyền Xương một cái, chậm rãi nói:
- Nếu Tú Công chúa thật sự chết, ai được lợi nhất, ngài sẽ không thể không biết chứ?
Trong lòng Hàn Huyền Xương đã hiểu được vài phần, lại không nói gì.
- Tú Công chúa bị ám sát, hơn nửa năm Thánh thượng chưa từng vào triều... !
Phạm Vân Ngạo chậm rãi nói:
- Hiện giờ Hàn Tổng đốc bị hại, Lại bộ Hàn Tín Sách ở trong nội các lại đề xuất Hàn Thương tiếp nhận chức Đại tước quân Tây Bắc... Con rể Hàn Mạc của ta bị triệu về kinh tước binh quyền, lại bị điều đi Đông Hải rơi xa kinh thành... Hết thảy điều này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Hàn Huyền Xương nghe thấy, trầm giọng nói:
- Lời này của thân gia có ý gì? Nhị ca của ta bị hại, chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
Phạm Vân Ngạo nhíu mày, nhìn chằm chằm Hàn Huyền Xương một lúc lâu, mới thở dài nói:
- Huyền Xương à Huyền Xương, ta nên nói ngài quá rộng lượng, hay nên nói ngài quá cổ hủ đây? Hàn Tổng đốc là loại nhân vật nào, vào lúc đó lại bị một sủng thần Ngụy quốc rất sợ chết hạ đốc hại chết... ha ha ha, sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, việc này nói với đứa bé ba tuổi, chỉ sợ cũng không tin!
Thân thể Hàn Huyền Xương chấn động.
Cho tới bây giờ ông chưa bao giờ suy nghĩ cái chết của Hàn Huyền Linh về phương diện khác, có lẽ không dám, có lẽ không muốn, nhưng một câu này của Phạm Vân Ngạo giống như sấm sét giữa trời quang, hung hăng bổ tấm vải che trong nội tâm ông ra.
- Hiền giờ cha con Huyền Đạo công nắm binh quyền trong tay, đã không người có thể chống lại.
Phạm Vân Ngạo bình tĩnh nói:
- Chỉ có điều ta lại không biết, lệnh tôn không dưỡng thọ ở Đông Hải, đột nhiên đi tới kinh thành làm gì? Là lão nhân gia tự mình muốn tới, hay là Huyền Đạo công bịp bợm?
Trong mắt ông ta phát lạnh:
- Chẳng lẽ bởi vì lo lắng lệnh tôn đang ở Đông Hải, sau khi Đại Tông chủ mất, sẽ nắm một phương Đông Hải trong tay?
- Ngươi không cần nói nữa!
Hàn Huyền Xương lạnh lùng nói:
- Tối nay các ngươi tới đây, hóa ra là vì châm ngòi ly gián? Hàn Huyền Xương ta sao có thể mắc mưu các ngươi!
- Mắc mưu?
Phạm Vân Ngạo cười nói:
- Hàn Huyền Xương, ta và Hồ đại nhân ngai trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi kêu một tiếng, chỉ sợ hai người chúng ta không rời khỏi viện này được... Nếu ngươi cảm thấy mắc mưu, hiện giờ hay bắt chúng ta lại thậm chí giết ở chỗ này!
Lúc này Hồ Tuyết Tân không giận mà cười, chỉ vào Hàn Huyền Xương nói:
- Hàn Huyền Xương, tối nay ta tới đây, tất nhiên là vì tiền đồ Hồ gia ta, cũng là vì muội muội ta, ta không hy vọng nhìn thấy nàng trở thành vong hồn dưới đao của Hàn Huyền Đạo cùng ngươi. Hàn Huyền Đạo đã điên rồi, vì quyền thế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Sắc mặt lão trầm xuống, cười lạnh nói:
- Ngươi muốn sống sót cũng không khó, buông tha hết thảy quyền thế trở thành một con chó tùy ý Hàn Huyền Đạo sắp xếp... ngươi muốn làm chó, ta cũng không để muội muội ta trở thành một con chó với ngươi!
- Ngươi câm mồm!
Hàn Huyền Xương giận không thể át, nắm một quyền sách trên bàn lên, ném về phía Hồ Tuyết Tân.
Hồ Tuyết Tân giơ tay ra, cũng nắm bình sứ bên cạnh, không chút do dự ném qua Hàn Huyền Xương, trong miệng nổi giận mắng:
- Lúc trước nếu biết người là kẻ tầm thường như thế, đánh chết ta cũng không để muội muội gả cho ngươi. Hàn Huyền Xương, ngươi ngay cả con trai ngươi cũng không bằng, hắn đã sớm phát hiện manh mối, mang theo vợ con trốn đến Nam Dương, chỉ còn ngươi tự cho là tình huynh đệ thâm sâu, ở nơi này mặc người chém giết!
Bình sứ này bay ra, Phạm Vân Ngạo đã đi tới phía trước, vươn tay nắm lấy bình sứ, lập tức nhìn Hàn Huyền Xương, nghiêm mặt nói:
- Chỉ sợ Thánh thượng đã sớm gặp bất trắc, Tào gia xem như xong rồi. Huyền Xương, ngươi nói chúng ta vì tiền đồ nhà mình cũng tốt, nói chúng ta không đường để đi cũng tốt, chỉ cần ngươi đáp ứng, Phạm gia và Hồ gia ta liên thủ ủng hộ ngươi làm đế, hơn nữa hai người ta hiện giờ thề với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý xưng đế, hai nhà Phạm Hồ ta có thể giao tất cả đất đai, từ nay về sau, nhiều thế hệ trung với Hàn gia ngươi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Thần
Sa Mạc
Quyền Thần - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quyen_than__sa_mac