Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1014-1: GậY Ông ĐậP Lưng Ông (1)
L
úc nhìn thấy An Lạc Công chúa, Dương Phàm có chút giật mình, hắn biết là An Lạc đã đến Trường An nhưng không nghĩ lại gặp nàng ta ở đây trong ngày hôm nay.
Cổ Trúc Đình vốn đi đằng sau Dương Phàm nửa bước, Dương Phàm đột ngột dừng chân khiến cho nàng ta nhất thời không kịp phản ứng lại mà bước thêm một bước đập trúng vai của Dương Phàm. Cổ Trúc Đình nhanh chóng lùi lại một bước, vẫn giữ nguyên khoảng cách nửa bước sau Dương Phàm. Phụ nữ không được phép đi đằng trước phu quân của mình, đó là quy định từ trước tới giờ của tổ tông, Cổ Trúc Đình đâu dám không nhớ.
Lý Khỏa Nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ có một điểm không giống ngày trước đó là. Ngày trước vẻ đẹp của nàng ta có khí chất của một nữ nhi hoang dã thâm sơn, phảng phất hương vị tuyệt diệu của dòng suối thanh khiết. Có lẽ vì cuộc sống nhung lụa tôn quý hoặc cũng vì thân phận đã có sự thay đổi nên vẻ đẹp hiện tại của Lý Khỏa Nhi có thêm vài phân kiêu kỳ ngạo mạn.
Bởi vì đã sinh nở một lần nên nàng ta cũng có thêm khí phái của một người phụ nữ trưởng thành. Khí phái hoàn mỹ đó hoàn toàn hòa nhập vào với vẻ đẹp của nàng ta, từ thân hình lý tưởng đến nhan sắc tuyệt trân đều không thể đoán được rằng nàng ta là một phu nhân đã sinh nở một đứa con trai. Trên thực tế về mặt tâm lý mà nói thì một nguời kiêu căng ngạo mạn như nàng ta nào đã từng có chút giác ngộ là mình đã được làm mẹ.
Lý Khỏa Nhi vô cùng hận Dương Phàm, Dương Phàm đối với nàng ta chỉ có ân nào có thù oán gì? Nhưng đối với nàng ta mà nói, ân tình có thể quên được còn thù hận thì không thể nào xóa bỏ được. Cho dù không phải là thù hận, chỉ là một hiềm khích nhỏ thì theo thời gian cũng sẽ sinh sôi nảy nở trong lòng nàng ta trở thành mối thù hận.
An Lạc hận Dương Phàm là người đàn ông đầu tiên dám từ chối chê bôi khi nàng ta đã dâng thân hiến mình cho hắn. Nàng ta hận Dương Phàm là vì cho đến thời điểm này Dương Phàm là người duy nhất biết được nàng ta lúc đầu đã từng thê thảm như thế nào đến nỗi chỉ còn cách dùng thân thể của mình mê hoặc đàn ông để đổi lấy lợi ích.
Càng nhiều đàn ông ngã gục dưới chân nàng ta thì lại càng hận sự khước từ hỗn láo của Dương Phàm. Mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, Lý Khỏa Nhi, con phượng hoàng đang đứng trên cao, lại nhớ lại nỗi nhục nhã lúc trước chẳng bằng một cọng cỏ. Nỗi nhục nhã ấy lại cuối cùng lại trở thành nỗi hận thù đối với Dương Phàm.
An Lạc liếc nhìn Dương Phàm một cái rồi quay sang nhìn Cổ Trúc Đình, cô gái đứng bên cạnh hắn. Ban nãy An Lạc nhìn thấy Dương Phàm cười nói vui vẻ với người con gái này, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. Đã khi nào hắn có thái độ như vậy với bản thân mình cơ chứ? Luận nhan sắc, địa vị, thân phận, tuổi tác, người con gái đó có gì để mà so bì với ta cơ chứ?
Lúc An Lạc rảo bước tiến lên phía trước, Đỗ Văn Thieen và đám người đi theo sau cũng cất nhanh bước chân để theo cùng. Nhưng ngay sau đó bọn họ nhận ra Công chúa điện hạ dường như gặp được cố nhân nên đám mệnh phụ phu nhân bèn dừng bước đứng tại chỗ.
Đỗ Văn Thiên đương nhiên cũng không dám tiến lên, nagy lập tức ngưng bước đứng ở đó.
Hắn không nhận ra Dương Phàm. Hôm trước lúc theo đuôi Thượng Quan Uyển Nhi vào đại điện của Hưng Hiếu Tự thì hắn đang vờ dâng hương, tên đi nghe lén Dương Phàm nói chuyện là thuộc hạ của hắn. Còn lúc hắn bị đánh, trong ký ức chỉ nhớ nhất hình dáng của Trương Xương Tông. Lúc Dương Phàm bước ra từ đại điện thì hắn đã bị đánh cho nhừ tử rồi, tiếp theo đó là bị người ta khiêng đi luôn, cơ bản là không kịp nhìn thấy mặt mũi Dương Phàm ra sao.
Dương Phàm cúi người hành lễ với An Lạc Công chúa, cười nói:
- Xin chào Công chúa điện hạ!
Cổ Trúc Đình đứng bên cạnh hơi kinh ngạc:
- Cô gái nhan sắc tuyệt trần trước mặt kia là một vị Công chúa?
- Dương tướng quân, ngài thật lớn mạng quá!
Sự thù hằn thoáng qua trong ánh mắt của An Lạc Công chúa, thoáng một cái đã trở thành sự quyến rũ với những người xung quanh. An Lạc nhìn Dương Phàm một lượt rồi cười khúc khích nói:
- Nghe nói Dương tướng quân bị người ta bắn trúng một mũi tên, nay nhìn thấy ngài thế này có lẽ là đã khỏi hẳn rồi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nhờ có sự thăm hỏi của Điện hạ, Dương mỗ mệnh lớn, mũi tên đó tuy có nguy hiểm vô cùng, suýt chút nữa thì xuyên trúng chỗ nguy hiểm, nhưng may nó chỉ sượt qua ngực mà thôi, không xuyên trúng tim. Dương mỗ mới gặp đại nạn mà không chết.
An Lạc Công chúa cười khúc khích, nhẹ nhàng nói:
- Quả đúng như người ta vẫn nói, người tốt không trường thọ, kẻ ác lại sống nghìn năm…
Câu nói này có nhiều ẩn ý, Cổ Trúc Đình không hề biết đến những ân oán giữa hai người An Lạc Công chúa và Dương Phàm. Nghe nàng ta nói như vậy Cổ Trúc Đình lại cho rằng An Lạc đang sinh chuyện, có thể dùng nỗi đau lớn lao của người khác để làm chủ đề sinh sự, điều đó có nghĩa là hai người bọn họ biết nhau rất rõ. Vốn dĩ Dương Phàm thường xuyên qua lại với nhiều người trong Hoàng gia. Những điều tiếng về chuyện giữa Dương Phàm và Thái Bình, Cổ Trúc Đình cũng đã từng nghe qua, trong lòng đột nhiên thầm nghĩ:
- A Lang và vị Công chúa này không lẽ… Không đúng, không đúng!
Dường như cảm nhận được ánh mắt chú ý của Cổ Trúc Đình, An Lạc Công chúa nhanh chóng hướng sự chú ý đến nàng ấy. An Lạc nhìn ngắm Cổ Trúc Đình như xem xét một món hàng, hững hờ nói:
- Đây là người phụ nữ của ngài?
Dương Phàm giơ tay ra ôm lấy vai của Cổ Trúc Đình mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Nàng ấy chính là người phụ nữ của ta!
Khi An Lạc Công chúa nói “Người phụ nữ của ngài” và khi Dương Phàm nói “Người phụ nữ của ta”, ngữ điệu có chút không giống nhau. Thoáng một cái giữa hai người bọn họ đã hoàn thành xong một hiệp đấu. Cổ Trúc Đình không phát giác ra điều này, khi nàng ta nghe thấy Dương Phàm thừa nhận thân phận của mình trước mặt người khác, trong lòng vừa mừng vừa ngượng, tựa như là uống mật ngọt vậy.
An Lạc Công chúa cười nhạt một cái, ánh mắt đột nhiên hướng đến con Đại Thực bảo mã mà Cổ Trúc Đình đang dắt. Nàng ta nhìn ngắm một lượt rồi hoài nghi nói:
- Đây là… Đại Thực mã?
Thân hình của Đại Thực mã và những con ngựa của Trung nguyên có sự khác biết rõ rệt. Nhưng những người không biết đến Đại Thực mã không thể nào chỉ nhìn vào sự khác biệt về hình dáng mà có thể nhận ra được điều đó. Không ngờ An Lạc Công chúa lại có thể ngay lập tức nhận ra nhưu vậy.
Trên thực tế thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết, Công chúa Đại đường không có một người nào là tiểu thư yểu điệu cửa không ra đường không đi, yếu ớt mỏng manh, những nữ nhi quý tộc đại bộ phận đều biết cưỡi ngựa. Khi An Lạc mới về đến Trường An, một lòng nóng vội được bước lên tầng lớp thượng lưu, không ngờ lại bị đám mệnh phụ phu nhân quý tộc, thiên kim tiểu thư coi thường, nên đã quyết tâm bỏ công sức nỗ lực học tập để trở thành một nữ nhi quý tộc, biết đầy đủ những kỹ năng cần thiết, cử chỉ lời nói đúng kiểu thượng lưu..
An Lạc là một người phụ nữ luôn muốn bản thân mình phải cao hơn người khác một bậc trong mọi hoàn cảnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan