Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trạch Thiên Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 7 - Chương 19: Ở Ngoài Thiên Hạ Cùng Tinh Không
T
hương Hành Chu không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Trần Lưu Vương hơi ngây ra, vội vàng đuổi theo.
Thương Hành Chu từ bậc thang đá bênh cạnh phòng đi tới nóc nhà, nhìn hẳn là một đài ngắm sao.
Gió đêm lạnh lẽo phất động ống tay áo của hắn.
Trần Lưu Vương lúc này mới chú ý tới, tòa đạo quan này không thiết trí trận pháp chống lạnh.
Thương Hành Chu ngẩng đầu nhìn về tinh không, không chắp tay, tay áo đạo bào màu xanh theo gió lắc nhẹ về phía sau, nhìn qua giống như vai hề trên sân khấu, tựa như sau một khắc, hắn sẽ khẽ ngồi xổm xuống, sau đó vội xông về phía trước, hoặc là nhảy vào trong tinh không, cuối cùng rất buồn cười té xuống.
Trần Lưu Vương nhìn bóng lưng của hắn, trong vô thức cùng Thánh Hậu nương nương trên Cam Lộ Đài bắt đầu tương đối.
"Muốn khiến người diệt vong, trước tiên cần làm cho người đó điên cuồng."
Thương Hành Chu thanh âm rất nhạt, tựa như gió, không có bất kỳ mùi vị nào, cũng không có trọng điểm, càng không cách nào cảm giác được chân thật cảm xúc của hắn.
Trần Lưu Vương không biết những lời này của hắn là chỉ tới đâu, điên cuồng chính là Từ Hữu Dung hay là Hoàng Đế Bệ Hạ? Sắp sửa diệt vong là ai?
Ánh mắt Thương Hành Chu ở trong Tinh hải từ từ sâu thẳm, không mở miệng nói chuyện nữa.
Trần Lưu Vương cáo từ, đi ra khỏi Trường Xuân quan vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phiến nóc nhà kia.
Hắn vẫn không xác định hành trình Lạc Dương tối nay có chính xác hay không.
Sáng nay Từ Hữu Dung hẹn hắn gặp nhau ở Quốc Giáo học viện, nói những lời đó, lộ vẻ vô cùng cố ý.
Nàng để cho hắn cảm giác được cố ý, vốn cũng là một loại hành động cố ý.
Nhưng nếu như hắn vốn không có ý nghĩ như vậy, làm sao có thể bị loại cố ý này đả động tới?
Những năm gần đây, dã tâm của hắn được ẩn giấu vô cùng tốt, không có bất kỳ ai biết được, thậm chí bao gồm phụ thân của hắn cùng những người quen như Mạc Vũ. Ngay cả Thiên Hải Thánh Hậu ban đầu cũng chỉ có hoài nghi, cũng chưa chắc chắn, dĩ nhiên điều này cũng có thể bởi nguyên nhân là nàng căn bản không thèm để ý.
Nhưng hắn không thể giấu diếm được Từ Hữu Dung.
Năm đó trong hoàng cung, hắn đã cảm thấy ánh mắt tiểu cô nương kia nhìn mình có chút quái dị, luôn mang theo vẻ tự tiếu phi tiếu.
Ban đầu nàng không vạch trần mình, vì sao bây giờ lại nói lời như vậy? Như lúc này vì sao lại cho mình cơ hội này?
Trần Lưu Vương không cách nào bỏ qua cơ hội này, hắn cũng biết nếu như phản ứng của mình có chút không ổn, sẽ bị Thương Hành Chu coi là khích bác, cho nên hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh hơn nữa thẳng thắng, bây giờ nhìn lại, ứng đối như vậy đúng là có thể được, ít nhất Thương Hành Chu không có phản ứng gì.
Như vậy kế tiếp chính mình nên làm như thế nào đây?
Trần Lưu Vương đi suốt đêm trở về kinh đô, đi tới trước cửa vương phủ ở Bình An đạo, nắng sớm đã tan biến, ngày đông đã sắp qua, ấm áp dần tới.
Xem ra mùa đông thật sự đã qua, đến tiết trời vạn vật đổi mới rồi.
Trần Lưu Vương có chút cảm khái đi vào vương phủ.
"Ngươi hẳn là rất rõ ràng, Thánh Nữ muốn lợi dụng chúng ta để bức bách Hoàng Đế Bệ Hạ đứng về phía Giáo Hoàng."
Tương Vương quan sát ánh mắt của hắn nói: "Đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn đi Lạc Dương?"
"Hữu Dung làm việc từ trước đến giờ rất công bình, coi như là mưu lược, cũng cực kỳ quang minh chánh đại."
Trần Lưu Vương hiện tại đã trở nên càng thêm bình tĩnh, cho dù đối mặt với ánh mắt vô cùng u lãnh của phụ thân, vẻ mặt cũng không có biến hóa.
"Lửa rừng đương nhiên đáng sợ, nhưng nếu không có một mồi lửa này, chúng ta ngay cả cơ hội sưởi ấm bên lửa cũng không hề có."
Ánh mắt Tương Vương bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, bên trong mơ hồ có hỏa quang lóng lánh, thanh âm lại trở nên càng thêm rét lạnh: "Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, chỉ có trong loạn mới có thể thủ thắng, nàng có năng lực để cho tâm cảnh của Đạo Tôn loạn hay sao?"
Trần Lưu Vương nói: "Ta hiểu biết Hữu Dung, cho dù cuối cùng vẫn là Đạo Tôn thắng lợi, cũng tất nhiên là một trận thắng thảm."
Tương Vương trầm mặc một lát, nói: "Vậy ngươi cảm thấy lúc nào sẽ bắt đầu?"
Trần Lưu Vương nói: "Từ thời khắc nàng hẹn ta đến Quốc Giáo học viện gặp mặt, trận này đã bắt đầu. Đêm qua nàng vào cung, chính là quân cờ tất sát. "
Tương Vương khẽ nhíu mày, nói: "Quân cờ tất sát ư?"
Trần Lưu Vương nói: "Đúng vậy, quân cờ này chính là quân cờ tranh giành thiên hạ, tất phải lấy thiên hạ ứng đối."
Tương Vương cảm khái nói: "Thì ra mưa gió đã tới."
"Sau mưa gió mới có thể thấy cầu vồng."
Trần Lưu Vương nói: "Khi còn bé nương nương đã dạy ta, cầu vồng đến từ mặt trời, mà chúng ta mới là hậu duệ của mặt trời."
Tương Vương minh bạch ý tứ của hắn, quan sát ánh mắt của hắn nói: "Bệ Hạ huyết mạch cũng rất thuần khiết."
Trần Lưu Vương nói: "Nhưng hắn cuối cùng chỉ là tàn phế."
Lửa rừng trong mắt Tương Vương dần dần dập tắt, nhưng dã tâm ẩn tàng nhiều năm giống con mình dần dần hiển hiện ra.
Hắn nói: "Đến lúc đó Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ đồng ý sao?"
Trần Lưu Vương nói: "Nếu Hữu Dung thua, Giáo Hoàng Bệ Hạ tự nhiên sẽ không sống được."
"Vấn đề cuối cùng."
Tương Vương hỏi: "Ngươi vẫn không hề nhắc đến, nếu như Thánh Nữ thắng thì sẽ làm sao."
Trần Lưu Vương cười nói: "Trừ cả nhà chết sạch, còn có thể có cái giá nào khác xứng đáng với ván cờ tranh giành thiên hạ này chứ?"
Tương Vương trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó cũng nở nụ cười —— tiếng cười mang theo vài phần ý tứ tự giễu, dã tâm trong mắt của hắn dần dần tiêu tán, vẻ mặt càng thêm ôn hòa, mặt tròn như lão nông hoặc là phú ông dễ gần vui tính.
Hai tay hắn vịn bụng mập mạp, cảm khái nói: "Hôn sự của ngươi cùng Bình Quốc xem ra phải tranh thủ mà làm."
...
...
Sáng sớm Ly cung vô cùng an tĩnh.
Tiếng chổi trúc xào xạc quẹt vào mặt đá xanh cứng rắn từ đàng xa không ngừng truyền đến.
Trần Trường Sinh mở to mắt, nhìn hoa văn phiền phức khó hiểu trên đỉnh điện, không biết suy nghĩ cái gì.
Không tới năm giờ hắn đã tỉnh lại, đây không phải là chuyện hiếm thấy bình thường, sau khi tỉnh lại không lập tức rời giường, lại càng thêm hiếm thấy.
Những chuyện như ngủ nướng, đối với rất nhiều người trẻ tuổi bình thường mà nói là hưởng thụ tuyệt vời nhất trên thế gian này, nhưng đối với hắn mà nói, điều này không nghi ngờ chút nào là cử động lãng phí thời gian, sẽ làm hắn sinh ra cảm giác tội lỗi.
Hắn lúc này không rời giường, bởi vì đây là ngày đầu hắn ở lại Ly cung.
Đối với hoàn cảnh quanh mình hắn còn có chút xa lạ, có chút chưa thích ứng, thậm chí có chút mơ hồ sợ hãi. Hắn không biết sau khi rời giường nên đi nơi nào rửa mặt, sẽ tiếp nhận hầu hạ như thế nào, thậm chí không biết đêm qua cởi ra y phục lúc này được đưa đến nơi nào.
Hắn cũng không biết đêm hôm qua Từ Hữu Dung tiến cung cùng sư huynh nói những điều gì.
Cho đến thiên không ngoài điện u tĩnh bị mái hiên chiếm cứ phần lớn cũng bị mặt trời ngày đông chiếu sáng, hắn rốt cục rời giường.
Hắn nhìn thấy người đầu tiên là An Hoa.
Đêm qua ngàn vạn tín đồ dùng cây nến thỉnh nguyện, ở thời điểm đêm khuya cuối cùng mới được khuyên nhủ rời đi, An Hoa cũng chưa đi.
Nàng trong điện đợi suốt nửa đêm thời gian, mắt nhìn có chút hồng, không biết là mệt mỏi hay là đã khóc.
"Về chuyện cô của ngươi, tựa như chỉ có thể xử lý như vậy."
Trần Trường Sinh nhận lấy đạo y trong tay nàng, nhìn mắt nàng ửng đỏ, mang theo xin lỗi nói: "Hi vọng ngươi chớ có trách ta."
An Hoa luôn miệng nói: "Sao dám trách cứ Bệ Hạ."
Trần Trường Sinh nghe ra nàng không nói dối, không giải thích được hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại thương tâm?"
An Hoa cúi đầu hỏi: "Bệ Hạ, ngài thật sự chuẩn bị rời đi sao?"
Ở trước Đại Chu vô cùng nhiều triều đại, Đạo môn giống như trước cũng là Quốc Giáo, trong lịch sử từng xuất hiện rất nhiều vị Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng từ lúc lên ngôi cho đến thời khắc trở về Tinh hải, đều sẽ là người chấp thần quyền của cả Quốc Giáo.
Nhưng trong lịch sử các vị Giáo Hoàng, quả thật có mấy vị hoặc là vì truy tìm đại đạo không muốn bị tục vụ quấn thân, hoặc là bởi vì chuyện gì nản lòng thoái chí, cuối cùng kết thúc nhiệm kỳ của mình, lựa chọn ẩn vào thâm sơn không thấy người, hoặc là đi bờ bên kia Tinh hải.
An Hoa thuở nhỏ học tập ở Thanh Diệu Thập Tam ti, sau lại làm giáo tập, đem toàn bộ thanh xuân của mình kính dâng cho Quốc Giáo, đối với đạo điển có chút kinh điển có thể nói là đọc làu làu, tự nhiên rõ ràng sự tích này. Nàng càng nghĩ đêm hôm qua Trần Trường Sinh ở Quang Minh điện nói câu nói kia, càng thấy Trần Trường Sinh có thể sẽ lựa chọn con đường này, rất khẩn trương bất an, ngay cả Đường Tam Thập Lục an ủi khuyên giải những lời đó cũng không hề tin tưởng, một đêm chảy nước mắt nhiều lần.
Trần Trường Sinh nhìn trên điện phiến thiên không bị mái hiên tách ra.
Hắn lần nữa nhớ lại đêm đó từng cảm giác đêm tối bên kia Tinh hải như miệng giếng.
Hắn sẽ gánh chịu trách nhiệm chính mình cần phải gánh chịu.
Nhưng làm xong những chuyện này, nếu có chỗ xa hơn, dĩ nhiên muốn mau chân đến xem.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trạch Thiên Ký
Miêu Nị
Trạch Thiên Ký - Miêu Nị
https://isach.info/story.php?story=trach_thien_ky__mieu_ni