Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Ngạo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1071
T
rong khoảnh khắc Dư Tắc Thành ôm Ngọc Điệp tiên tử vào lòng, hắn bạo phát kiếm quang, nhanh chóng xâm nhập vào thân thể Ngọc Điệp tiên tử. Đây là kiếm quang mạnh nhất của Dư Tắc Thành, dưới kiếm quang này, Huyền Âm Ma Chủ còn phải tiêu tan trong nháy mắt.
Ngọc Điệp tiên tử vẫn tươi cười rạng rỡ, không thèm để ý kiếm quang đang xâm nhập thân thể, đột nhiên lên tiếng nói:
- Vừa rồi ta còn cười Ngũ muội, Lục muội, Thất muội ngu xuẩn, hiện tại ta cũng là như vậy, còn thua kém cả các nàng.
- Vương Âm Dương, Kiếm Lão Nhân, các ngươi tính kế thật là thâm độc, không biết các ngươi đã bày ra bao nhiêu năm để đi nước cờ này. Bọn Kiếm Phong tử các ngươi nhìn bề ngoài như hết sức điên cuồng, thật ra tên nào tên nấy tâm cơ hết sức thâm trầm sâu hiểm.
- Thiếp phải đi rồi, bệ hạ. thiếp thật sự phải đi, bệ hạ không nhìn thiếp sao?
- Thiếp phải đi, thiếp sắp sửa tiêu tan, bệ hạ. ngài vẫn không tinh lại sao?
- Bệ hạ không tinh lại, nhìn thiếp lần cuối hay sao?
Dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành. Ngọc Điệp tiên tử vẫn kêu gọi, thân hình nàng vẫn hết sức vững vàng. Tuy rằng đây là kiếm quang hùng mạnh nhất của Dư Tắc Thành, nhưng dường như xung quanh thân thể Ngọc Điệp tiên tử có một lớp màn ngăn cách, khiến cho nàng không bị thương một mày may nào.
Đột nhiên nàng nở một nụ cười thê thiết:
- Quả nhiên không được, xem ra phải làm như vậy...
Lúc này Dư Tắc Thành cảm nhận được lớp màn ngăn cách bên ngoài thân thể của nàng đang tiêu tan nhanh chóng. Sau đó dưới kiếm quang của mình, thân thể nàng dần dần trở nên mơ hồ. Nàng nhìn Dư Tắc Thành ngây dại, nở một nụ cười thê thảm:
- Bệ hạ...
Nụ cười của nàng vô cùng thảm não, lần này dần dần tiêu tan dưới kiếm quang.
Thình lình trán Dư Tắc Thành giật giật, lên tiếng gọi:
- Điệp nhi... Điệp nhi...
Ngọc Điệp tiên tử nói:
- Là thiếp đây bệ hạ. năm xưa bệ hạ từng nói thái điệp là đẹp nhất, nụ cười của thiếp giống như thái điệp. Từ đó về sau. thiếp tên là Ngọc Điệp, bệ hạ...
Lúc này Ngọc Điệp tiên tử hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan.
Thình lình Dư Tắc Thành ngồi phệt xuống, toàn thân co giật. Hiện tại hắn không thể khống chế được thân thể của mình, một luồng tiên năng hùng mạnh xuất hiện trên người hắn.
Ngọc Điệp tiên tử đã dùng cái chết của mình để thức tỉnh tiền kiếp của Dư Tắc Thành. Tiên thể kia vốn đã bị phong ấn, lấy đi tiền kiếp, giờ phút này thình lình chấn động mạnh mẽ, bạo phát tiên năng vô tận, đảo khách thành chủ, định xuất hiện trở lại trên thế giới này. Một ý chí hùng mạnh sinh ra trong tiên thể.
Trong mơ mơ màng màng, Dư Tắc Thành thấy mình đang ở trong một tòa điện phủ rất lớn. Tuy rằng điện phủ này đổ nát nhưng cao lớn hùng vĩ, cột đá trong điện cao chừng vạn trượng.
Trên chỗ cao nhất của điện phủ có một người đang ngồi ngay ngấn, chính là tiền kiếp của mình. Đại Hồng mà lần trước đã bị mình đánh bại, phải tiêu tan.
Y nhìn Dư Tắc Thành, hiện tại Dư Tắc Thành đang đối mặt cùng y. Kiếp trước kiếp này lại một lần nữa gặp lại nhau trong tòa điện phủ này.
Đại Hồng nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, cất giọng đầy căm hận:
- Vì sao... vì sao ngươi lại hại chết Điệp nhi?
Dư Tắc Thành nhìn y, đây là Đại Thần Uy Sĩ Đại Hồng, đây là Tiên Đế Hồng, đây là tiền kiếp của mình.
Lúc này Dư Tắc Thành đã không còn đường lui, nếu lần này mình thất bại, Đại Hồng sẽ sống lại, khống chế thân thể của mình.
Lúc ấy Tiên Giới sẽ có thêm một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên nữa. Y vốn là Tiên Đế trên Tiên Giới, ắt có bí pháp khống chế Tiên Giới trong tay. Sau khi y sống lại, sẽ không có người nào có thể chống lại y.
Nếu như lần này mình bị y trấn áp, coi như vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không có ngày ngóc đâu lên, vĩnh viễn không thể nào xuất hiện trở lại trên nhân thế.
Hiện tại khác với lần trước trong Khốn Tiên Lao Hiên Viên kiếm phái. Hết thảy trên nhân gian đều có cực hạn. bất kể là Tiên Đế Đại Hồng hay mình, thực lực đều có cực hạn. cực hạn của thiên địa.
Lần trước chiến đấu diễn ra trong thân thể của mình, y muốn giành lấy quyền khống chế thân thể, cho nên mình mới dễ dàng giành thắng lợi, nhưng lần này đã khác.
Hiện tại nơi này là Tiên Giới, Đại Hồng trước mặt là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, còn mình bất quá chỉ là cảnh giới Tu La. Một bên trên cao chót vót, một bên ở dưới tầng thấp nhất. Hơn nữa có tiên thể y ở đây, không phải tranh cướp thân thể với mình như lúc trước, có thể nói là mười phần nguy hiểm.
Lần này nguy cơ trùng trùng, nhưng Dư Tắc Thành không hề sợ sệt. Tiên Giới không có cực hạn, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.Trong khoảnh khắc này, vô số ý niệm xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện về Đại Hồng. Năm xưa y bị Hiên Viên Hoàng đế kích thích, tự mình phong ấn. có thể thấy rằng y cảm thấy xấu hổ trong lòng.
Hiên Viên Hoàng đế làm được, vì sao mình không làm được? Địch nhân lớn nhất của mình là mình, cho nên địch nhân lớn nhất của Đại Hồng ngươi cũng chính là Dư Tắc Thành ta. ta nhất định có thể đánh bại ngươi.
Lập tức chủ ý xuất hiện trong lòng, thân ánh Dư Tắc Thành dần dần trở nên vô cùng kiên định.
Dư Tắc Thành nhìn Đại Hồng trước mặt, ngẩng cao đầu đối mặt với cao thủ chí tôn Tiên Giới, vô thượng Tiên Đế giống như núi cao.
Dư Tắc Thành không hề chùn bước, nhìn thẳng vào mặt Đại Hồng hết sức kiên cường.
Lúc này Đại Hồng đã nổi trận lôi đình, y cũng nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, lớn tiếng quát:
- Tại sao?
Dư Tắc Thành lên tiếng nói, giọng hắn lạnh lùng như băng giá:
- Tại sao ư?
- Tại vì năm xưa Nhân tộc chết thảm trong lũ lụt Diệt Thế, chính là do ngươi, ngươi vì muốn đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân, cho nên nổi lửa hí chư hầu.
- Nhưng ngươi có biết đã bao nhiêu người chết vì nụ cười ấy hay không, chẳng lẽ bọn họ không bằng cả bọt sóng đầy trời trong cơn hồng thủy?
- Bọn họ là người, là người đang sống vô cùng vui vẻ, lao động vất và vì thể nhi của mình, vì đánh thêm vài con cá. vì thu thêm vài cân lương, vì mua thêm một khúc vài, lấy đó làm hạnh phúc của đòi mình.
- Ngươi hãy tự hỏi lòng mình, có còn nhớ năm xưa. ngươi từng là kẻ đứng đầu vạn quan, là anh hùng Nhân tộc, Đại Thần Uy Sĩ vô thượng, được vạn dần hoan hô sùng bái được hào kiệt muôn đời kính ngưỡng, được dân chúng cúng bái đời đời không?
- Nhưng bọn họ đã sai lầm, thiên thần mà bọn họ tôn sùng cúng bái, cuối cùng chỉ vì nữ nhân của mình thích xem bọt nước tung bay mà tạo ra lũ lụt. nhấn chìm giết chết bọn họ. Ngươi hãy tự hỏi lòng mình, không phải là ngươi đã làm cho bọn họ vô cùng thất vọng hay sao?
- Năm xưa các vị tiền bối đã trả giá không ít. hy sinh không ít. Hiên Viên Hoàng đế đoạn tình Trảm ái, Hình Thiên múa Càn Thích, vì chấn hung Nhân tộc, diệt trừ Dị tộc. Vì lý tường này đã có biết bao nhiêu người tử trận, chẳng lẽ ngươi không thấy rằng mình đã làm thất vọng những chiến hữu này sao?
Dư Tắc Thành lớn tiếng chất vấn Đại Hồng, giọng nói của hắn càng ngày càng cao. Theo từng lời chất vấn của hắn. cả điện phủ này dường như vang lên tiếng gầm gào của đại hồng thủy ngập trời, vô số tiếng kêu cứu vô cùng thảm thiết, những tiếng kêu trời kêu đất, kêu mẹ kêu cha. những tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng.
Giữa những lời chất vấn của Dư Tắc Thành, giữa những tiếng kêu cứu thể thảm, dần dần Tiên Đế Đại Hồng tiêu tan cơn giận, trở nên trầm ngâm không nói.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ngươi hãy nghe kìa. những thanh âm này không phải là ảo giác do ta tạo ra, mà là tiếng lòng ngươi đó. Dù đã biết bao năm trôi qua, nhưng thanh âm này vẫn còn rõ ràng như vậy, đủ thấy trong lòng ngươi cũng hổ thẹn khôn cùng.
- Thật ra ngươi biết rõ nàng muốn gì, xem bọt nước chỉ là giả vờ, những thanh âm này mới là thứ mà nàng muốn nghe. Nhưng dù ngươi đã biết, ngươi vẫn cố tình làm như vậy.
- Đừng nói là vì Tiên Khí Tiên Giới, vì sự sinh tồn của Tiên Nhân, chỉ là mượn cớ, ta không tin.
- Thật ra ngươi là do tịch mịch, nhàm chán, rành rỗi không có việc gì làm...
- Hãy nhớ, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì.
Tiên Đế Đại Hồng nhắm nghiền mất lại, chậm rãi nói:
- Năm xưa phụ thân đã hỏi ta như vậy, quả thật ta đã quên đi vinh quang quá khứ, quả thật ta không nên làm như vậy, cho nên ta mới tự phong ấn mình.
- Quá nhàm chán, quá tịch mịch, không có chuyện gì làm...
- Ta và muội muội là do phụ thân tạo ra vì lý tường của ông ấy. Chuyện chấn hung Nhân tộc không liên quan với ta, hết thảy đời ta là do ông ấy an bày.
- Trong điện phủ cao chất ngất này, tuy rằng có vô số người tung hô ta Tiên Đế muôn năm. vô số người ở xung quanh ta, nhưng dường như chỉ có mình ta ở chỗ này, chỉ có tịch mịch và nhàm chán bầu bạn.
Thình lình Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ, Hiên Viên Hoàng đế vì lật đổ nền thống trị của DỊ tộc, đã tử trận binh trải vô số đời. Cái gọi là Đại Hồng, Lực Mục, thật ra cũng là một trong các đời của Hiên Viên Hoàng đế. ông sinh hạ con cái, chính là để lật đổ Dị tộc.
Năm xưa "mình" đi theo Hiên Viên Hoàng đế, lật đổ Dị tộc, thật ra không phải là vì Nhân tộc, mà vì muốn đi theo phụ thân, cuối cùng phi thăng Tiên giới.
Nhưng phụ thân rời khỏi Tiên Giới, vì lo cho Tiên Giới cho nên đã để "mình" ở lại.
Thời gian vô cùng, thời gian trôi qua như thoi đưa. thời gian dần dần mài mòn đấu chí của "mình". "Mình" trở nên tịch mịch, nhàm chán, có niềm vui cũng không biết thổ lộ cùng ai, tuy rằng ở giữa vạn người, nhưng không ai hiểu được lòng "mình". Chỉ có hư không tịch mịch khôn cùng, không có lúc nào là không tra tấn "mình".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Ngạo
Vụ Ngoại Giang Sơn
Tiên Ngạo - Vụ Ngoại Giang Sơn
https://isach.info/story.php?story=tien_ngao__vu_ngoai_giang_son