Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1056: Thủy Có Thể Khắc Cương.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1056: Thủy có thể khắc cương.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
- Người hái đào chỗ nào cũng có. Trinh sát phá án giờ Tý không thấy bóng dáng Tiếu Duệ Phong đâu, khi vụ án thẩm tra cũng gần xong rồi thì y nhảy ra ngoài. Xem ra, người anh Vu điều từ sở tỉnh xuống cũng không đáng tin.
Diệp Phàm thở dài, có chút bất đắc dĩ.
- Cái này là bình thường, lòng người khó đoán. Tiếu Duệ Phong làm Phó giám đốc sở từ xưa đến nay, trong Sở công an tỉnh chắc chắn có uy quyền nhất định.
Nghe nói gần đây Bí thư đảng ủy Công an thành phố Thủy Châu Lý Xương Hải sẽ trở lại đảm nhiệm Phó giám đốc thường vụ sở tỉnh, đây là vị trí Tiếu Duệ Phong trông ngóng lâu nay.
Y đương nhiên là không muốn bỏ cơ hội này. Nhúng tay vào vụ án chúng ta, guống như tên vô lại đến hái đào, đơn giản là muốn được chia chút canh trong đó, vì bản thân cũng muốn thêm chút pháp mã để tranh thủ vị trí Phó giám đốc thường vụ sở tỉnh.
Lô Vĩ giận dữ nói.
Nên biết lần này đại án Lâm trường Cảnh Dương là một chiến tích khó lường, cái này Diệp Phàm đã hứa dành cho Lô Vĩ, ngay cả Vu Kiến Thần Diệp Phàm cũng không cho anh ta nhúng tay quá nhiều.
Ngay cả Hạ Hải Vĩ Ủy ban Kỷ luật tỉnh hiện nay cũng phối hợp với Lô Vĩ phá án. Cho nên, vụ án này nhân vật chính là Lô Vĩ. Mục đích là tranh thủ vị trí Cục trưởng Công an tỉnh thành Thủy Châu Lý Xương Hải bỏ trống sau khi rời đi kia.
Đoàn Hải Thiên chủ trì công tác tỉnh thành Thủy Châu, chỉ cần Lô Vĩ thông qua cô mình Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu khai thông mối quan hệ với Giám đốc sở Mã Quốc Chính.
Còn Đoàn Hải Thiên sẽ do Diệp Phàm thuyết phục, ắt hẳn chuyện ngồi lên ngai vàng Trưởng cục công an Thủy Châu của Lô Vĩ đã sắp đến. Đối với chuyện này, Diệp Phàm nắm chắc tám phần.
Không thể ngờ tự nhiên lại bị đâm ngang, Tiếu Duệ Phong muốn tranh thủ vị trí Phó giám đốc thường vụ sở tỉnh nên đã nhúng tay vào vụ án Lâm trường Cảnh Dương.
- Hiện Phương Lan Hinh đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Viện phó viện kiểm sát thành phố Trịnh Minh Phi là bạn học cũ của Tiếu Duệ Phong, nên đã cho y mượn địa bàn thẩm tra xử lý vụ án.
Lô Vĩ nhíu mày nói.
- Chọn địa bàn hay lắm, viện kiểm sát thành phố, lẽ nào chúng ta không đánh vào được?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Muốn gỡ cửa Trịnh Minh Phi cũng dễ thôi, cha của Hoa Tiêu Diêu Hoa Bạch Thạch là viện trưởng viện kiểm sát.
Chỉ cần ông ta chịu ra mặt nói một câu, chắc hẳn Trịnh Minh Phi sẽ không to gan chống lại ông ấy. Nên biết, hệ thống quản lý của viện kiểm sát rất thẳng, cấp trên còn có quyền uy hơn so với lãnh đạo địa phương. Không giống chúng ta, cấp trên và địa phương cùng nhau ép xuống, làm khó.
Vấn đề mấu chốt hiện nay là dù có đưa Tiếu Duệ Phong ra khỏi viện kiểm sát thành phố, chúng ta cũng không làm gì được y, cũng chẳng thể nào ra mặt cướp người. Huống chi Tiếu Duệ Phong Phó giám đốc sở phân công quản lý hình sự ở sở tỉnh, phân lượng ở sở tỉnh cũng không nhỏ.
Vẻ mặt Lô Vĩ ngưng trọng, phân tích.
- Mặc kệ, chuyện bên này làm xong trước, nhưng, chuyện liên quan đến Phương Lan Hinh phải tận lực yểm hộ. Còn có Mã Băng, phải bảo vệ kỹ, đừng để Tiếu Duệ Phong hạ thủ. Dĩ nhiên, nếu không được thì đành bỏ qua Phương Lan Hinh.
Diệp Phàm nói.
Dưới thẩm tra xử lý liên tục không gián đoạn, vụ án Lâm trường Cảnh Dương trên cơ bản đã được vạch trần.
Kết quả tình tiết vụ án không khác những gì Lô Vĩ dự đoán là bao, Phó Chủ tịch thành phố Trương Trì là lãnh đạo chính, trong đám người đó có bao gồm cục trưởng Cục Lâm nghiệp địa khu Lưu và hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ba cái cán bộ cấp Trưởng phòng, Phó phòng cũng có sáu người.
Còn bên Lâm trường Cảnh Dương thì Mã Chiếm Khôi chấp hành lãnh đạo, bao gồm công việc giám đốc công ty đồ gỗ lâm trường Trần Nhị Thuận, cùng với đám người Vi Hổ phân cục lâm trường cũng sa lưới.
Ngay cả hải quan Thủy Châu cũng có một Phó phòng dính vào, bằng không, tấm màn đen của nhà máy đồ gỗ lâm trường không dễ dàng xuất quan như vậy.
Sự tình căn bản sau khi báo cáo lên, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng với viện kiểm sát tỉnh hợp thành một tổ điều tra tiến vào chiếm giữ thành phố Mặc Hương.
Trưa ngày thứ ba, điện thoại Diệp Phàm vang lên, bên trong là giọng của Phương Nghê Muội:
- Anh Phàm, nhờ anh giúp một chuyện.
- Giúp, giúp chuyện gì?
Diệp Phàm biết rõ nhưng cố ý hỏi dĩ nhiên là đang giả ngu. Phương Nghê Muội chắc chắn tìm đến cửa vì chuyện của Phương Lan Hinh chị cô, cũng chẳng biết Phương Nghê Muội nghe tin từ đâu, biết được trong chuyện này cũng có phần của mình.
- Em… chị của em bị viện kiểm sát thành phố bắt, nghe nói chuyện này Trưởng phòng Lô Công an thành phố Thủy Châu phụ trách, Trưởng phòng Lô trước kia là Trưởng phòng công an huyện chúng ta, từng đến Lâm trường Cảnh Dương, hình như còn gọi anh là đại ca, có lẽ quan hệ giữa các anh không tệ…
Phương Nghê Muội khóc lóc cầu xin.
Diệp Phàm trong lòng chua xót, tương đối khổ sở. Trầm mặc một hồi, nói:
- Em đang ở đâu?
- Nhà khách Mặc Hương, phòng 508, em chờ anh.
Phương Nghê Muội nói.
Lúc sau, Diệp Phàm vào phòng 508.
Phương Nghê Muội toàn thân mặc áo ngủ hồng phấn, ba chiếc nút trên áo ngủ đều không cài. Bộ ngực trắng nõn lộ cả ra ngoài, tóc mây hơi rối lòa xòa trước trán, phần thân dưới đong đưa, khuôn ngực như ẩn như hiện.
- Nghê Muội.
Diệp Phàm chợt bạo phát, ôm lấy Phương Nghê Muội, quăng cô lên giường, toàn thân ép lên trên.
Sau khi Phương Nghê Muội kết hôn, Diệp Phàm chưa từng thân mật với cô. Nói như lời của Phương Nghê Muội thì thân cô đã ô uế, không muốn để Diệp Phàm dùng nữa.
- Đừng, đừng, anh Diệp, thân em bẩn lắm, không thể…
Phương Nghê Muội vẫn hồn nhiên như vậy, xoay người muốn tránh đi, nói:
- Tạ Đoan đã đụng qua rồi.
- Nghê Muội, trên đời này em là người sạch sẽ nhất.
Diệp Phàm hừ giọng, tay không chậm chút nào.
Xoẹt một cái.
Áo ngủ hoàn toàn rời khỏi tấm thân, tay của tên này lại lần mò, đưa xuống quần lót của Phương Nghê Muội, chiếc quần lót chạm rỗng màu hồng phấn lộ ra làm người lóa mắt người, đám cây cỏ cũng chẳng chịu cô đơn, lén nhô đầu ra thông qua những lỗ nhỏ trên quần lót chạm rỗng.
Trên người Phương Nghê Muội phát ra mùi hương tinh khiết, Diệp Phàm cảm thấy khá thoải mái. Mặt dán vào rốn, mũi ngửi hương thơm tuyệt vời của cơ thể, giống như chìm trong mây mù vậy.
Ban đầu, cô nàng vẫn xoay người né tránh, nhưng sau thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, chẳng hề chê cô, thì cũng không tránh nữa, mà còn phối hợp với Diệp Phàm cởi khỏi bộ đồ ngủ.
Phương Nghê Muội đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng Diệp Phàm:
- Anh Diệp, hôm nay em sẽ hầu hạ anh một lần. Vừa nãy em đã tắm rất kỹ, chắc là cũng được coi như sạch sẽ.
Diệp Phàm nhẹ nhàng tiến vào không gian mềm mại, ấm ác, cảm giác tương đối chặt, các nếp nhăn co giãn bó chặt Diệp Phàm nhỏ, tầng tầng lớp lớp ngăn cản…
- Nghê Muội, chỗ này của em rất chặt, có phải rất ít cùng với Tạ Đoan?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi:
- Không phải em đã sinh con rồi sao?
- Vẫn chưa sinh, sang năm em chuẩn bị phải có con rồi. Còn Tạ Đoan, một tháng em chỉ cho anh ta bốn lần.
Phương Nghê Muội nhỏ giọng, hai người dính chặt vào nhau, sóng mông quay cuồng, đỉnh sóng run rẩy…
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc nhỏ của Phương Nghê Muội, đây không phải là khóc, mà là sự kích thích.
Thật lâu sau…
- Anh Phàm, anh thật dũng mãnh.
Phương Nghê Muội vô cùng thỏa mãn, mặt đỏ thở dài. Đứng dậy giúp Diệp Phàm thu dọn, nhưng Diệp Phàm ngồi dậy, ôm lấy cô vào phòng, sau một trận tắm uyên ương, hai người lại về giường.
- Chị em phải làm sao đây? Mã Băng còn nhỏ, nó không thể không có mẹ. Mã Chiếm Khôi em nghe nói phải bắn chết có đúng không?
Nếu chuyện nay rơi vào tai Giám đốc lâm trường Trịnh, chắc chắn là sẽ hận chị em. Từ nhỏ, chị em rất thương em, cái gì ngon, cái gì đẹp cũng giữ lại cho em.
Cả đời chị ấy đều quan tâm đến em. Hôm qua Mã Băng bị người ta đưa đi, chị ấy đã nói cho em biết chỗ giấu năm trăm ngàn tiền mặt, nói là cho em.
Đời này, người thân nhất của em là chị, em không thể mất chị ấy…
Phương Nghê Muội thở dài, bộ dạng khổ sở, thực sự khiến người ta phải yêu thương.
- Đừng sợ, có anh ở đây, đảm bảo chị em không sao.
Diệp Phàm đưa tay vỗ nhẹ, an ủi, thực sự trong lòng cũng không tự tin cho lắm.
- Lô Vĩ, cậu cso cách gì để cướp lại Phương Lan Hinh trong tay Tiếu Duệ Phong không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cách, khó lắm. Tiếu Duệ Phong đang kiếm thành tích. Chắc chắn không chịu thả người. Chắc hẳn là muốn tìm chút gì từ miệng Phương Lan Hinh. Nhưng, nếu Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiết Thác ra mặt, giao chuyện này cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh làm chủ, thì chắc Tiếu Duệ Phong không thể không giao người ra.
Lô Vĩ nói ra chủ ý.
- Chi bằng anh Hạ ra mặt can thiệp.
Diệp Phàm nói, thoáng suy nghĩ.
- Hạ Hải Vĩ, anh ấy tuy nói là cấp Phó giám đốc sở, hai người cấp bậc như nhau. Vì tranh thủ chức Phó giám đốc thường vụ sở tỉnh, Tiếu Duệ Phong chắc chắn không nhường bước.
Lô Vĩ nhíu mày, nói.
- Chuyện này đúng là hơi khó làm, kéo dài, có khả năng Phương Lan Hinh không trụ được. Kỳ thực người phụ nữ này cũng tương đối đáng thương, cũng không quá độc ác, trước kia em gái cô ta có cùng làm việc với tôi, lúc đó còn tương đối ủng hộ tôi. Giờ, tuy tôi rời khỏi Ngư Dương, nhưng cũng không thể quá vô tình.
Diệp Phàm thở dài, nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Phương Nghê Muội nhẹ nhàng bước đến, giúp hắn xoa bóp toàn thân.
- Anh Phàm, anh nói chị em sẽ bị xử không?
Vẻ mặt Phương Nghê Muội hoảng sợ.
- Yên tâm, có anh ở đây.
Diệp Phàm vỗ nhè nhẹ Phương Nghê Muội, đột nhiên nghiến răng, trên mắt lộ hung quang, lấy điện thoại gọi cho Lô Vĩ:
- Vĩ tử, cho mượn vài người của cậu.
- Mượn người thì dễ, không biết đại ca bảo họ làm gì? Em cũng nên sắp xếp một chút đúng không?
Lô Vĩ không dài dòng.
- Không phải Tiếu Duệ Phong còn kiêm chức vụ phó chỉ huy Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường sao? Anh ta phụ trách khối an toàn cả con đường. Tuy nói tết nhất, nhưng quốc lộ Thiên Tường cũng không dừng thi công.
Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca định thi triển kế sách chuyển Ngụy cứu Triệu, điệu hổ ly sơn, cho vài người đến gây phiền phức ở quốc lộ Thiên Tường, chọc cho Tiếu Duệ Phong không thể không đến đó xử lý, ở thành phố Mặc Hương dĩ nhiên không thể nào để ý kịp, chúng ta mượn cơ hội cho Hạ Hải Vĩ ra mặt đòi người, chắc hẳn có thể đòi được người về.
Lô Vĩ cười nói, khen diệu kế.
- Nhưng, cậu phải chú ý, nên giữ chừng mực. Đừng náo động quá, hơn nữa, phải chú ý, không thể nào gây tổn hại thực sư đến tiến trình quốc lộ Thiên Tường, đây là cái cớ, chỉ cần bức được Tiếu Duệ Phong rời đi thôi.
Diệp Phàm thận trọng căn dặn.
- Không thành vấn đề, em gọi Lô Đinh đích thân đi xử lý, đảm bảo huyên náo mà không gây trở ngại lớn.
Lô Vĩ hắng giọng cười nói.
Không lâu sau Phương Viên đến thành phố Mặc Hương.
- Phương Viên, anh chuẩn bị đi, chắc hai ngày nữa, chúng ta xuất phát đi Thái Lan, xem xem có thể tìm được nguyên nhân trị hết căn bệnh của anh không.
Diệp Phàm nói.
Trương gia đại thiếu
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu