Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Nghịch Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1013: Người Mang Khế Ước 5
"A
?" Nguyệt Dạ phe phẩy đuôi.
"Nàng là sư phụ ta, không có nàng, sẽ không ta hôm nay, ta vừa nghĩ tới muốn cùng nàng thành thân, cao hứng đến mức ban đêm cũng không ngủ yên, chỉ là......" Lạc Lạc dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút hoài niệm,"Nếu nàng có thể giống như trước thì thật viên mãn."
Nguyệt Dạ nói: "Ta hiểu, ngươi cảm giác nàng thay đổi nên ghét bỏ nàng?"
"Không phải!" Lạc Lạc vội vàng giải thích, trên mặt anh tuấn lộ ra một chút kích động đỏ ửng,"Nàng biến thành cái dạng gì ta cũng sẽ không ghét bỏ! Nàng khi còn bé bị người bắt nạt, ta không thể ở bên cạnh bảo vệ, hiện tại vừa lúc đến phiên ta bảo vệ nàng!"
Nghe thiếu niên này chân thành chất phác nói, trong lòng Nguyệt Dạ có chút xúc động, nói:"Có thể gả cho ngươi, Bắc Nguyệt quận chúa sẽ hạnh phúc."
Lạc Lạc ngượng ngùng cười khúc khích.
Một trận gió rét lạnh thổi đến, mang theo vài mảnh bông tuyết, Lạc Lạc "hả" một tiếng: "Tuyết rơi?"
Nhưng chỉ có vài mảnh bông tuyết thổi tới, bầu trời sáng sủa thế nào có dấu hiệu tuyết rơi?
nhưng Nguyệt Dạ lại híp mắt, trong lòng biết đây là Băng Linh Huyễn Điểu đang gọi nàng, hơi thở đặc thù nàng có thể cảm ứng được. Con chim thúi cuối cùng cũng tìm đến nàng!
"Để ta xuống!" Nguyệt Dạ đột nhiên lên tiếng, Lạc Lạc khó hiểu: "Ta đưa ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, một thiếu niên cẩm y nổi giận đùng đùng đi tới, vừa đi một bên cúi đầu, giống như lau nước mắt.
Hắn cũng không nhìn đường, đụng phải Lạc Lạc một chút, Lạc Lạc nhẹ buông tay, Nguyệt Dạ nhân cơ hội nhảy xuống, nhanh như chớp bỏ chạy.
"Tử Diệu!" Lạc Lạc nhìn bóng lưng thiếu niên kia hô một tiếng, lại nhìn trong lòng, hả? Tiểu hồ ly đi đâu rồi?
"Theo hắn đi."
Phong Liên Dực đi qua hắn, tuy nhiên bảo đi theo là đi theo Tử Diệu hay Tiểu hồ ly. Hắn nói xong lễ phép cười với Lạc Lạc liền rời đi.
Tử diệu là thập nhất Hoàng tử của Nước Bắc Diệu, lúc này Phong Liên Dực tự mình đến còn có một mục đích muốn mang hắn về đi.
Nguyệt Dạ theo hơi thở Băng Linh Huyễn Điểu lướt qua cung tường, chạy như điên, cuối cùng thở hồng hộc đi tới thất tháp trong rừng sâu của Học Viện Linh Ương.
Tới chỗ này, nhớ tới kinh nghiệm lần trước bị thối điểu đuổi giết, nàng giờ phút này vẫn còn sợ.
Thân ảnh của Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi xuất hiện từ mấy cây phía sau, thân thể khổng lồ thu nhỏ lại một chút, đứng ở trước mặt Nguyệt Dạ.
"Lần này lại bảo ta ra là muốn làm gì?"
Có lẽ là có việc cầu cạnh nàng nên Băng Linh Huyễn Điểu thu liễm lại tính tình cao ngạo, ôn hòa nói với nàng:"Chỗ lần trước ngươi nhìn thấy Nến Đỏ, có thể mang ta đi không?"
"Nến Đỏ? ý ngươi là con rồng trắng bạc kia?" Nguyệt Dạ nhớ tới biển lửa vô biên kia liền nhăn mặt.
Băng Linh Huyễn Điểu gật đầu,"Ta muốn cứu nàng ra."
Nguyệt Dạ cười nhạo: "Cứu nàng? Có dễ dàng như vậy sao? Bên trong tất cả đều là biển lửa! Còn có một con ma thú khủng bố. Mặc dù ngươi lợi hại, có thể đánh được ma thú sao? hơn nữa, ngươi không có Vạn Thú Vô Cương, cứu thế nào được?"
Không phải nàng không muốn hỗ trợ, nhưng việc này căn bản sẽ làm thối điểu đi chịu chết. Con chim này lúc không công kích nàng cũng rất tốt.
"Bên trong đó ta từng đi qua, xông vào không thành vấn đề, nhưng đường bên trong ta không nhận ra, muốn ngươi dẫn đường."
"Ta đã nói rất hung hiểm, ngươi đừng kích động, chúng ta tìm Vạn Thú Vô Cương trước rồi cứu sau." Nguyệt Dạ tận tình khuyên bảo.
Nhưng Băng Linh Huyễn Điểu cố chấp khác thường, "Nàng là đồng bạn của ta, ta không thể biết nàng chịu khổ cũng không đi cứu."
"Ta biết các ngươi tình thâm, nhưng không thể đùa giỡn tính mạng a!"
Băng Linh Huyễn Điểu nghiêm mặt nói: "Ta sẽ không để ngươi không công hỗ trợ, lần này ngươi giúp ta, ngươi muốn đồ vật trong Cung Vạn Thú thì ta giúp ngươi lấy."
"Khụ khụ!" Nguyệt Dạ nghiêm trang ho khan hai tiếng, "Cái gì vậy, sao ta lại không biết a!"
Nhìn bộ dáng nàng chột dạ, ánh mắt Băng Linh Huyễn Điểu nhu hòa:"Ngươi lúc đầu thấy cô ta thì hâm mộ vô cùng, thứ mà một luồng hồn phách muốn chính là một linh thể đi."
"Cái này..." Nguyệt Dạ khổ sở cười một tiếng, bọn họ lúc đầu tránh né hai con thần thú trong Cung Vạn Thú từng xông vào một gian mật thất, sau Yểm cùng Thương Hà Viện Trưởng đi vào cũng không phát hiện được chỗ kia.
Đó là một gian thạch thất, bên trong không có gì hết, chỉ có một nữ tử...
"Thế nào?" Băng Linh Huyễn Điểu biết nàng động tâm vội vàng hỏi.
"Ta có thể giúp ngươi, tuy nhiên, chúng ta sau khi đi vào, nếu như không cứu được nàng thì mau chạy ra đây, không nên mạo hiểm."
"Đương nhiên, tự thân ta không sao, nhưng sẽ không lấy tính mạng ngươi ra đùa." Băng Linh Huyễn Điểu ôn nhu nói, cánh vươn đến, muốn chạm vào mặt của nàng.
Nguyệt Dạ đang muốn tránh ra, mặc dù là thân thể tiểu hồ ly, nhưng không nghĩ bị một con thối điểu đùa giỡn!
Song một lúc sau, một tiếng đùa giỡn cười khẽ từ trong rừng sâu vang lên đến.
"Quả nhiên là ngươi...
Hoàng Bắc Nguyệt!" Trên mặt đất tuyết đột nhiên bay bổng lên, thân ảnh tuyết trắng chậm rãi đi tới.
Y phục trắng cùng tóc bạc cùng bay múa trong không khí.
Nguyệt Dạ cùng Băng Linh Huyễn Điểu nhất tề bị hù dọa không kịp phản ứng. Gió tuyết như đạo gió đập vào mặt sượt qua mặt.
Đau nhức!
Bóng dáng Băng Linh Huyễn Điểu trong nháy mắt hiện lên, cụp cánh lại rồi lại mở ra vây quanh nàng, sau đó dắt nàng bay nhanh đi.
"Ha ha ha! Muốn chạy trốn đi đâu a? Tiểu Băng điểu?" tiếng cười tục tằng quanh quẩn trong rừng, thân thể Ô Sát cao lớn cường tráng đột nhiên xuất hiện, quanh thân lửa nóng hung mãnh thiêu đốt, chặn đường lui của Băng Linh Huyễn Điểu.
"Ô Sát!" Nhìn thấy nam nhân mặc hồng bào, Băng Linh Huyễn Điểu liền lạnh lùng hừ một tiếng,"Phản đồ!"
Ô Sát ngẩn người giật mình, lập tức giận dữ:"Ngươi mới là phản đồ ấy!"
Băng Linh Huyễn Điểu cao ngạo, chẳng thèm đấu võ mồm với hắn? Lạnh lùng liếc hắn liền che chở Nguyệt Dạ, không mở miệng nói nữa.
"Băng Linh Huyễn Điểu thật trung thành a." Gió phía sau thổi tới, Lệ Tà bước tới gần,"Thật không ngờ trận chiến ngày đó mà ngươi vẫn sống sót."
Nguyệt Dạ dính sát vào cánh Băng Linh Huyễn Điểu, bị uy áp cường đại của ma thú áp chế không thể động đậy.
Quá cường đại!
Loại khí tức này căn bản không phải linh thú có thể chịu được. Thân thể Tiểu hồ ly quá yếu, cảm giác buồn nôn từng đợt nảy lên.
Hai người kia tối hôm qua xuất hiện ở trong viện của Phong Liên Dực, vừa nói muốn gặp bệ hạ, Phong Liên Dực nói, bọn họ là vì người mang khế ước mà đến, đại khái là muốn đạt được bí kíp trong Cung Vạn Thú!
Băng Linh Huyễn Điểu đã thu hồi hàn khí buốt giá trên người mới không làm tổn thương nàng. Nhưng thân thể tiểu hồ ly cấp 1 vẫn không ngăn cản được khí cực lạnh ấy, môi run run hỏi: "Bọn họ, bọn họ nói cái gì đấy?"
"Không có gì, không thích nghe, ngươi lạnh không? Ta lập tức mang ngươi rời khỏi đây." Băng Linh Huyễn Điểu nói khẽ với nàng.
Nguyệt Dạ gật đầu, nàng lạnh, lạnh đến mức đóng băng rồi!
Trên người bề ngoài cũng bao trùm một tầng băng mỏng, tới gần linh thú cấp bậc cường đại tất có kết quả như thế. Tiểu hồ ly đầu lạnh không thể ngúc ngoắc, ở trong phong ấn Nguyệt Dạ cũng sốt ruột vô cùng, nếu tiểu hồ ly đông chết, nàng cũng hồn phi phách tán.
Hai người kia xuất ở đây làm gì!?
Theo Lệ Tà tới gần, hai cánh Băng Linh Huyễn Điểu cũng vỗ lại, chung quanh thân thể bông tuyết chậm rãi xoay tròn vây quanh nó.
Trên mặt Lệ Tà đồ đằng quỷ dị hiện ra một tia cười lạnh: "Trả giá bằng thiêu đốt nguyên khí băng của bản thân để tạo ra vũng xoáy, thông qua vũng xoáy thoát đi, thuật cao minh, chỉ tiếc ngươi chỉ là linh thú, đừng hòng múa rìu qua mắt thợ trước mặt ta."
Cặp mắt màu ngọc bích của Băng Linh Huyễn Điểu chợt ngưng tụ! Không hổ là Ma thú Vương tộc của Thành Tu La, liếc mắt một cái đã nhìn thấu thủ thuật của nó!
Tuy nhiên cho dù như vậy, nó cũng không từ bỏ!
Vũng xoáy bông tuyết xoay tròn mở rộng, trong nháy mắt ngay cả chỗ Ô Sát đứng cũng bị ảnh hưởng, lửa cháy đã giảm bớt đi.
"Không ngờ băng điểu này còn có chiêu lợi hại như vậy!" Ô Sát tán thành nói, nhưng cũng không hề có ý tứ lùi lại.
"Hừ! thủ thuật này rất tiêu hao nguyên khí bản thể, phá thuật của ngươi xem ngươi trốn như thế nào!" Lệ Tà lạnh lùng nói hết, một tay không hề e ngại dò xét tiến vào gió tuyết trong vũng xoáy. Giảo vài cái như đang tìm kiếm đồ vật gì đó, cuối cùng một phát bắt được, trên tay dùng sức hung hăng xé ra bên ngoài!
Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên phát ra một tiếng gầm trầm thấp ghê rợn. Trong nháy mắt, vũng xoáy bị nghiền nát, tuyết bay văng khắp nơi, thân thể của nó nặng nề rơi ra ngoài, liên tiếp đụng phải mấy cây to!
Nhưng cánh vẫn che chắn cho tiểu hồ ly.
Lệ Tà bước lên, duỗi tay muốn xách tiểu hồ ly khỏi cánh của nó, cái cánh còn lại của Băng Linh Huyễn Điểu lập tức giơ lên, băng bén nhọn bò đầy thân thể Lệ Tà chung quanh. Lệ Tà nhướng mày, hắn không ra tay, nhưng Ô Sát lại xông về phía trước, bắt được một cánh của Băng Linh Huyễn Điểu quẳng ra bên ngoài!
"Băng điểu! Gặp phải hai ma thú, ngươi cho rằng ngươi sẽ có phần thắng sao?" Ô Sát khinh thường hất đầu lên cười ha ha.
Lệ Tà mặt không chút thay đổi, kiếm ở tay trái bất ngờ đâm vào cánh Băng Linh Huyễn Điểu đang che chở tiểu hồ ly.
Băng Linh Huyễn Điểu chấn động, sợ hãi kiếm kia thương tổn Nguyệt Dạ, bởi vậy cánh lỏng ra, Lệ Tà như quỷ ảnh vọt đến trước mặt nó, tóm đuôi tiểu hồ ly kéo ra.
Tiểu hồ ly trên người cũng kết băng, đông lạnh không có cảm giác, cúi đầu để mặc Lệ Tà dẫn theo trên không trung.
"Buông nàng ra!" Băng Linh Huyễn Điểu giận dữ, muốn bật lên, sau đó một cánh lại bị Ô Sát áp chế, căn bản giãy dụa không thoát được.
Con ngươi màu tím sậm của Lệ Tà liếc nó một cái, cười nói: "Nghe nói Băng Linh Huyễn Điểu cả đời chỉ trung thành với một chủ nhân, mặc kệ cô ta biến thành bộ dáng gì ngươi cũng tìm được."
"Nàng không phải!"
"Có phải hay không khỏi cần ngươi nói, khế ước tự nhiên sẽ nói cho ta biết chân tướng." Lệ Tà nói hết liền không nhìn thêm Băng Linh Huyễn Điểu, mang tiểu hồ ly đi, bóng dáng thoắt cái đã biến mất.
Ô Sát kinh hãi:"Lệ Tà đại nhân! Ngươi đi đâu vậy a? Chờ ta!"
"Hắn đi Trận Pháp của Bảy tòa tháp!" Băng Linh Huyễn Điểu không biết lấy khí lực từ đâu tránh khỏi áp chế của Ô Sát, đập cánh bay nhanh tới chỗ Trận Pháp của Bảy tòa tháp.
Ô Sát ngây người một chút cũng vội vàng theo sau.
Sáu tòa tháp hình thành một tam giác trận, chỗ đỉnh tam giác đối diện tòa tháp thứ bảy, hình thành xu thế bảo vệ xung quanh.
Bảy tòa tháp tháp không giống nhau, từ trên nhìn xuống đỉnh sẽ phát hiện đó là một trận hình ký hiệu phức tạp.
Có thể bố trí trận pháp như vậy, thế gian này chỉ có một người, hắn mặc dù đã chết, nhưng lại để lại người mang khế ước.
Lệ Tà chậm rãi đi tới giữa trận pháp của bảy tòa tháp, khẽ nhếch khóe miệng.
"Ngươi rốt cục muốn làm gì?" trong Phong ấn Nguyệt Dạ rốt cuộc mở miệng hỏi.
Lệ Tà cười một chút, xách nàng lên, một tay đặt tại trên đầu tiểu hồ ly, nói nhỏ: "Muốn mượn sức mạnh của ngươi."
Vừa dứt lời, Nguyệt Dạ liền thấy trong phong ấn luôn luôn bình tĩnh đột nhiên gió bão gào thét, phía trên hắc ngọc phát ra hắc khí như gió lốc, khua loạn trong phong ấn.
Long trời lở đất, Nguyệt Dạ ở trong phong ấn không có chỗ nào dựa vào, thân thể ngã trái ngã phải, đột nhiên cảm giác đau nhức, hắc khí bị nàng hấp thu vào chui ra khỏi ánh mắt.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết trong Bảy tòa tháp vang lên.
Lệ Tà giơ tay lên, trong lòng bàn tay ngưng một chút hắc khí, hắn vẽ ký hiệu trong không khí, không khí chung quanh rung động, không gian như vặn vẹo một chút.
Nụ cười trên mặt chậm rãi mở rộng, Lệ Tà nói: "Quả nhiên là ngươi, không có hắc thủy cấm lao áp chế, sức mạnh linh hồn của người mang khế ước mới hiện ra."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Lộ Phi
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi
https://isach.info/story.php?story=phuong_nghich_thien_ha__lo_phi