Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1007: Nơi An Tâm Là Cố Hương
V
ân Diệp gật đầu cầm bát cơm lên ăn tiếp:
- Hai vị không cần lo, hòn đảo đó khí hậu ấm áp, sản vật phong phú, Cầu Nhiệm Khách không lo chết đói, cùng Oa nữ ở đó sinh con đẻ cái có gì không tốt, bọn họ ở trên đảo có thể nói là thực sự tiêu dao tự tại, đợi vài năm nữa dã tính của ông ấy tiêu hao hết, không còn đại chí lập quốc nữa hẵng đón về là được.
- Bây giờ hai vị đi đón về sẽ bố trí ông ta ra sao, đại soái đối diện với phản tặc phải làm thế nào? Giết là bất nghĩa với bằng hữu, tha là bất trung với nước. Trước kia ta vì hai đầu đều khó mới chạy tới Lĩnh Nam.
- Đại soái vốn bị nghi kỵ khắp nơi, dựa vào bệ hạ anh minh mới bình an, Cầu Nhiệm Khách quay về, cả nhà ngài sẽ gặp nguy, biết ngài khó xử nên ta tự định đoạt, tránh để ngài rơi vào phiền phức.
Lý Tịnh thở dài, kéo Hồng Phất Nữ không muốn rời đi ra khỏi lều, Lý Thái tò mò hỏi:
- Trước kia ngươi thả Cầu Nhiệm Khách lên đảo thực sự suy tính nhiều thế à?
- Làm gì có, chỉ là nổi hứng nhất thời thôi.
Vân Diệp lườm một cái:
- Vừa rồi người ta dồn ép ta không thấy ngươi lên tiếng, bằng hữu kiểu đó hả?
- Chuyện ngươi có thể xử lý tốt vì sao cần ta xen mồm, hai ta không thông cung trước, chẳng may lỡ lời càng phiền, ngươi làm tốt thế còn gì, ta cần gì bận tâm nữa.
Nói xong ra ngoài, hắn thích nghe nữ nhân Mông gia trại nói chuyện, như chim hót vậy:
- Phu quân, sao Lý Tịnh lại tới, còn đem theo phu nhân, trông bộ dạng họ rất gấp, vừa vào lều lệu vội vàng đi, hình như là về Ung Châu.
Tân Nguyệt lén lút đi vào, thấy trượng phu một mình ngồi ăn cơm trên bàn, ghé miệng vào bên tai y hỏi nhỏ:
- Họ có một huynh đệ không chịu an phận, vạn dặm bôn ba coi như là người trọng tình trọng nghĩa rồi, có điều không liên quan đến nhà ta, ta giam Cầu Nhiệm Khách lên hải đảo cũng là tốt cho bọn họ, không tin họ cứu ra được. Chúng ta cứ quan tâm chuyện mai Dung Nhi triệu kiến các vị trưởng lão, ta không tiện ra mặt, đành dựa vào nàng và gia thần.
- Lúc này không nên hẹp hòi, đây là lúc thu nhạp lòng người, để bộ hạ biết đang đi theo một thủ lĩnh rất có thực lực là điều vô cùng quan trọng.
- Trước kia bệ hạ triệu kiến thổ vương chính là vì thế, khi ấy ta không hiểu thổ vương chỉ cống hiến chút lễ vật không đáng tiền liền được phong thưởng hậu hĩnh, thế là lỗ vốn, giờ lớn lên, liền hiểu nhân tâm hướng về đúng là chút tiền tài không thể so được. Nhớ kỹ, mai phải thật hào phóng.
Tân Nguyệt gật đầu, chuyện này Vân Diệp cũng có lòng riêng, tiếp nhận nhân tâm phải là Lý Dung, không phải là Lý An Lan, ở loại chuyện này nàng và trượng phu có nhận thức chung, Lý An Lan cũng cố ý tránh tới Quảng Châu.
Nhà không có hai chủ, sống dưới thời đại phong kiến tập quyền thì phải tuân theo xu thế, bất kỳ một gia chủ nào cũng làm thế, quyền lợi phải nắm trong tay người thân nhất, mà thê tử lại không trong danh sách này, Hán Vũ Đế trước giết Câu Dặc phu nhân trước khi chết là vì thế.
Tối hôm đó cả nhà Vân Diệp ngủ trong lều, Vân Mộ cứ đá chăn đi, Vân Hương thường xuyên thức giấc, đó là do trẻ con không thích ứng với hoàn cảnh gây ra.
Đêm khuya im ắng cũng được đi, thế nhưng vượn hú hổ kêu suốt, làm người ta tạ hồ sống ở hồng hoang, Mông gia trại bị dã thú bao vây, tuy biết đây là ảo giác, Vân Diệp lại không ngủ được, Vân Diệp một mình sống ở rừng núi cũng không cảnh giác như thế.
Đắp chăn cho Vân Mộ, đặt Vân Hương vào lòng Linh Đang, Vân Diệp phát hiện mình không còn buồn ngủ một chút nào nữa. Tân Nguyệt khoác áo ngồi dậy, đi dép ra cửa thấy Vân Diệp chắp tay ngắm trăng, khoác áo bào cho y:
- Khuya rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi, mai chẳng biết còn ngủ được không?
Vân Diệp trở tay nắm tay Tân Nguyệt:
- Bỏ Thọ Nhi một mình ở Trường An làm lòng ta không yên, thực ra Thọ Nhi là con tin của nhà ta, muốn hoàng đế tin tưởng phải hiến ra thứ chúng ta yêu thương nhất, cho ông ta nắm trong tay, như thế ông ta mới an tâm, nhưng không biết ta bất an thế nào.
- Chàng xem thường Thọ Nhi rồi, con chúng ta sao có thể là hạng tầm thường, một ngọn lửa ở phủ thái tử đã tỏ rõ lập trường của Vân gia, Trình thẩm thẩm còn gửi thư khen không ngớt, cứ nói nhà ta sao sinh ra được thứ bảo bối làm người ta yêu thích như thế, phạm sai lầm cũng chính xác vô cùng.
Vân Thọ là sự kiêu ngạo vĩnh viễn của Tân Nguyệt, tuy nửa đêm vắng người nàng cũng khóc, nhưng chỉ cần ai nói đón Vân Thọ về là nàng trở mặt, Na Mộ Nhật ngốc nghếch bị Tân Nguyệt giáo huấn vô số lần rồi, vì Na Mộ Nhật thích Vân Thọ, hơn nữa thích từ nhỏ, ôm nó trong lòng Na Mộ Nhật cảm thấy yên tâm hơn ôm Vân Mộ nhiều, chỉ vì dưới háng nó có thêm thứ bé xíu.
Khi Lý Nhị hát Đoản Ca Hành, Vân Diệp không nói gì, vì "Trăng sao thưa thớt, quạ thảng thốt kêu, liệng tìm quanh cây, một cành nương náu ' chẳng phải cũng khắc họa chân thật bản thân sao?
Nghe lời Tân Nguyệt trở về lều ngủ tiếp, vượn kêu không ngớt bên tai, nghe lâu lại thấy thú vị thế là chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Lý Dung ngồi trên giường tiếp kiến trưởng lão bốn phương, lễ vật bọn họ rất kém, khá chút là mấy tấm da, khiêng một con lợn béo múp tới là hậu lễ lớn lắm rồi.
Kệ là giỏ trứng hay cả con lợn, Lý Dung đều vui vẻ nhận lấy, đúng lễ nghĩ hỏi các trưởng lão có an khang không? Thu hoạch năm nay có duy trì được tới năm sau không, người trong tại sinh bệnh phải trị liệu ra sao, có thể xây một thư viện để con cháu vòa học không?
Có thể nhìn ra, các trưởng lão ở sơn trại xưa nay không ai thèm ngó ngàng tới vô cùng kích động, thủ lĩnh trước kia chỉ biết thu thuế, mặc kệ họ sống chết, nay tiểu thủ lĩnh đội kim quan lại lắng nghe tỉ mỉ, Lưu Phúc Lộc ở bên ghi chép, chỉ cần là lời Lý Dung nói thì đều ghi lại.
Khi Lý Dung nghe thấy có nan nhân lang thang thường quấy nhiễu trại khiến mọi người không sống yên, lập tức có giáp sĩ được phái đi, phân thành mấy đội tới những trại đó, Lý Dung cười bảo các vị trưởng lão cứ yên tâm hưởng thụ khiêu nguyệt hội, an nguy trong trại không cần phải lo, có dũng sĩ đi truy bắt kẻ lang thang, bắt về không chặt đầu, mà bắt chúng xây nhà lập thư viện.
Lưu Phúc Lộc thi thoảng ở bên bổ xung, đem thế giới bên ngoài nói như vực tiên, Tân Nguyệt mặc toàn bộ phục sức cáo mệnh phu nhân, cao quý như phượng hoàng, tua vàng rủ ở trán, đung đưa ánh kim quan làm người ta không thể nhìn thẳng.
Vân Diệp trong lều nghe thấy Lý Dung định xây thư viện cho sơn trại thì cười lớn, đây nhất định là chủ ý của Tân Nguyệt, Vân gia dựa vào thư viện mới thành đỉnh cấp thế gia của Đại Đường, nếu không với nhân mạch ít ỏi của Vân gia, cùng lắm gọi là nhà phú quý, đâu xứng gọi là thế gia.
Ở đất Hán, ngươi xây học đường cho các nông hộ nhất định họ cảm kích rơi lệ, dù nhịn đói cũng phải nuôi nhi tử đi học, để nó thay đổi vận mệnh cả nhà. Đáng tiếc đây là đất Liêu, ngôn ngữ bất đồng, tiên sinh dạy dỗ thế nào, hơn nữa nơi này phong tục đặc thù, người ta nhìn trúng nữ nhi chứ không phải nhi tử.
Không biết Tân Nguyệt định kiếm loại tiên sinh nào cho người ta, đoán chừng rất khó, đem mô hình của Vân gia trang tới đây, e rằng thành trăng trong nước, hoa trong gương thôi.
***
Hán Vũ Đế lập con út lên làm thái tử, sợ mình sắp chết, thái tử còn nhỏ, Câu Dặc phu nhân nhiếp chính sẽ loạn triều cương, nên bảo bà, hoặc tự sát hoặc cả hai mẹ con rời cung, Câu Dặc chọn tự sát để con được làm thái tử.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2