Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Nghịch Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1002: Hóa Người Dưới Ánh Trăng 3
V
ũ Văn Địch nghiêm mặt nói: "Vật ấy hung hiểm, bệ hạ không thể khinh thường!"
"Lại đây." Phong Liên Dực vẫy tay tiểu hồ ly, nàng lúc này mới bỏ qua Vũ Văn Địch, tiến vào trong lòng hắn, miễn cưỡng cuộn thân thể mình lại.
Vũ Văn Địch nuốt nước miếng, cẩn thận ngồi xuống.
"Ngươi vội vã tiến cung như vậy, có chuyện gấp gì?" Phong Liên Dực nhẹ vỗ về lông tiểu hồ ly, lười nhác hỏi.
Vũ Văn Địch lúc này mới nhớ tới, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thần vừa nghe bệ hạ đánh đàn, tiếng đàn là "nguyệt phách"."
Phong Liên Dực nao nao, trên mặt tuyệt sắc không nhìn ra vẻ mặt gì, Vũ Văn Địch tiếp tục nói: "hoàng đế Nước Nam Dực đã làm chủ gả Bắc Nguyệt quận chúa cho Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ. Tháng sau thành hôn, bệ hạ chẳng lẽ không muốn ngăn cản sao?"
"Chỉ cần Bắc Nguyệt quận chúa hạnh phúc, gả cho ai cũng được." Phong Liên Dực thản nhiên nói.
Vũ Văn Địch mở to hai mắt nhìn, cho là mình nghe lầm, không khỏi lại hỏi một lần: "Bệ hạ, là Hoàng Bắc Nguyệt phải lập gia đình đó!"
"Trẫm biết." Phong Liên Dực mỉm cười, "Bởi vì là nàng mới hy vọng nàng hạnh phúc."
"Các ngươi là không phải... có hiểu lầm gì chứ?" Vũ Văn Địch không thể tin được, bệ hạ vừa mới gảy "nguyệt phách", có thể thấy hắn tưởng niệm thành cuồng Bắc Nguyệt quận chúa.
"Không có." đôi mắt hơi hạ xuống, ánh mắt màu tím nhạt giấu ở lông mi thật dài, "Địch, giúp ta đưa một phần hạ lễ đi Nước Nam Dực."
"hạ lễ gì?" Vũ Văn Địch rít hỏi, trong lòng rất không thoải mái.
"Thư kết minh, Nước Bắc Diệu trọn đời sẽ không xâm phạm Nước Nam Dực, đem mười tòa thành trì biên quan làm hạ lễ."
"Bệ hạ!" Vũ Văn Địch tính tình cho dù tốt, giờ phút này cũng không nhịn được nhảy dựng lên, kết minh thư thì tiếp nhận, nhưng mười tòa thành trì tiếp giáp Nước Nam Dực địa thế hiểm trở, là lá chắn thiên nhiên của Nước Bắc Diệu, đưa ra như vậy, chẳng phải mở cửa sau cho địch nhân xông tới sao?
Phong Liên Dực khoát khoát tay, nói: "Không cần nhiều lời, Trẫm đã hạ ý chỉ, đây là ta nợ nàng."
Vũ Văn Địch sắc mặt tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu mới dám gằn ra từng chữ: "Bệ hạ muốn đưa hạ lễ thì tự đi đưa, thần cận kề cái chết cũng không làm tội nhân như vậy!"
Phong Liên Dực giơ tay lên, nhẹ nhẹ vỗ về mi cốt tú lệ, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Cũng được, Trẫm tự mình đưa đi."
"Bệ hạ!"
"Trẫm ngày mai xuất phát, ngươi có thể đi theo làm tùy tùng." Không muốn nghe lời khuyên, Phong Liên Dực đứng lên, ôm tiểu hồ ly trong lòng đi xuống lương đình.
Một thân bạch y, phiêu tán trong bông tuyết bay lả tả.
**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****
Trước khi xuất phát hướng Nước Nam Dực, do đích thân vua một nước tự mình đi, lại mang theo thư kết minh nên tới biên cảnh liền nhìn thấy Thái tử Chiến Dã tự mình dẫn người đến nghênh đón.
Nam tử mặc y phục đen tuấn mỹ lãnh khốc giục ngựa đi tới xe của Phong Liên Dực ân cần thăm hỏi, Phong Liên Dực xốc màn xe lên, cười nói: "Làm phiền thái tử điện hạ rồi, quận chúa khỏe không?"
Trên mặt Chiến Dã rõ ràng không có nhiều vẻ cao hứng, ánh mắt nhìn về phía Phong Liên Dực cũng có chút mất tự nhiên, "Nàng tốt lắm."
Vội vã hàn huyên hai câu, Chiến Dã cũng không nói thêm lời, tự mình dẫn đường đi Thành Lâm Hoài trước.
Nửa đêm trú lại ở trong nhà phú thương trong thị trấn nhỏ, khéo léo chính là, phú thương này hôm nay cũng tiếp đãi một vị khách quý muốn đi Thành Lâm Hoài ngủ lại.
Phái đoàn khách nhân rất lớn, chủ nhân đã đi báo là thái tử cùng vua của Nước Bắc Diệu đến nhưng hắn cũng không chịu đi ra bái kiến một chút.
Chiến Dã cũng không thèm để ý, phú thương thiết yến, hắn cùng Phong Liên Dực sau khi uống mấy chén liền tự trở về nghỉ ngơi.
Đêm khuya, cuồng phong bạo tuyết, cửa sổ rung động, bên ngoài nhiều chạc cây bị tuyết chặt đứt, thường thường truyền đến tiếng trầm đục thanh thúy.
Tiểu hồ ly ghé vào bên giường, nửa híp mắt buồn ngủ, đột nhiên một bóng dáng hiện ở trên cửa sổ, nàng đột nhiên ngẩng đầu, quay đầu lại liếc nhìn Phong Liên Dực ngủ say liền nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
Không cần mở cửa sổ ra, thân thể nàng đã linh hoạt đi ra ngoài.
Cuồng phong trong nháy mắt bao trùm trên mắt, tiểu hồ ly nhắm mắt lại, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ. Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ co khúc khuỷu xuống, hơi chút ngẩn ra, liền bị một tay xách cổ lên.
"Là con vật nhỏ ngươi." Giọng nói mềm nhẹ, mang theo một tia quyến rũ, kẻ khác nghe mà run cả tim.
Tiểu hồ ly ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, đập vào mặt là một cặp mắt quyến rũ quỷ dị màu đỏ, nhất thời toàn thân lông dựng đứng lên!
Là tên cường giả lúc đầu bị nàng cào! Trên người có khí thế cường đại ngập đầu của ma thú!
Yểm xách nàng đến viện tử, ném trong đất tuyết, ngón tay nhẹ nhẹ vỗ về cằm tuyết trắng xinh đẹp, một tay chống ô hồng. Bông tuyết không thể nhiễm lên quần áo hắn.
Nhìn chằm chằm nàng chốc lát, Yểm đột nhiên vươn tay, nặng nề búng trên mi tâm nàng.
"Hóa ra là như vậy."
Tiểu hồ ly bị đau, "ô" một tiếng ngất xỉu đi, sau đó bị ánh trăng cuồng loạn chiếu xạ, dưới bóng dáng hồ ly chậm rãi biến thành thân ảnh một cái cô gái.
Da thịt trong suốt như tuyết bại lộ trong gió tuyết, lông hồ ly tuyết trắng không đủ che toàn thân nàng, nàng bắt chéo cánh tay, có chút nghiêng người hừ lạnh một tiếng.
Hai tròng mắt vừa lãnh khốc vừa yêu mị.
Yểm đầy hứng thú nhìn nàng: "Ngươi bị phong ấn, hay ở nhờ trong thân thể hồ ly?"
"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?" Cô gái lạnh lùng nói, tóc đen bay múa trong gió.
"Bởi vì...." Yểm nhếch khóe môi, tà tà cười, "Ngươi không muốn mặc quần áo sao?"
Ánh mắt làm càn đánh giá thân thể trong suốt xinh đẹp của nàng, trong miệng tấm tắc than thở, ánh mắt không che giấu ham muốn lộ ra.
Cô gái lạnh lùng mím môi, vẫn nói: "Phong ấn! Đưa y phục cho ta!"
Yểm cổ tay vừa lộn, một áo khoác màu trắng xuất hiện trong tay, cô gái đưa tay lấy, hắn lại mau tránh ra, cười nói: "Không lễ phép, ít nhất nói cho ta biết tên đi."
Da trắng như tuyết trong gió bão tuyết lạnh như dung vào thành một thể, thân thể cứ việc để người ta nhìn, cũng không thấy trên mặt có cực nhỏ ngượng ngùng, chỉ thanh lạnh.
Tuy nhiên thân là nữ tử, không quần áo trước mặt một nam tử cũng có chút không ổn.
Nhưng tên.... Nàng cau mày suy nghĩ một chút, "Ta không có tên."
Nàng không nói sai, lúc mới khôi phục ý thức nàng cũng một mực hồi tưởng tên của mình, đáng tiếc, bởi vì tác dụng phong ấn nên nàng không nhớ được gì.
Chỉ biết nếu như có thể phá vỡ phong ấn, dựng lại thân thể, nàng có lẽ có thể nhớ lại được mình ai.
"Làm sao có thể?" Yểm không tin.
"Không tin thì thôi!" Cô gái hừ lạnh một tiếng.
Yểm nhìn vẻ mặt nàng lãnh khốc, không giống nói dối, loại lãnh ngạo sơ cuồng cũng không thèm nói dối.
"Không có tên thì ta cho ngươi một cái tên." Yểm cười ngồi xổm xuống, choàng áo khoác vào thân thể yếu ớt của nàng, "Nguyệt."
Cô gái nhăn lại mi tú lệ, "Vì sao?"
Yểm ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị che đậy ở mây đen, trong tươi cười lộ ra vài phần chua xót, "Khó nghe sao?".
"Không hay!" Nàng không khách khí nói, cũng theo ánh mắt của hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhìn trong chốc lát đã nói: "Gọi Nguyệt Dạ!"
Yểm ngẩn ra, hỏi: "Vì sao?"
"Ta thích!" Nàng đẩy Yểm ra, kéo áo khoác đứng lên, cúi đầu nhìn quần áo mày đỏ của hắn, đúng là chân trần đứng ở trong tuyết, bởi vậy hỏi: "Ngươi vì sao không mang giày? Nhưng ngược lại lại che ô chứ?"
Yểm ngưng mi trầm mặc một hồi, như là nghiêm túc tự hỏi, qua hồi lâu hắn mới chậm rãi mở miệng, nói: "Ngươi không thấy ta như vậy rất tuấn tú sao?"
Nguyệt Dạ bật cười, lắc đầu: "Không thấy."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Lộ Phi
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi
https://isach.info/story.php?story=phuong_nghich_thien_ha__lo_phi