Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 956: Ngạo Mạn Và Thành Kiến
H
uỳnh Dương Trịnh thị và Lũng Tây Lý thị là người ủng hộ đằng sau lớn nhất của Ẩn Tông, cũng là thế lực có sức khống chế mạnh nhất, mà trước kia, Trịnh Vũ và Khương công tử đứng đầu Hiển Tông cũng có chút hợp tác bí mật, bây giờ y cũng đã gây dựng được một mạng lưới quan hệ ở Trường An thuộc thế lực của mình, trong lúc khẩn cấp này, đương nhiên y được các thế gia giao cho trọng trách.
Ở triều đình Lạc Dương Thôi Lâm khá thất bại, y ít lịch lãm hơn, hơn nữa ỏ Lạc Dương cũng không có đủ mạng lưới quan hệ cho y sử dụng, nếu không phải hai tông Hiển Ẩn tự nhận ra nếu mình cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương, lại còn mất đi đại thế, ai nấy đều phản đối mãnh liệt, mà kịp dừng cương trước bờ vực thẳm mà đặt thành hiệp nghị, thì Thôi Lâm đã trở thành kẻ vô tích sự.
Chư vị gia chủ sành sỏi của các thế gia đương nhiên sẽ không hoàn toàn phó thác và mong đợi cho tương lai của hai tông Hiển Ẩn vào một tờ giấy. Thẩm Mộc rút củi dưới đáy nồi, mượn lực đánh lực, không ngờ lại thúc đẩy Hoàng đế rời đô, nhưng ngay lập tức Dương Phàm liền trở thành một trong những người đi tiền trạm, chuyện này đã động đến thần kinh mẫn cảm của chư vị gia chủ thế phiệt vốn đang sứt đầu mẻ trán.
Bọn họ hy vọng việc Dương Phàm đi tiền trạm chỉ là một việc trùng hợp, chỉ là vì Hoàng đế tín nhiệm hắn, chứ không phải chính bản thân hắn muốn đến Trường An hô phong hoán vũ, nhưng cũng lại sợ vạn nhất quả thực Dương Phàm tới vì Ẩn Tông thì sao? Mấy bộ xương già của bọn họ không thể chịu được sự hành hạ như vậy rồi.
Nhiệm vụ lần này bèn giao cho Trịnh Vũ. Trịnh Vũ cũng hy vọng mình có thể làm tốt hơn Thôi Lâm, tuy thế gia Trịnh gia thấp hơn Thôi gia, nhưng chiến tranh giữa các thế gia, truy ra, vẫn là chiến tranh giữa những con người trong các thế gia, nếu y có thể giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ, về thanh thế Trịnh gia cũng có thể đè được Thôi gia. Vì thế, nhất định y phải toàn lực ứng phó.
Hai mắt Trịnh Vũ sáng ngời nhìn chằm chằm người đối diện:
- Hôm nay Dương Phàm đã tới Trường An?
- Vâng.
Ánh đèn hắt sang khuôn mặt người nọ tranh tối tranh sáng, mái tóc hoa râm, lông mày rậm, mắt nhỏ, bọng mắt dầy, tóc mai không có, môi dày, là Sở Thiên Hành Tham quân phủ ti lục Trường An, còn được gọi là “Ngốc thức”
- Ngươi nói rõ ta nghe!
- Vâng! Dương Phàm dẫn theo toàn bộ người của Thiên Kỵ Doanh và Hình bộ Trần Đông, Tôn Vũ Hiên, Ngự Sử Đài Hồ Nguyên Lễ, Thời Vũ, Văn Ngạo và các sai dịch chuẩn bị đến giờ ngọ hôm sau sẽ tới Trường An. Một ngày trước Hà Nội Vương đã gửi thiếp, mời tát cả quan viên quyền quý quốc thích phủ Trường An cùng gia chủ các thế gia Quan Lũng tới uống rượu, ý muốn làm nhục Dương Phàm.
Đám người Dương Phàm tới Trường An, không một ai nghênh đón, tự mình vào thành. Người của Hình bộ và Ngự Sử Đài chia nhau vào các nha môn ở Kinh đô thứ hai, Thiên Kỵ Binh thì đóng quân ở ngoài thành bắc cổng Huyền Vũ Môn. Sau đó, Dương Phàm liền mời chúng quan viên Hình bộ và Ngự Sử Đài cùng tới hoa quán phường Binh Khang uống rượu.
- Hả?
Trịnh Vũ như thoáng nghĩ gì đó, cười cười:
- Dương Phàm này không thế gia bối cảnh, xuất thân thứ tộc, lại thiếu niên đắc chí, quyền cao chức trọng mà lại không kiêu ngạo. Hà Nội Vương đối đãi như vậy cũng không thể chọc giận được hắn, người này kiềm chế rất tốt. Một người không dễ nổi giận, tâm cơ thường rất sâu, người như vậy khó đối phó. Ngươi nói tiếp đi.
- Vâng! Vô cùng trùng hợp, Hà Nội Vương thiết yến cũng là ở trong phường Bình Khang, hơn nữa chỉ cách đám người Dương Phàm một bức vách, họ hát gì nói gì cũng nghe thấy, mặt mày ngũ quan cũng có thể nhìn được. Đám người Dương Phàm lớn tiếng ồn ào vui vẻ, khiến cho Hà Nội Vương rất không hài lòng, đến nỗi yến hội cũng chỉ tổ chức qua loa…
Trịnh Vũ giật mình, một lúc lâu sau mới phì cười, lắc đầu nói:
- Thôi thôi, mới đầu ta còn khen hắn, cũng xem trọng hắn. Ta còn thực sự nghĩ rằng hắn không quan tâm hơn thua, tâm cơ thâm trầm. Hóa ra… Hừ! Cái gì mà trùng hợp? Làm gì có chuyện gì trùng hợp như thế? Rõ ràng Dương Phàm đã hỏi thăm nơi Hà Nội Vương thiết yến, cố ý tới thị uy.
Sở Thiên Hành cười khổ:
- Công tử nói rất đúng, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận. Sứ mệnh lão thái công đã giao cho công tử rất quan trọng, cần phải luôn luôn cẩn thận, không nên khiến cho hai tông Hiển Ẩn dậy sóng. Một kẻ có tính cách cực đoan như Dương Phàm, bất kể nặng nhẹ, có cừu tất báo, nếu Ẩn Tông không khiêu khích tốt, nếu Ẩn Tông lỡ làm ra việc gì không hợp lý, phản ứng của Dương Phàm thế nào, có thể hình dung.
Trịnh Vũ cau mày hỏi:
- Thẩm Mộc đã quay về sao?
- Còn chưa về. Lúc này, Duyên Châu, Đan Châu lần lượt xảy ra chuyện không may, các đại thế gia đều bị liên lụy, một vài quan viên có liên quan tới Ẩn Tông gặp tai ương lao ngục. Hiện giờ Thẩm Mộc vẫn còn ở Lạc Dương, nhanh chóng lo liệu cho bọn họ từ trên xuống dưới đi tìm cứu viện. Bồi dưỡng một viên quan không hề dễ dàng, chỉ cần những người đó không bị mất đầu, cho dù là lưu đày Lĩnh Nam, ngày sau cũng vẫn còn cơ hội tái nhậm chức, một khi tái nhậm chức sẽ là một người đắc dụng. Thẩm Mộc không cam tâm buông bỏ.
Lòng Trịnh Vũ rất rộng, vuốt cằm:
- Vậy là tốt rồi, Ẩn Tông chỉ nghe lệnh Thẩm Mộc, Thẩm Mộc còn chưa quay lại, Ẩn Tông cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ít nhất cũng sẽ không có hành động gì lớn.
Sở Thiên Hành nhắc nhở:
- Công tử không lo lắng Dương Phàm sẽ giở trò sao?
Trịnh Vũ lắc đầu:
- Rất không có khả năng. Theo như tính cách của Dương Phàm từ trước tới giờ, nếu có kẻ tới cửa bắt nạt, trước giờ hắn sẽ ra đối chọi gay gắt, nhưng hắn lại rất ít khi chủ động gây chuyện. Lần này Thẩm Mộc quay về nếu không phải cố ý che giấu hành tung, rõ ràng cho thấy muốn nhằm vào Hiển Tông, Dương PHàm cũng sẽ không phản đòn. Nếu hắn có lòng này, sớm đã tranh thủ khi Thẩm Mộc còn ở Tây La mà ra tay rồi.
Hiện giờ Hà Nội Vương Võ Ý Tông đã tới Trường An, rõ ràng có ý muốn cướp đoạt thế lực của Dương Phàm trong quan trường, lợi dụng một năm Hoàng đế tặng cho mà tận lực sử dụng các thế lực của Võ thị ở Trường An. Trong tình huống đó, trừ phi Ẩn Tông gây thị phi trước, bằng không, Dương Phàm tuyệt đối sẽ không thể nào công khai khai chiến hai mặt.
Sở Thiên Hành khâm phục:
- Công tử nói rất đúng.
Trịnh Vũ kiêu ngạo cười cười, gật đầu:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Sau khi đám người Hà Nội Vương rời đi, bàn của Dương Phàm vẫn tiếp tục uống đến say mèm. Các quan viên Hình bộ và các Ngự sử đều ngủ lại ở hoa quán. Thời Ngự Sử ưng mắt một cô nương, Dương Phàm còn chuộc thân cho nàng ta tặng cho Thời Vũ làm thiếp. Sau đó hắn liền quay về quân doanh.
Trịnh Vũ hơi bất ngờ:
- Hắn không ngủ lại thanh lâu?
- Không có!
Trịnh Vũ xoa xoa cằm, trầm ngâm:
- Không háo rượu, không háo sắc, có thể nói là quân tử biết tự kiềm chế. Tặng người đẹp, có khí chất hào môn. Nhưng hắn vung tiền như rác, khẳng khái hiếu khách, rõ ràng là bản tính giang hồ, ở trong quan trường mà không biết ẩn nhẫn, hơi bị trêu chọc là có thể nổi xung, lập tức ra mặt, lại càng giống với kẻ giang hồ không nói một lời liền rút đao khiêu chiến.
Hẳn đây mới chính là bản sắc của hắn, người này, từ trong xương đã là một kẻ giang hồ. Người như thế ăn mềm không ăn cứng, háo dánh hơn háo lợi, dã tâm cũng sẽ không quá lớn, thực ra rất dễ đối phó. Chỉ cần Thẩm Mộc không gây chuyện, có thể đoán được hắn cũng sẽ không sinh sự. Hắn quay về quân doanh rồi không có thêm động tĩnh gì khác à?
- Không có.
Sở Thiên Hành khẽ nhếch đôi môi dày như môi Phật lên, tựa như Phật tổ nhìn Tôn Hầu tử trong lòng bàn tay mình, hơi mỉa mai:
- Quân tỉnh vị cấp, tương bất ngôn khát; quân thực vị thục, tương bất ngôn cơ (Quân không có nước, tướng không kêu khát. Quân không có ăn, tướng không kêu đói) Vị Dương Tướng quân này cũng chưa mang binh được mấy ngày, đại khái vẫn còn nhớ kỹ quy củ trong binh thư, đang cố gắng mua lòng người.
Trịnh Vũ khẽ cười rộ lên.
Trong mắt y, Dương Phàm chính là một tên nhà quê gặp may, u u mê mê mà bò lên được địa vị cao đó, không có chút nào tư chất và sự khôn ngoan của người trên. Hắn cố gắng muốn làm một Tướng quân đủ tư cách, cố gắng muốn trở thành một Tông chủ Hiển Tông, nhưng tất cả đều chỉ là bắt chước bừa.
Trịnh Vũ phất tay khinh miệt:
- Đối với người này cũng không cần quá đểý, mấu chốt là ở chỗ Thẩm Mộc. Ta sẽ phái người theo dõi Thẩm Mộc, chỉ cần bên đó không xảy ra vấn đề gì, hai tông Hiển Ẩn cũng sẽ không xảy ra chuyện gò. Ý của lão thái công cũng thế này, lão nhân gia cảm thấy Thẩm Mộc luôn quá khôn khéo, gần đây lại xuất hiện nhiều ẩn chiêu, luôn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trịnh Vũ chậm rãi nhíu chặt lông mày như đang nghĩ gì đó:
- Không biết rốt cuộc y đang nghĩ gì?
*******
A Bặc Đỗ Lạp là một thương nhân Đại Thực cực kỳ giàu có, cực kỳ quan tâm đén chuyện ăn uống. y không dùng đồ ăn ở nhà trọ mà để cho nộ lệ chế biến một bàn mỹ thực Đại Thực cho mình và khách nhân tôn quý.
Nền ẩm thực của bọn họ rất đặc trưng, tuy nhiên lúc này người Đại Thực còn chưa chú ý đến sự tinh xảo xa hoa, cũng không thích lễ nghi phiền phức, đồ ăn cũng đơn giản thô mộc. Hai bàn hoa quả, rau sống, sau đó là canh thịt ăn với bánh bao không nhân, sau đó là cơm và thịt dê luộc. Y không uống rượu mà uống sữa lạc đà.
Món canh thịt nóng hổi tinh khiết và bánh mỳ loại lớn thực sự rất ngon, miếng thịt dê luộc ngọt mềm cũng rất hấp dẫn, ít nhất là hợp với khẩu vị của Dương Phàm và đám thị vệ.
Sau bữa ăn chính là điểm tâm ngọt. Dương Phàm không thích món điểm tâm ngọt lắm, nhưng A Bặc Đỗ Lạp rất thích, hớn ha hớn hở hô “Với danh nghĩa của A La” rồi bắt đầu hưởng dụng mỹ thực của mình. A Bặc Đỗ Lạp vừa ăn điểm tâm vừa gọi từng lên từng đám nô lệ chuẩn bị chọn tạ lễ tặng cho Dương Phàm.
Mặc kệ Dương Phàm luôn miệng từ chối, y vẫn rất chân thành nói rằng, khẳng khái là mỹ đức của người Đại Thực, bằng hữu đừng làm tổn hại đến mỹ đức này, Dương Phàm chỉ cần ngồi đó, nhìn từng đoàn nữ nô ra ra vào vào như Hoàng đế tuyển phi.
- Thích không? Ngươi xem, đây là nữ nô Thiên Trúc, tính tình các nàng ôn hòa, nhất là giỏi chăm sóc em bé. Không thích à? Cũng phải, khuyết điểm lớn nhất của nữ nô Thiên Trúc là già rất nhanh. Vậy nữ nô Tin Đức thì sao? Ngươi xem vòng eo bé tẹo của các nàng kia kìa, mái tóc dài của các nàng kìa… Được rồi! Đổi đoàn khác!
- Đây chính là nữ nô sinh ra ở Mạch Địa. Ờ, các nàng giỏi nhất là nũng nịu chủ nhân, tính tình thoải mái mà hài hước, hơn nữa, ai nấy đều có giọng nói ngọt ngào, bất kể là ở vũ hội hay trên giường, giọng hát kia đều rất mê hồn người. Còn đây, là nữ nô Mạch Gia, nhìn dáng người mềm mại của các nàng kia, nhìn ánh mắt như thâu hồn đoạt phách của các nàng…
A Bặc Đỗ La đang xuất thần rồi, dường như không phải y đang tặng mà là đang bán, nước miếng bay tứ tung, cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ:
- Nếu không, ngươi thử suy xét về nữ nô Bách Bách Nhĩ đi. Nhìn làn da mềm mịn như tơ của nàng mà xem, lại thêm tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nàng có xuất thân rất tốt, dung nhan kiều mỵ, lại ôn nhu dịu dàng…
Vì lễ phép, Dương Phàm rất cố để nhịn một cái ngáp, cố nhịn đến chảy cả nước mắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan