Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.15 - Chương 63: Chương Cuối (3)
L
am Lam từ chỗ Trần Lâm về thấy Vân Tranh vốn tướng ngủ rồi lại nhìn bản đồ phương bắc: - Nghe Trần Lâm nói Đông Kinh đã vì chàng mà chuẩn bị điển lễ ban sư long trọng, chàng mà đi sẽ có rất nhiều người thất vọng.
Vân Tranh cười: - Ta không đi người ta mới thất vọng.
- Người đời không vô tình như thế đâu, khi họ hưởng thụ quốc thái dân an, thế nào cũng có người nhớ tới những điều chàng làm.
Vân Tranh nhổ cọng cỏ ngậm trên môi: - Những việc ta làm là vì ta muốn làm, nếu như ta không muốn, chẳng ai ép được ta. Cho nên ta không cần bọn họ nhớ.
Lam Lam cúi đầu xuống hôn lên trán Vân Tranh: - Lời trẻ con, thiếp nghe nói con tiện phụ kia đã vì chàng và Khinh Doanh làm long quan phượng áo, rất là chú tâm. Không đi lấy cái nên thuộc về mình là lỗ vốn.
Vân Tranh ngước mắt nhìn Lam Lam, hai tay lại mò ra sau xoa nắn mông nàng: - Bỏ đi, ta không giận nữa, hoàng đế đem cả lão bà tặng cho ta rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Lam Lam chun mũi một cái, hôn nhanh môi y: - Vẫn là vì chuyện Bột Bột?
Vân Tranh thở dài: - Quái vật ta tạo ra, thế nào ta cũng phải đích thân xử lý.
- Hầu Tử nói bản lĩnh của Bột Bột đều do chàng dạy, như phụ huynh của hắn, chàng là người tình nghĩa, làm sao ra tay được? Nếu người này tạo thành uy hiếp với Đại Tống, hãy để người khác làm đi, nếu chàng làm, sẽ thời gian dài không vui lên được.
- Loại chuyện này cứ quen là được, năm xưa ta khiến Thanh Nghị Kết Quỷ Chương phải chết, bức tử thêm Bột Bột có là gì đâu.
- Thiếp nói với Trần Lâm rồi, Trần Lâm bảo thực lực của Bột Bột không uy hiếp nổi Đại Tống, hiện giờ chúng ta có tự tin đối diện với bất kỳ sự khiên chiến tới từ bất kỳ đâu. Chỉ có điều vì chàng lo lắng, Trần Lâm coi đây là chuyện trọng yếu đã phái người đi xử lý.
- Ai đi? Vân Tranh không mắng Lam Lam tự chủ trương, con người nàng trước nay là thế, nhổm dậy:
- Lý Thường!
Vân Tranh thống khổ nắm chặt tay, y biết nhược điểm của Bột Bột, Lý Thường đích thân dạy Bột Bột tứ thư ngũ kinh cũng biết. Bột Bột có lẽ đề phòng người khác nhưng không đề phòng mình và Lý Thường, chàng trai trẻ đó từ nhỏ mồ côi, khao khát nhất là sự quan tâm. Nhất là khi gia gia và tộc nhân đều qua đời, hắn càng coi trọng tình cảm hiếm hoi mình có được trên nhân thế.
Giống như sói con, sau khi được chó nuôi lớn, tuy bản tính vẫn dữ dằn, nhưng tính cách khó tránh khỏi nhiễm thói quen của chó.
Mấy ngăm qua Bột Bột nhất định gặp phải vô số gian truân, hắn đều bình an vượt qua, nhưng nếu Lý Thường đã đi, đó là sự hủy diệt không chỉ với Bột Bột, mà ngay cả toàn bộ tộc Nữ Chân đều vạn kiếp bất phục.
- Nhiều chuyện! Vân Tranh mắng Lam Lam một câu, nhưng lòng thả lỏng, mở toang cửa lều để ánh mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh giá của mình...
Cỏ thu khô vàng, thảo nguyên đang bước vào thời điểm bò dê béo tốt, phương trận màu đen của quân Tống xếp hàng trước Cư Dung quan như bóng râm của mặt trời, đứng đó sừng sững đợi người Liêu mở rộng thành quan đón mình vào thành, không chiến mà hạ được thành làm quân Tống tràn đầy niềm vui.
Ba ngày trước đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng đã hướng thẳng tới Thượng Kinh, theo như Vân Tranh dự đoán đây chỉ là hư chiêu mà thôi, Một Tàng Ngoa Bàng muốn về Tây Hạ, có Chủng Ngạc ở sau lưng, hắn sao có gan tiếp tục tiến tới Thượng Kinh nữa.
Nhưng trong mắt Liêu hoàng thì khác, Địch Thanh ở Tang Ca hà gây áp lực lớn, Cư Dung quan có thể bị phá bất kỳ lúc nào, hắn chỉ còn cách nhường ra Yến Châu dẫn quân về Trung Kinh thôi, vì thế ba ngày trước Liêu hoàng cũng đã nhận thua, chính thức rút lui, kết thúc đại chiến kéo dài gần hai năm.
Văn Ngạn Bác nhìn tường thành cao lớn, cười với Vân Tranh: - Vân hầu, lát nữa sẽ có một thân vương ra hôn giày ngài, ngài không lau giày một chút à?
Vân Tranh ngồi trên đại thanh mã già yếu, đưa tay vỗ vỗ cổ, để nó yên tĩnh lại, đại quân đang liên tục dộng chiến mâu xuống đất, đồng thanh hô lớn "mở thành" làm nó có chút bất an.
- Ta không bao giờ sỉ nhục kẻ thất bại, ta thích sỉ nhục kẻ mạnh, như thế mới đáng kiêu ngạo.
Văn Ngạn Bác cười lớn: - Lão phu không có lòng dạ như Vân hầu, năm xưa lão phu đi sứ nước Liêu, bọn chúng đối xử với lão phu cũng chẳng nể tình là mấy. Lão phu vạn dặm xa xôi đi tặng quà thọ, được báo đáp là một bữa cơm thừa canh cặn, việc này là sỉ nhục của lão phu.
Vân Tranh lấy làm lạ: - Ông ăn cơm thừa canh cặn của người ta thật à?
Văn Ngạn Bác nghiến răng: - Ăn, khi ấy Hàn Kỳ đại bại ở Hảo Thủy Xuyên, lão phu đi thỉnh cầu Liêu hoàng xuất binh kiếm chế Lý Nguyên Hạo, vì đạt được mục đích, lão phu kệ nước bọt của người Liêu, ngồi dưới hành lang cho hạ nhân, tươi cười ăn hết sạch.
Với người cao ngạo như Văn Ngạn Bác, sự sỉ nhục này còn quá lấy mạng, Vân Tranh sao không hiểu tâm ý ông ta, nghe vậy nhường ra vị trí chính giữa, chút vinh diệu này với y chẳng là gì: - Vậy hôm nay người Liêu dâng thành, mời Văn công chủ trì.
Văn Ngạn Bác chắp tay không khách khí: - Mong muốn từ lâu, không dám chối từ.
Vương An Thạch nhíu mày: - Văn công đừng có làm nhục người Liêu quá đáng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Văn Ngạn Bác quay đầu chỉ đại quân, ngạo nghễ nói: - Thế thì sao nào, chúng dám nuốt lời, đại quân sẽ đạp bằng thành quan này.
Trần Lâm nghiêm túc nói: - Tuy nói thế nhưng chúng ta không ngừng oanh kích thành quan hơn một tháng, tiến triển quá ít. Giờ đối phương dâng thành, Văn công nhẫn nhịn chút là hơn.
Khi bốn người bọn họ đang trò chuyện, đại môn Cư Dung quan chầm chậm mở ra, một đội kỵ binh chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một ông già đội mũ da.
Văn Ngạn Bác chăm chú nhìn một lúc, cười lạnh: - Người đó là Đông Đan vương Da Luật Hoằng Cảnh, được người Liêu gọi là trí giả, hôm nay lão phu muốn lĩnh giáo một phen.
- Văn công tùy ý, Vân mỗ phải đi điều binh khiển tướng đây.
Văn Ngạn Bác rất lịch sự đưa tay: - Mời đại tướng quân.
Vân Tranh xoay đầu ngựa đi tới trước quân trận, rống lớn: - Lương Tập đâu?
Lương Tập thúc ngựa xông lên, chắp tay nói: - Có mạt tướng.
- Suất lĩnh bản bộ nhân mã lập tức vào quan, khống chế thành quan, tiễn lâu, chuồng ngựa, tiếp nhận thành phòng, người Liêu có hành động khác thường, giết không cần hỏi.
- Vâng!
Lương Tập hô lớn đáp lại, phất tay về phía quân mình, phó tướng lập tức dẫn bản bộ nhân mã vào thành quan.
Cùng lúc đó toàn bộ hỏa pháo nhắm vào thành quan, nỏa tám trâu chứa đầy tên được lừa kéo tới chân thành.
Đại quân ở phía sau sớm được bố trí nhiệm vụ, hô vang từng tiếng giơ thuẫn lớn áp sát, người Liêu trên tường thành tức thì đại loạn.
Da Luật Hoằng Cảnh đã đi được nửa đường quay đầu nói với một người trong đội ngũ vài câu, người kia quay đầu ngựa phóng vội về thành, tiếng huyên náo trên thành mới từ từ lắng xuống.
Sau khi Lương Tập vào thành quan, đôi mắt như chim ưng của Vân Tranh chưa bao giờ rời khỏi tường thành, đến khi cở phi hổ cắm lên, quân sĩ thủ thành thay bằng quân Tống giáp đen mới rảnh quan sát Da Luật Hoằng Cảnh.
Chẳng qua là một ông già tiều tụy mà thôi, mấy lọn tóc bạc lất phất trong gió, thần sắc chậm chạp, mắt mờ, ngồi trên ngựa báo danh: - Da Luật Hoằng Cảnh bái kiến Vân đại tướng quân, đây là văn thư bàn giao hai nước.
Vân Tranh chỉ nhìn ông ta một cái, thúc đại thanh mã theo đại đội vào thành.
Văn Ngạn Bác đi tới cười gian: - Đông Đan vương, lão phu mới là người tiếp đón ngài, Đại tướng quân chỉ phụ trách hạ thành.
- Văn công?
- Ha ha ha, không dám, lão phu chẳng qua chỉ là một kẻ ăn cơm thừa ở hành lang năm xưa, lúc đó nhìn thấy một ca kỹ, chỉ một thoáng liếc qua, vẫn nhớ vóc dáng yểu điệu, nàng để lại cho lão phu một bài thơ, bao năm qua luôn khiến lão phu nhớ nhung cồn cào, không biết Đông Đan vương có đưa ca kỹ đó tới không, lão phu không chê già đâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2