Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Y Vệ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 942: Khổng Tước Đảm
- N
ăm nay, vào tháng Hai, tên khốn này cướp đi Ngô Tán Nữ!
Tống Bảo đau lòng ôm đầu chỉ Trương Tiến Triều:
- Y ỷ vào bề ngoài trắng trẻo bảnh bao của mình, lại thêm miệng lưỡi linh lợi ngon ngọt, hừ... Tần Đốc Chủ, không dối gạt ngài, tiểu nhân thương yêu Ngô Tán Nữ như bảo bối, mặc dù nàng bị tên công tử bột này cướp đi, tiểu nhân cũng chỉ có thể chuẩn bị xuất cung đi làm hòa thượng, làm sao có chuyện giết nàng cho được.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao liền mời Mưu Thuận dẫn đường, quả nhiên lục soát ra độ điệp và mấy chiếc tăng y ở trong phòng Tống Bảo.
Triều Minh hoạn quan ra cung rất dễ dàng, đi mua than củi, thức ăn, vải vóc cũng có thể chạy ra ngoài. Ngoại trừ đại thái giám quen thuộc bên cạnh đế hậu ra, thái giám tầm thường chạy mất cũng không ai quản. Bởi vì phía Nam thành còn nhiều cái yêm tự cung, môn lộ Tử Cấm thành rất hẹp, chỉ có không vào được, muốn đi cũng không ai giữ.
Tống Bảo nói xong hung hăng nhìn Trương Tiến Triều, hận không được nuốt sống y ngay tức khắc.
Đến phiên Trương Tiến Triều, đầu tiên là thở dài một tiếng, ảm đạm nói với Tống Bảo:
- Tống lão ca cần gì như vậy, thật ra thì trong lòng Tán Nữ vẫn không quên được ngươi, nàng đối thực cùng ta, không phải cũng thường len lén đi tìm ngươi sao? Ôi, mặc dù nàng đối thực cùng ta, nhưng trái tim nàng lại không ở bên ta…
- Thối lắm, thối lắm!
Tống Bảo đột nhiên nổi giận:
- Ngô Tán Nữ bị ngươi lừa cho nên trở mặt lạnh lùng với ta. Nếu như không có chuyện này, ta cần gì phải xuất gia?
Mọi người thấy vậy cười thầm trong bụng không ngừng, hai thái giám tranh nữ nhân, tranh được vào tay thì có ích lợi gì?
Tần Lâm lại híp mắt như có điều suy nghĩ, sau khoảnh khắc lại cho Hoắc Trọng Lâu đi lục soát căn phòng của Trương Tiến Triều, tìm được không ít hoa quả khô, mứt, còn có rất nhiều thứ lặt vặt, tỷ như túi thơm, tượng sứ…
Thấy những đồ chơi này, mắt của Tống Bảo lại đỏ ngầu, muốn đánh Trương Tiến Triều:
- Khốn kiếp, rõ ràng là ngươi lấy những thứ này để lừa gạt trái tim Ngô Tán Nữ. Lừa gạt nàng đã đành, cần gì phải giết nàng như vậy?
Ngưu Đại Lực tiến lên một bước muốn tách hai người ra, Tần Lâm nháy mắt, lão Ngưu liền lui về phía sau hai bước buông tay bất kể.
Sắc mặt Trương Tiến Triều tỏ vẻ bi thương:
- Ta cũng vì muốn lấy lòng nàng mới mua những vật này. Ôi, thật ra thì nàng đối với ta cũng không lạnh không nóng, cho nên ta mới si tâm vọng tưởng...
- Thì ra nàng muốn quay lại với ta, ngươi mới động thủ giết nàng!
Tống Bảo nghe Trương Tiến Triều nói như vậy, giống như muốn hóa điên.
Lúc này Tần Lâm mới nhìn Ngưu Đại Lực gật đầu một cái, lão Ngưu tiến lên tách hai vị này ra, thân thể bọn họ trầy xước không ít vết máu.
- Hung thủ là một người trong số đó.
Lục Viễn Chí thấp giọng, hưng phấn nói ở bên tai Tần Lâm.
Tần Lâm nghĩ ngợi chốc lát, hỏi hai hoạn quan:
- Như vậy, các ngươi sử dụng dâm cụ gì?
Hai người bọn họ ngơ ngác đồng thanh nói:
- Dâm cụ là gì?
Tần Lâm chỉ chỉ thi thể:
- Mới vừa rồi tra ra nàng cũng không phải là thân hoàn bích, dĩ nhiên chính là hai người các ngươi đối thực gây ra chuyện này. Sao hả, tới lúc này còn xấu hổ sao?
- Không có, không có! Ta chẳng qua chỉ đối thực với nàng mà thôi.
Trương Tiến Triều kinh hoảng xua loạn hai tay.
Sắc mặt Tống Bảo xanh đen, lập tức chộp lấy đối phương:
- Tên khốn kiếp này...
Lời còn chưa dứt, trong mắt y liền rơi lệ, quả thật si tình tới cực điểm.
Tới hiện tại đã là giữa trưa, nhìn mặt trời trên đầu dần dần di chuyển về phía Tây, Hoắc Trọng Lâu không khỏi nóng nảy, móng tay vàng khè gảy tanh tách vang dội, thấp giọng hỏi:
- Tần Đốc Chủ, hay là chúng ta dùng đại hình phục dịch đi, dù sao hung thủ cũng là một trong hai người bọn họ.
- Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy...
Tần Lâm nói đầy ẩn ý.
- Cái gì, ý Tần Đốc Chủ là?
Hoắc Trọng Lâu lại có vẻ không nghĩ ra được, chẳng lẽ hung thủ không phải là một trong hai thái giám đối thực với Ngô Tán Nữ, mà là người khác?
Tần Lâm cười vỗ vỗ vai của y:
- Lão Hoắc yên tâm, muốn phá án bắt hung thật ra không khó, bởi vì hung thủ đang ở bên trong tường cung! Nào, chúng ta vào phòng xem một chút đi.
Tần Lâm miệng nói chúng ta, thật ra thì cũng chỉ có hắn và Lưu Tam Đao, Lục Viễn Chí đi vào bên trong phòng. Bởi vì hiện trường là phòng ở cung nữ, không gian cũng không lớn, khó có thể chứa quá nhiều người.
Bên trong phòng trần thiết vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, phía Bắc là một tủ treo y phục đang mở, bên cạnh có một chiếc rương lớn. Phía Tây là một bục ngủ, trên trải chiếu, gối và bàn nhỏ, đó chính là nơi mà thi thể Ngô Tán Nữ nằm trước đây, có một ít vị trí còn dính máu.
Tần Lâm chú ý thấy trên bàn bày mứt hoa quả, hắn cầm lên ngửi qua một cái, lại lệnh cho sai dịch dắt tới một con chó, đem mứt hoa quả trộn vào trong thịt cho chó ăn.
Số phận con chó đáng thương này hoàn toàn giống với tiền bối của nó, rất nhanh đã ngã lăn quay chổng bốn chân lên trời, chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.
Tất cả mọi người đều xôn xao, trán Trương Tiến Triều đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Tam Đao đem mứt hoa quả ra dưới ánh mặt trời quan sát cẩn thận, lại dùng một chậu nước trong pha loãng ra. Sau khi pha tới mức cực kỳ loãng, lão bèn chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử, cuối cùng hồi báo cực kỳ khẳng định:
- Là Khổng Tước Đảm.
Đây là một loại độc dược trong cung thường có, các quý nhân dùng nó để ban cái chết cho những cung nữ thái giám phạm tội, dưới tình huống thông thường cũng không dễ dàng lấy được. Nhưng nếu như tốn hao mấy năm, không buông tha mỗi một cơ hội, như vậy cũng không thiếu khả năng thu được vào tay.
Dĩ nhiên, Hoàng đế và các quý nhân sẽ không bị độc, bởi vì thức ăn của bọn họ đều được làm ở Ngự Thiện phòng dưới sự giám sát vô cùng chặt chẽ. Trước khi ăn còn có người chuyên thử độc, đáng tiếc Ngô Tán Nữ cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Trương Tiến Triều lập tức quỳ xuống đất kêu oan:
- Tiểu nhân không có hạ độc, Tần Đốc Chủ minh giám, tiểu nhân oan uổng!
Hoắc Trọng Lâu lập tức chộp lấy Trương Tiến Triều:
- Bằng chứng như núi, ngươi còn muốn chống chế sao?
Lưu Tam Đao cười hì hì nhìn Tần Lâm chắp tay:
- Chúc mừng Tần Đốc Chủ, chúc mừng Tần Đốc Chủ, chỉ trở bàn tay đã phá được trọng án này.
- Ôi, trong lòng các ngươi, bản đốc là loại người chỉ biết gây oan uổng cho người vô tội để lo giải thoát cho mình sao?
Tần Lâm nghiêm nghị nhìn lướt qua hai người bọn họ, sau đó lắc đầu cười khổ. Cho dù là hiện tại muốn kết án, có tên Hình Thượng Trí này nhìn chằm chằm cũng không có khả năng thành công.
Đúng là như vậy, Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng, Lang Hiệu Hòa, Thôi Quảng Vi đều liên tục cười lạnh, trao đổi ánh mắt với nhau, không biết lại nghĩ ra trò quỷ gì.
Hoắc Trọng Lâu và Lưu Tam Đao đỏ mặt lên, biết mình đã tính sai rồi. Quả thật không phải là Trương Tiến Triều hạ độc, ít nhất không phải là y hạ độc trong mứt hoa quả.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Y Vệ
Miêu Khiêu
Cẩm Y Vệ - Miêu Khiêu
https://isach.info/story.php?story=cam_y_ve__mieu_khieu