Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sủng Mị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 854: Vì Nàng, Ta Đốt Cả Thế Gian! (3)
H
ai gã thuộc hạ lúc này mới rùng mình một cái, vội vàng niệm chú ngữ triệu hồi ra hai đầu Hồn sủng Yêu Linh và Thiên Đằng Yêu cao đẳng đế hoàng.
"Bắt lấy hắn!"
Chu Triêu gào lên.
Yêu Linh Hồn sủng nhào tới đầu tiên, khoảng cách hai mươi thước đối với cấp đế hoàng chỉ là một cái nháy mắt.
Sở Mộ vẫn không nhúc nhích, thân thể vững vàng như đá tảng.
Đây là thời khắc Sở Mộ tức giận thật sự.
"Mạc Tà, giết hai tên kia!"
Sở Mộ phát ra mệnh lệnh.
Tốc độ Yêu Linh trong mắt Sở Mộ chậm tới cực điểm, hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với hai tên nhãi nhép. Tiểu Mạc Tà hờ hững xoay người, từng bước từng bước đi lên khán đài.
"Xẹt xẹt!"
Hai đạo trảo nhận kinh tâm động phách lướt qua cổ họng Yêu Linh và Thiên Đằng Yêu.
"Vù vù vù vù!"
Lực lượng Hồng Viêm bốc cháy mãnh liệt, hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng còn chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt Mạc Tà xé thành hai mảnh. Sau đó biến thành tro bụi trong ngọn lửa nóng rực.
Trong không gian chỉ vang lên tiếng gào thét thê lương của chúng nó, sau đó hết thảy mọi thứ rơi vào trạng thái tĩnh mịch dị thường.
Biến cố xuất hiện quá nhanh.
Thậm chí Chu Triêu cũng không kịp làm ra phản ứng đã thấy Hồn sủng của Đường Thượng và Lương Ngự tử vong triệt để.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta không kịp thấy, nhanh quá!"
"Ta chỉ thấy trảo nhận lóe lên rồi biến mất!"
Đám Hồn Hoàng ngồi trên đài cao liền bị trấn trụ, bởi vì bọn họ cũng không thể thấy rõ tình hình lúc nãy.
Nhưng mà bọn họ lại thấy được hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng bị đối phương mạt sát, một chiêu cũng đỡ không nổi. Đây rốt cuộc là lực lượng kinh khủng tới mức nào?
"Thất Tội Hồ sao? Thực lực đủ mạnh!"
Các vị trưởng lão ba thế lực lớn vừa mừng vừa sợ, bỗng nhiên thốt lên một câu.
Mặc dù bọn họ đã biết thực lực Sở Phương Trần không hề thua kém trưởng lão, nhưng dựa vào một đầu Thất Tội Hồ cường ép hai gã Tam Thập Nhị Ngân lại là chuyện khác.
"Vù vù vù vù!"
Lực lượng Hồng Viêm luân chuyển trên người Mạc Tà, sau khi giết chết địch nhân, nó nhẹ nhàng quay trở lại bên cạnh Sở Mộ, ánh mắt cao ngạo nhìn vào đối phương.
Trong quá trình này Hồng Viêm bốc cháy càng thêm nồng đậm, thân thể nó dần dần to lớn hơn hóa thành một đầu Xá Tội Hồ chân chính.
Chín cái đuôi Mạc Tà giãn rộng ra, Hồng Viêm và Tội Ấn chậm chạp chớp lóe, giết chết hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng chỉ là món khai vị đối với nó. Vào lúc này, Mạc Tà cảm nhận được Sở Mộ thật sự tức giận, vì thế nó có trách nhiệm giải quyết toàn bộ địch nhân gây ra chuyện này.
Một cỗ sát khí cường đại tràn ngập không gian, tất cả mọi người chung quanh quảng trường hô hấp dồn dập. Những người thực lực yếu một chút bắt đầu thối lui thật xa.
Mắt thấy Thất Tội Hồ chuyển sang hình thái chiến đấu, mọi người rốt cuộc tin tưởng bốn chữ ‘đại khai sát giới’ lúc nãy tuyệt đối không phải nói chơi. Bởi vì Thất Tội Hồ đế hoàng đỉnh phong có đủ lực lượng thực hiện chuyện đó.
Nhưng mà một người thanh niên làm sao có được Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong?
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Dương Thiến nhìn thấy Sở Mộ chậm rãi bước lên bậc thang khuôn mặt nàng lập tức trắng bệch, lắp bắp nói.
Nữ nhân này còn không có ý thức được tình cảnh bây giờ, cho rằng đây là Linh thành, hiển nhiên không có ai dám vô lễ với mình.
Mặc dù nàng có vài phần sợ hãi Sở Mộ, nhưng vẫn ngạo khí mười phần gằn giọng nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn ra mặt dùm cho nữ nhân người không ra người quỷ không ra kia? Nàng là đệ tử Ứng Vinh, ngươi dám…"
"Bốp!"
Một cái bạt tai vang dội nện thẳng vào mặt Dương Thiến.
Nàng còn chưa nói xong, nhưng nửa bên mặt đã bị đánh lệch hàm rồi.
Dương Thiến trúng một đòn rất mạnh, thân thể nàng văng thẳng ra đằng sau khán đài, vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp đáp xuống đất.
Thanh âm bạt tai vang vọng trong tai mọi người, ngay thời khắc này, cả vạn người đồng loạt yên tĩnh.
Khoảng mười giây sau vẫn không có ai thốt lên nổi một câu.
Kiêu nữ Dương Thiến hoành hành bá đạo nổi danh khắp địa cảnh, tôn nữ thành chủ Linh thành Dương Khuyết, nữ Linh sư tuấn kiệt tiền đồ vô lượng lại bị một gã nam tử bạt tai đánh cho máu tươi phun thành vòi, nằm yên bất động dưới mặt đất? Thảm trạng xuất hiện quá đột ngột, không có một ai dám tin tưởng đây là sự thật.
"To gan!"
Bỗng nhiên, một tiếng thét rung trời vang lên.
Thanh âm này xuất phát từ miệng một gã cao niệm Hồn Hoàng, khiến cho lỗ tai mọi người chấn động liên hồi.
Người này hiển nhiên là ông nội Dương Thiến - Dương Khuyết.
Hắn là thành chủ Linh thành vốn định đứng một bên bàng quan xem hai hổ đấu nhau. Nhưng mà, hắn không nghĩ tới tiểu tử này to gan lớn mật dám đánh cả tôn nữ mình. Hơn nữa còn dùng lực đạo mười phần, thiếu chút nữa là Dương Thiên gãy cổ chết tươi rồi.
"Lưu nàng một mạng là nhìn trên phương diện ngươi không đứng bên phía Hồn Minh."
Ánh mắt Sở Mộ sắc như đao nhìn sang Dương Khuyết.
Sở Mộ nói lời này làm cho Dương Khuyết ngây ngẩn cả người, thời gian qua cả mấy phút cũng nghĩ không ra vấn đề.
Hắn sống hơn nửa đời người chưa từng gặp phải tình huống này. Từ lúc hắn ngồi lên vị trí thành chủ Linh thành, vương giả Linh sư lại càng không có một ai dám phản đối một câu.
Sở Mộ nói xong liền bỏ qua Dương Khuyết, trực tiếp đi tới trước mặt mấy vị nguyên lão và trưởng lão Linh Giáo.
Sáu vị lão giả này vốn định tuân theo pháp lệnh huỷ bỏ linh thuật của Diệp Khuynh Tư, chỉ có điều bọn họ không dám tiếp tục nữa. Bởi vì bọn họ cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra từ người thanh niên kia.
"Các ngươi, cút!"
Cả người Sở Mộ ngập tràn hàn khí, căn bản không hề khách khí với đám người này.
Nguyên lão và trưởng lão Linh Giáo vốn là nhân vật đức cao vọng trọng, vô luận đi đến nơi nào cũng được tôn kính. Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ bị một người thanh niên đối xử kiểu này, hơn nữa còn xảy ra trước mặt hàng vạn người dân. Trong lúc nhất thời mấy vị cao tầng Linh Giáo đỏ mặt tía tai, lúng túng không biết nên làm gì cho tốt.
Một vị trưởng lão trong nhóm tức giận nói:
"Tiểu tử, ngươi có biết coi như là thái tử cũng phải cung kính với chúng ta hay không? Lúc nãy ngươi đả thương tôn nữ thành chủ, bây giờ lại muốn chọc giận Linh Giáo?"
"Các ngươi nhìn đi, hậu bối ba thế lực lớn không biết tôn kính trưởng bối, các ngươi để mặc hắn tùy ý càn rỡ vậy hả?"
Một vị nguyên lão cũng tức giận quay sang chỉ trích thành viên ba thế lực lớn.
Các trưởng lão ba thế lực lớn bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng Sở Phương Trần đúng là hậu bối, nhưng mà thực lực hắn vượt xa bọn họ. Nếu tính thân phận và địa vị đã có thể ngồi ngang hàng cấp nguyên lão, thậm chí trong tương lai sẽ trở thành nhân vật lãnh tụ. Cho nên Sở Mộ lúc nãy biểu hiện làm cho bọn họ sợ ngây người, nhưng không có người nào dám nói Sở Mộ cả gan làm loạn, bởi vì bọn họ không có tư cách đó.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội sống sót!"
Sở Mộ lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, sau lưng vị trưởng lão kia bỗng nhiên xuất hiện một đoàn ma diễm màu trắng.
“Kiệt kiệt kiệt!”
Linh hồn ma diễm từ từ ngưng tụ thành hình người, khuôn mặt tương tự với Sở Mộ. Tiếng cười ma quỷ lành lạnh truyền tới.
Thực lực sáu người này tương đối cường đại, trong đó Cát nguyên lão sở hữu chủ sủng đế hoàng đỉnh phong là người mạnh nhất trong nhóm.
Nhưng mà Cát nguyên lão cũng không nhận thấy Bạch Yểm Ma xuất hiện từ lúc nào.
"Kiệt kiệt!"
Tiếng cười vang lên từ sau lưng vị trưởng lão, hắn cảm thấy hậu tâm lạnh lẽo. Ngay sau đó đột nhiên rùng mình một cái, trong thân thể tựa như mất đi một thứ gì đó.
"Trái tim... trái tim..."
Bỗng nhiên có người kêu lên thất thanh.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đồng loạt hít vào một hơi rét lạnh. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bàn tay Bạch Yểm Ma đang cầm lấy một quả tim ướt đẫm máu tươi.
"Phụp … xịt …xì xì … ~!"
Bạch Yểm Ma tàn nhẫn nắm chặt bàn tay lại, trái tim vị trưởng lão lập tức nát bấy, máu tươi bắn vào mặt đám người ở chung quanh, một mùi tanh tởm lợm tràn ngập không gian.
Năm người còn lại kinh hãi thối lui, lúc này bọn họ không còn hoài nghi lời nói của gã thanh niên này nữa. Cả đám lão giả hoảng sợ triệu hồi Hồn sủng, vội vàng tụ lại một chỗ tiến hành phòng ngự.
"Sở... Sở Phương Trần... ngươi to gan lớn mật, dám giết trưởng lão Linh Giáo, ngươi …"
Chu Triêu giận dữ run cả người, mở mồm mắng lớn.
Bởi vì vị trưởng lão kia chính là thi hành chỉ thị của Chu Triêu, muốn âm thầm phá hủy tinh thần Diệp Khuynh Tư. Nhưng mà Sở Mộ lại trực tiếp giết hắn, rõ ràng là muốn khiêu khích Chu Triêu.
"Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn, còn đứng đó làm cái gì? Mau bắt hắn lại cho ta hắn, cùng tiến lên đi!"
Chu Triêu quát lên như sấm, hai tròng mắt trợn trừng nhìn vào thủ hạ của mình.
Sở Mộ hành động điên cuồng đã chọc cho nhiều người tức giận, Chu Triêu rống giận cũng có ý kích thích cao thủ Linh Giáo. Thời điểm một đám thủ hạ Chu Triêu xông lên, phía bên kia thủ hạ Dương Khuyết và cao thủ các nơi cũng ào ào xông lại bao vây kín mít.
Mười mấy cường giả Hồn Hoàng bố trí đội hình vây khốn, nhưng Sở Mộ không thèm để ý chút nào.
Không người nào dám mạo hiểm xuất thủ đối với Sở Mộ, bởi vì bọn họ rõ ràng sau lưng người thanh niên này chính là ba thế lực lớn. Trước khi bên kia tỏ thái độ, người nào xuất thủ sẽ là cái bia ngắm bị tiêu diệt đầu tiên.
Sở Mộ bình tĩnh như thường, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Tư đang sợ run dưới mặt đất.
"Sở... Sở Mộ… đúng là Sở Mộ sao?"
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Diệp Khuynh Tư chưa từng rời khỏi thân ảnh Sở Mộ giây phút nào.
Chẳng qua là nàng vẫn không dám tin tưởng hai mắt mình.
Làm sao nàng tin được một người đã mất đi linh hồn lại xuất hiện ở nơi này, vào lúc nàng cảm thấy bất lực nhất?
Buồn vui trộn lẫn vào nhau, nước mắt chảy tràn ướt mi.
Diệp Khuynh Tư bây giờ đã không thể phân rõ đây là mộng ảo hay là chân thật, chỉ có nước mắt của nàng một giọt lại một giọt lăn xuống tí tách.
Sở Mộ thấy mà đau lòng, giờ phút này hắn muốn tàn phá thế gian, hắn muốn đốt cháy hết thảy mọi thứ, khiến cho tất cả những người gây ra chuyện này chết không siêu sinh, giam hãm linh hồn bọn họ vào trong hỏa ngục tàn bạo nhất.
Diệp Khuynh Tư trả giá to lớn như thế chỉ vì di chúc lão sư, nhưng lúc này nàng lại vô lực quỳ dưới đất thế kia. Trong một tháng này, Sở Mộ tưởng tượng đến hình ảnh ngọt ngào hai người gặp nhau tan biến triệt để, hiện thực luôn luôn tàn khốc đối với hắn.
Sở Mộ thấy được Diệp Khuynh Tư yếu đuối như thế nào, cũng biết được nàng đang cần bảo hộ. Hắn sẽ vươn tay ra giữ lấy nàng, tất cả tội ác nhằm vào nàng sẽ phải trả giá.
Vào giờ này khắc này, Sở Mộ không muốn kiềm chế ma tính trong người mình nữa, hãy để cho dùng tàn ác giải quyết tàn ác là biện pháp nhanh nhất, đơn giản nhất, triệt để nhất.
Ai đả thương nàng, người đó phải chết.
Cho dù đại khai sát giới, sinh linh đồ thán cũng không hối tiếc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sủng Mị
Ngư Thiên Không
Sủng Mị - Ngư Thiên Không
https://isach.info/story.php?story=sung_mi__ngu_thien_khong