Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.14 - Chương 62: Chưa Đi Chưa Tin
X
ong xuôi mọi việc rồi Trần Lâm mới phát hiện, kiếm người đưa thư của Vân Tranh tới Liêu là chuyện gian nan.
Đi khắp doanh trại mà không tìm thấy một ai có thể đem thư đi mà còn sống trở về được, trải qua huyết chiến vô số, Trần Lâm giờ không đành lòng để thuộc hạ đi nạp mạng vô nghĩa, ai chẳng biết đem lá thư chân tình thắm thiết của đại soái tới tay Liêu hoang, chút xíu khả năng trở về một phần cũng không có.
Nay Liêu hoàng như trâu đực động dục, chút kích thích nhỏ cũng khiến hắn nổi điên.
Đầu của Hề Cốc Tán nay trong lều của Vương An Thạch, cái ông già cố chấp đó dẫn hơn ba nghìn phụ nữ trẻ nhỏ còn chưa về tới Trung Kinh đạo đã bị Da Luật Hồng Cơ hạ lệnh chặt đầu, chuyên môn tặng cho Vân Tranh, nói là gian tế nước Tống chết còn chưa hết tội.
Vân Tranh không dám tưởng tượng kết cục của những người bị biếm thành doanh kỹ sẽ ra sao, lòng tốt của Hề Cốc Tán đã đẩy họ tới mười tám tầng địa ngục, ông già ấy chết cũng không nhắm mắt, bây giờ cái khuôn mặt đó còn chứa đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.
Mới đầu Vương An Thạch còn hỏi Vân Tranh có muốn cái đầu này không, y nhất quyết từ chối, lần này không có Lý Thường, ông ta đi Đường huyện rồi, trong quân chắc không còn tên biến thái nào nữa.
Ai ngờ rằng nửa tuần trà sau Vương An Thạch kiếm được bốn cao thủ chuyên môn, làm Vân Tranh không nói ra lời, từ ánh mắt khinh bỉ của Vương An Thạch, biết rằng đời này đừng hòng xóa được cái tiếng thích chế người nến.
Hề Cốc Tàn mang lòng tốt làm chuyện xấu, ông ta cho rằng người mình thì nhất định lương thiện và khoan dung hơn kẻ địch, ông ta cho rằng về tới bên cạnh người mình sẽ có vòng tay ấm áp chào đón.
Vân Tranh không muốn tưởng tượng tâm trạng trước khi chết của ông ta như thế nào, y và đám Trần Lâm đều quá rõ kết cục nếu ông ta trở về, ông già đó mang theo tấm lòng son sắt, nghĩ rằng mình chết có thể làm nguôi lửa giận của hoàng đế.
Trong lòng không vui, Vân Tranh liền nấu lẩu ăn, mùi thơm của nồi lẩu lại dụ kẻ đáng ghét tới.
Văn Ngạn Bác mặt dày tới quân trướng của Vân Tranh, cùng đám Trần Lâm, Tô Tuân, Vương An Thạch ngồi ăn cứ như chưa từng có chuyện gì, Trường Thành cũng không thể dày bằng mặt quan văn Đại Tống.
- Đây là món ăn do Vân phu nhân làm ra, gọi là miến. Tô Tuân gắp thứ dài dài trong trong cho vào bát Văn Ngạn Bác, cố gắng hòa hoãn bầu không khí:
Văn Ngạn Bác ăn một bát miếng, chùi mép nói: - Có câu cơm càng trắng tinh thích, thịt thái càng nhỏ càng ngon, tôn phu nhân có tài nghệ như vậy thật hiếm có.
Trần Lâm gần đây mắc cái bệnh thích khoe khoang, cười hăng hắc nói: - Thực ra chuyện này có điển cố, Vân gia tiểu thư thiếu gia háu ăn, vì thế Đại tướng quân cũng suốt ngày ở trong bếp. Vân phu nhân lo truyền ra ngoài không hay, thiên hạ làm sao tin tưởng giao mấy chục vạn quân vào tay Đại tướng quân suốt ngày bếp núc, vì thế từ đó Đại tướng quân làm ra cái gì cũng nói do Vân phu nhân làm.
Văn Ngạn Bác bật cười: - Tôn phu nhân cũng là một bậc kỳ nữ, ở kinh chửi một câu làm đám người bọn ta bỏ giáp ném vũ khí chạy mất.
Vương An Thạch nhíu mày: - Vân phu nhân nổi giận cũng là chuyện trong tình lý, đại quân tiệp báo là đại sự nhương nào, cả nước ăn mừng, điển lễ này bệ hạ không cử hành được phải do thái tử, Bàng tướng làm, Văn Khoan Phu ông làm cũng được, vì sao phái nội thị chủ trì, đây là sỉ nhục với đại quân.
Trần Lâm nheo mắt nhìn Vương An Thạch: - Chuyện này đúng là trái tổ huấn, Lục Đại Xuân thân là đầu lĩnh nội thị giám đầu óc không tỉnh táo, lão phu trở về sẽ xử lý.
Vân Tranh lúc này mới lạnh nhạt nói với Văn Ngạn Bác: - Ta thì không quan tâm tới chuyện này, bao năm qua trừ lần diệt Nông Trí Cao, lần nào trở về chẳng lặng lẽ, ngoài vương tước ta lấy là cái chắc thì những cái khác có hay không những chẳng sao, nhưng Khoan Phu ông ngàn vạn lần đừng bạc đãi tướng sĩ, một quốc gia làm lòng tướng sĩ nguội lạnh là vấn đề lớn.
Văn Ngạn Bác thẳng thắn nói: - Chỉ cần Vân hầu ngài tương lai phong vương lập tức tách rời đại quân, Văn mỗ đảm bảo sẽ có nghi lễ long trọng nhất đón chào đại quân trở về.
Vân Tranh gật đầu: - Quyết định như thế, ta sẽ không làm ảnh hưởng tới vinh quang họ đáng nhận.
Văn Ngạn Bác nghe ra ý khác trong lời Vân Tranh: - Ngài không định trở về? Ngài đi đâu.
- Tất nhiên là giương buồm ra biển, về tới kinh loại chó như Văn Ngạn Bác ngươi cũng dám đái trước mặt ta, Vân mỗ là lão hổ kiêu hãnh cả đời, sao chịu cúi đầu trước đám chó má các ngươi.
Văn Ngạn Bác bị chửi mà không giận, vì ông ta nghe thấy điều không thể hài lòng hơn: - Đại sự hoàn thành phất tay áo bỏ đi, thế mới là cách làm việc của Vân Trường Sinh.
Vân Tranh khinh bỉ: - Mừng lắm chứ gì, không cần che dấu, cắn đứt lưỡi đấy.
Văn Ngạn Bác cười lớn: - Nếu ngài làm được điều đó, lão phu không ngại đi xa ngàn dặm đích thân dẫn ngựa đưa ngài ra biển.
Mặc dù Vân Tranh rất nhiều lần nói rằng sẽ ra biển, nhưng Văn Ngạn Bác cho rằng Vân Tranh chỉ đang cổ vũ bản thân thôi, hoặc có thể nói là cảnh cáo bản thân đừng đi quá giới hạn, nhưng con người đâu phải thánh nhân, vì thế quyết tâm của y không đáng tin.
Làm quan bao năm Văn Ngạn Bác chứng kiến vô số kẻ tự nhận thanh cao, nhưng tất cả đều ngã gục trước các loại dụ hoặc.
Cho dù là quân tử đạo đức như Âu Dương Tu chẳng phải vẫn truyền ra chuyện xấu à?
Nhiều người nói Âu Dương Tu bị oan, nhưng trong mắt Văn Ngạn Bác thì chưa chắc, Âu Dương Tu là bậc lão nho, cứ rảnh rỗi lại quấn quít bên ngoại sinh nữ và nhi tức phụ làm cái gì? Lại còn làm ra khúc từ ướt át như ( Vọng Giang Nam).
Giang Nam liễu Lá nhỏ bóng chưa râm Mảnh khảnh mầm xanh ai nỡ bẻ Cành non oanh cũng né ca ngâm Chờ đến tiết xuân thâm
Tuổi mười bốn Ôm lòng tỳ bà, đàn Nhà trên nghịch tiền, nhà dưới trốn Gặp nhau ngày ấy đã lưu tâm Huống nữa đến hôm nay Từ Tống, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1992
Bài thơ như thế viết tặng cho ngoại sinh nữ của mình có thích hợp không? Cho dù bản thân Âu Dương Tu không làm chuyện thất đức, nhưng đã chứng tỏ ông ta người già mà tâm chẳng già.
Vân Tranh là kẻ xưa nay làm việc bất chấp lễ pháp, chỉ cần bản thân thống khoái là đủ. Hi vọng một người như thế có thể chiến thắng tâm ma thì chẳng bằng dùng áp lực lên y còn đáng tin hơn, Văn Ngạn Bác trừ bản thân ra thì không tin tưởng ai hết, ông ta cho rằng mình lăn lộn quan trướng tới bây giờ chính là nhờ thế.
Vì vậy ngày nào Vân Tranh chưa giong thuyền ra biển, ông ta còn gây áp lực.
…
Cho dù gió bắc vẫn thét gào thì cũng không thể ngăn cản được mùa xuân tới, Lý Đông Sở nhổ một bụi cỏ khô, bới rễ tìm kiếm, không lâu sau tìm được hai cái rễ trắng, cho vào miệng ngậm, ngòn ngọt.
Đó là vị mùa xuân.
Quay trở về ngựa, đưa mắt nhìn quanh, toàn là một màu trắng, tuyết ở chỗ khuất nắng vẫn chưa tan, còn phía mặt trời thì cỏ đã nhú chồi xanh, mười ngày nữa thôi sẽ có mảng cỏ sanh trải dài trước mắt.
Hải đông thanh vỗ canh giữa bầu trời trong xanh, có vẻ nó cũng cảm thụ được hơi thở của mùa xuân, vỗ cánh vài cái sau đó đứng im, để mặc cho không khí tự nhiên nâng mình lên cao.
Con hạn thát từ trong hang thò ra, ngơ ngác nhìn phương xa, bóng hải đông thanh lướt qua đầu, nó kinh hoàng chui vào, rất lâu sau lại thập thò ngó nghiêng.
Nếu không phải thi thoảng có cái xác giữa cỏ khô, chẳng ai nghĩ chiến hỏa từng quét qua nơi này.
Lý Đông Sở đang dẫn Bạch Mã Quân xử lý thi thể ở phía tây thành Tây Kinh, chỉ cần nhìn thấy thi thể là phải chôn, nếu để mặc chúng ở ngoài trời, khi xuân ấm rất có khả năng xảy ra ôn dịch.
Công việc tuy bẩn thỉu, nhưng Lý Đông Sở không oán trách, ôn dịch không phải trò đùa, huống hồ đại soái và giám quân ở xa giám sát, không ai dám qua loa.
Trên lưng chiến mã chở hai cái sọt, bên trong toàn là vôi, cho thi thể vào hố sau đó rải vôi lên mới hoàn thành quy trình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2