Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 918: Vũ Khí Giết Người
H
à Khẩu phủ chỉ là một thành nhỏ ở biên giới An Nam quốc.
Thực lực của An Nam quốc suy nhược, dân sinh điêu tàn, huống hồ là cái thành nhỏ Hà Khẩu nơi biên thùy chứ?
Tiểu Cửu cưỡi ngựa đi vào trong phố xá sầm uất, với vẻ ngoài hấp dẫn của Ô Nhã, liền đã thu hút ánh mắt của bao người, hơn nữa dung nhan mê người của Độc Hoàng càng khiến người khác thèm nhỏ dãi. Một số kẻ ăn mặc không đứng đắn, ngực để phanh áo đứng nhìn Độc Hoàng giống như thiên tiên, dung mạo đẹp đẽ, liền châu đầu ghé tai, cười rất ti tiện.
Chỉ là tiếng thổ ngữ này quá mức kỳ lạ, Trần Tiểu Cửu biết rõ họ nói không phải là lời tốt đẹp gì, nhưng giao tiếp không thuận tiện, cũng không thể tức giận.
Tiểu Cửu cả đường vừa đi vừa nhìn, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được sự tiêu điều và hiu quạnh của nơi này.
Trên đường đi, không ngờ tìm thấy hai cái nhà trọ, nhưng trong nhà trọ mùi hôi nồng nặc, rách nát, bẩn thỉu, còn không thoải mái bằng trong sơn động.
Lúc này, Tiểu Cửu cũng có chút nhớ tới thợ săn họ Lỗ kia.
Lỗ Hận không phải là cũng có nhà trọ sao? Sớm biết đã tìm tới chỗ Lỗ Hận ở rồi..
Tiểu Cửu nhìn cả đường, lại thấy chỗ rách nát phía sau càng ngày càng nhiều, từng người chỉ trỏ vào Độc Hoàng, tuy nghe không hiểu họ nói gì, nhưng nụ cười gian tà kia lại khiến Tiểu Cửu có chút nén không được cơn tức giận, chịu không nổi muốn xuống ngựa để trừng trị họ.
- Cút! Cút hết cho ta.
Chỉ nghe tiếng gào, Lỗ Hận lại không biết từ đâu xông tới, trên trán băng bó, tay cầm đao thương, trên thương có cắm một con thỏ nướng được một nửa.
- Ân công.
Lỗ Hận lên cúi đầu với Tiểu Cửu, quay người lại, cho bọn lưu manh kia một trận quyền cước.
Những kẻ lưu manh kia đâu phải là đối thủ của Lỗ Hận? Ai cũng bị đánh cho mặt mày tím tái, máu ứ đầy người.
Bọn chúng sợ bị Lỗ Hận đánh tiếp, ôm đầu, buông vài câu chửi rủa với Lỗ Hận mà Tiểu Cửu nghe không hiểu, chạy trốn liền.
- Ân công sợ hãi rồi.
Lỗ Hận đi tới, cúi đầu với Tiểu Cửu, mới cười nói:
- Vừa rồi có khách trong quán bàn tán, nói Hà Khẩu có một đôi thần tiên tới, mỹ nhân kia xinh đẹp như tiên trên trời, còn cưỡi ngựa, cũng giống như long mã, thần tuấn phi phàm, ta vừa nghe, liền biết là ân công đã tới, vội chạy tới đón tiếp, lại không ngờ ân công bị một đám lưu manh bao vây, đều tại Lỗ Hận tới muộn.
- Lỗ đại ca, huynh tới đúng lúc, ta đang lo.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào con thỏ đang kẹp trên đao thương của Lỗ Hận, vỗ bụng đang kêu ùng ục, cười nói:
- Gặp được Lỗ đại ca, ăn ở không cần lo rồi.
- Ân công, tốt quá rồi, trong vòng năm mươi dặm phía trước không có người ở, ân công đêm nay cứ ở lại chỗ ta, cũng để ta có cơ hội báo đáp đại ân đại đức của ân công.
Lỗ Hận vui mừng, kéo dây cương Ô Nhã, dẫn đi theo mình.
Đâu ngờ Ô Nhã giận dữ, một đầu húc vào lưng Lỗ Hận, khiến Lỗ Hận ngã ra.
- Ô Nhã, thật thà chút đi.
Trần Tiểu Cửu ghé vào tai Ô Nhã nói, xuống ngựa dìu Lỗ Hận dậy, ngượng ngùng nói:
- Lỗ đại ca, thực sự ngại quá, ngựa của ta tính khí như vậy, không để người khác đụng vào, huynh nhất định đừng chọc nó giận, nó nóng nảy có thể giết người đấy.
- Đúng vậy! Long mã không phải vật thường, là ta lỗ mãng rồi.
Thấy đôi mắt đỏ sẫm của Ô Nhã, Lô Hận cung kính cúi đầu:
- Long mã đại ca, vừa rồi đắc tội, xin chớ trách tội.
Ô Nhã thấp giọng kêu, rồi lại lắc đầu đầy nhân tính, trong ánh mắt có chút oán trách.
Lỗ Hận mờ mịt khó hiểu.
Độc Hoàng cười khanh khách:
- Đây là Long mã tỷ tỷ, đâu phải là đại ca chứ?
- Hả?
Lỗ Hận toát mồ hôi, vội vàng sửa chữa, thở dài nói:
- Đa tạ long mã tỷ tỷ thủ hạ lưu tình, Lỗ Hận cũng không dám có hành động lỗ mãng nữa.
Ô Nhã đắc ý gật đầu, trong mắt lại có vẻ kiềm chế.
Lúc này, khiến Lỗ Hận kinh ngạc há hốc mồm.
Thông qua sự giới thiệu của Lỗ Hận, Tiểu Cửu mới hiểu được phong thổ nhân tình của phủ Hà Khẩu.
Chỗ này ở biên cương An Nam, dân phong tiêu điều, kiếm sống khó khăn, có nhiều người phạm tội, đều trốn tới đây chạy nạn.
Mà nơi đây rất xa xôi, lại nghèo đói, cho nên những nanh vuốt của đám quan phủ cũng không cướp được bạc, đương nhiên cũng không để ý tới những tên lưu manh kia.
Tổng quan mà nói, chỉ cần không chết người, người trong quan phủ liền trốn ở nhà ngủ ngon, đại khái không để ý tới.
Chính vì đám lưu manh hung hăng ngang ngược kia, cũng dẫn tới việc ngoài dân bản địa ra, đương nhiên cũng không có thương nhân bên ngoài tới làm kinh doanh, nhà trọ đương nhiên cũng thành ra như vậy.
Lỗ Hận tuy hoàn cảnh không tốt, nhưng xuất thân tú tài, hiểu lễ nghi, mở nhà trọ tuy đơn sơ, nhưng cũng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Vợ của Lỗ Hận là một phụ nữ hay xấu hổ, nghe thấy Lỗ Hận giới thiệu rất hưng phấn, vội e lệ chào Tiểu Cửu và Độc Hoàng:
- Đa tạ hai vị ân nhân trượng nghĩa cứu giúp, nếu quan nhân đi rồi, ta và con nhỏ sẽ sống thế nào.
Nói xong, lại lau nước mắt.
Độc Hoàng cười khuyên nhủ nàng, vợ của Lỗ Hận liền nín khóc, kéo tay Độc Hoàng, tán thưởng nói:
- Phu nhân, phu nhân là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng gặp, tiên nữ trong tranh còn không sánh bằng, thật khiến người ta ngưỡng mộ, ân công thật là có phúc.
- Người phụ nữ đẹp nhất?
Độc Hoàng nghe thấy vợ Lỗ Hận gọi nàng là phu nhân, trong lòng mừng thầm, trên mặt lại có nụ cười tràn đầy hạnh phúc, liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Vợ của Lỗ gia có lẽ không tin, ân công của cô là kim ốc tàng kiều, kiều thê thiếp trong phủ đó ai cũng đẹp hơn ta, ta sao có thể gọi là đẹp nhất được chứ?
Lỗ Hận vừa nghe, không khỏi hưng phấn vẻ mặt tỏa sáng, xoa tay, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Ân công, ân công mới là người đàn ông hạnh phúc nhất thiên hạ.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, đắc ý xua tay:
- Thường thôi! Thường thôi! Cũng là một việc như vậy mà, quen rồi.
Vợ của Lỗ gia trừng mắt nhìn Lỗ Hận, gắt:
- Chàng hưng phấn cái gì chứ? Có phải là chê ta xấu rồi không?
- Đâu có! Đâu có.
Lỗ Hận vội vàng buồn cười nói:
- Nương tử cũng là mỹ nhân trong thôn mười dặm này, cả phủ Hà Khẩu này không ai bằng.
- Phải dùng lời thật lòng khen ta.
Vợ của Lỗ gia cười hờn dỗi, hai má ửng đỏ, dậm chân nói:
- Lời gì cũng dám nói ra, đâu còn dáng vẻ của tú tài chứ?
- Ta không phải tú tài, ta là thợ săn…
Lỗ Hận biện bạch nói.
- Nếu là thợ săn, còn không mau đi nướng con thỏ kia đi?
Thấy Lỗ Hận vội vàng chạy đi nướng thịt thỏ, vợ của Lỗ gia lại thở dài nói với Độc Hoàng và Trần Tiểu Cửu:
- Ân công, phu nhân xin đợi một lát, ta đi lấy một bầu rượu tới.
Thấy vợ Lỗ Hận khoan thai mà đi, nhìn Lỗ Hận đang ngồi ngoài cửa nướng thịt thỏ, Tiểu Cửu thật tâm thể nghiệm được sự đào nguyên bên ngoài thế giới, cuộc sống nhàn nhã – Kiểu cuộc sống này ngoài khốn khổ một chút ra, nhưng cũng có một niềm vui khác.
- Nơi sơn dã, cũng chỉ có thể như vậy, vẫn mong ân công không chê.
Vợ Lỗ Hận rụt rè nói.
Ngoài con thỏ kia ra, trên bàn còn có ba đĩa rau, chỉ là trong rau dại không có thức ăn mặn, mùi vị có chút nghèo đói.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Chê gì chứ? Chỉ cần có rượu là tốt rồi.
Lỗ Hận vội rót đầy rượu cho Tiểu Cửu, cảm ơn nói:
- Đa tạ ân công cứu mạng.
Nói xong, cạn ly với Tiểu Cửu.
Rượu uống vào cay nồng, bình sinh chưa từng uống qua, thực sự là "vũ khí giết người".
Tiểu Cửu suýt nữa nhổ ra, cố nén nuốt vào bụng, nhìn Lỗ Hận nhiệt tình rót rượu cho mình, lại cũng không dám nếm thử, đành dùng lý do không uống được để từ chối sự nhiệt tình mới rượu của Lỗ Hận.
Nhưng lời nói dối của hắn, lại bị vợ Lỗ Hận phát hiện, lén dẫm chân Lỗ Hận, để Lỗ Hận không nên lỗ mãng, lại không ngờ bốn cái chân dưới bàn, lại là chân của Độc Hoàng và Tiểu Cửu, khiến vợ Lỗ Hận ngượng ngùng đỏ mặt, không biết xin lỗi thế nào.
Tuy đồ ăn đơn sơ, nhưng Tiểu Cửu lại thấy rất ấm áp.
Ăn cơm xong, mang trà lên.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng nhớ tới việc lạ trong sơn động, trầm ngâm một lát, dò hỏi:
- Lỗ đại ca, nói tới sơn thần, bắt đầu lưu truyền từ khi nào vậy?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi