Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 907: Không Bắt Được Em.
Q
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 907: Không bắt được em.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Mê Truyện
Không bắt được em thì ông đây làm đàn ông quá uổng phí. Thằng nhãi này nổi khùng, một tay di chuyển xuống thân dưới của cô, trực tiếp tiến vào vùng tam giác.
- Không...
Ngọc Kiều Long phản ứng bản năng, trong lúc vừa nói ra từ ''không'' thì bị lưỡi của Diệp Phàm kia thừa sơ hở chui vào. Trong khi hai lưỡi va chạm nhau, nước miếng trơn nhẵn, Diệp Phàm trong lòng chợt như có ngọn lửa thiêu đốt và bỗng ầm ầm phun ra như gang lỏng mới ra lò, đây đương nhiên là vì máu mãng xà đang tác quái, vì hắn ăn nhiều quá.
Diễn giả làm thật! Dưới sự tưới nhuận của luồng dương khí, tuy Ngọc kiều long vẫn còn một chút xíu lý tríchút giận trong đáy lòng nhưng đều đã bị chìm ngập trong làn sóng cuồn cuộn. Trong khi tiến hành đại chiến của lưỡi, cô say mê há to miệng đón chào Diệp Phàm. Diệp Phàm dùng ngón tay nhẹ nhạng kéo một cái thì áo khoác của Ngọc Kiều Long bị cởi ra. Hai bàn tay Diệp Phàm như rắn trượt vào trong và dụi hai ngực của cô, sau đó lại chui đầu xuống hạ thân, mũi lê nhẹ trong thảm cỏ rậm rạp như mơ. Mà những hạt sương bây giờ đã sắp hình thành một khe suối. Một người chưa trải qua việc đời trước mặt sự trêu chọc của một người đàn ông có tình yêu mờ khuất với mình, hơn nữa tâm lý phòng vệ của mình đã bị đánh tan, c còn gì có thể ngăn cản nữa, nó hình như đang ra dấu hiệu cho người này rằng bây giờ có thể tiến hình rồi...
Không bao lâu thì hai người đềukhông còn gì trên người. Theo kinh nghiệm phong phú của mình, Đồng chí Diệp Phàm biết được đây chắc là lần đầu của cô, cho nên tuy đang nóng lòng sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng kìm chế lại để khởi động cho tốt. Một phen tiền kịch xong thì Ngọc Kiều Long đã hoàn toàn quên mình, miệng tdốc, khuôn mặt và cổ cô thì đã đỏ bừng như quả đào mật và như đang chờ đợi người ta đến hái ăn. Thằng nhóc của hắn cương lên, nhưng vừa động vào thảm cỏ vẫn chưa vào bên trong của đám cỏ.
- Diệp tử, Diệp tử…
Từ bên ngoài truyền vào tiếng kêu lớn và gõ cửa của cha Diệp Thần Tây.
- A, chưa khóa cửa...
Ngọc Kiều Long chợt giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy hai người không mặc gì đang chơi trò xếp La Hán, hơn nữa thân dưới của mình hình như có một cái gì đó cứng như thép hình như đang muốn công thành đoạt đất. Cô tỉnh ngộ, vội vàng đẩy người đang chuẩn bị công thành kia ra và hô lên.
''Ôi... chết cha, vì sao bóng đá Trung Quốc bao giờ cũng tệ như vậy, đá một phát vào khung thành cũng lây đến chuyện này sao.'' Diệp Phàm trong lòng tức muốn xé trời, nhưng chađang đứng bên ngoài, chắc có việc lớn, hắn đành phải nhanh chóng mặc đồ vào. Phát hiện Ngọc Kiều Long vẫn nằm trong mền không dám động đậy, chắc là sngại quần áo đã cởi hết ồi, trong long thằng nhóc này bực bôi, cười gượng nói:
- Ha ha, không dám mặc đồ sao? Nếu để cha nhìn thấy em nằm dưới mềm vậy thì chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
- A!
Ngọc Kiều Long chợt nhớ đến tính nghiêm trọng của việc này, liền ngạc nhiên hô một tiếng, vội vàng đứng dậy mặc đồ qua loa, cái mông vừa tròn vừa trắng nõn, núi đôi... đã hoàn toàn lộ ra, cô nhất thời không nhớ tới có một con sói đang đứng bên cạnh nhìn trộm.
- Anh...- Thưởng thức, chỉ là thưởng thức thôi chứ không có ác ý.
Diệp Phàm nhún nhún vai, rất đàn ông ra mở cửa.
Xuống rồi mới biết được là Trưởng phòng Công an thành phố Mặc Hương Vu Kiến Thần đến chúc tết lão nhị, mang theo cả đống rượu, thuốc lá và đồ bổ cao cấp.
– Cậu em Diệp, hơn một tháng không gặp, giờ thấy sắc mặt em tốt hẳn lên, ha ha ha...
Vu Kiến Thần vẫn vui tính như xưa. Nhìn thấy Diệp Phàm sắc mặt hồng hào thì cười vui. Y đâu có biết đó là vì cơn tình dục đang cuồn cuộn dâng lên lại không được phóng ra nên hắn mới như thế.
- Anh Vu cũng không kém chút nào cả!
Diệp Phàm đoán sở dĩ Vu Kiến Thần đến nhà mình chắc là vì có việc.
- Lên lầu, đến phòng khách em ngồi nói chuyện cho vui đi.
Diệp Phàm nói. Hai người vừa bước lên cầu thang thì mẹ nói:
- Phàm tử Trưởng phòng Vu mang nhiều đồ đến như vậy, chúng ta cũng không nên nhận.
- Không sao cả, anh Vu không phải người ngoài, cứ nhận đi.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đống đồ kia một cái, phát hiện có cả Mao Đài Trung Hoa, biết chắc không phải xài tiền của Vu Kiến Thần, Vu Kiến Thần chỉ là một kẻ trung gian thôi.
Ngọc Kiều Long đã sớm thu dọn xong chiến trường, lặng lẽ đi pha trà.
- Giỏi lắm ông em, một cô xinh đẹp như thế cũng bị em lấy được, cô ấy thuộc dạng đẹp đến mức có thể hại nước hại dân đó!
Vu Kiến Thần có vẻ dâm đãng, cũng không biết thằng nhãi này đã hãm hại bao nhiêu con gái nhà lạnh rồi.
- Không phải, cô là bạn học của em gái em, nhắc đến em ấy chắc anh vẫn còn nhớ được.
Diệp Phàm giả vờ lạnh nhạt nói.
- Bạn học của em gái em hả? Thế thì càng tốt, thân càng thêm thân.
Vu Kiến Thần cười gượng.
- Ông thần tài họ Ngọc trong tỉnh chúng ta chính là ông chú của cô ấy.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
- Ngọc Sử Giới!
- Đôi mắt Vu Kiến Thần muốn rớt ra, có chút kinh ngạc, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, giơ ngón táy cái lên, khen:Cao thủ! Không những sào sơn trang của người ta, làm nhục ông già kia, mà còn động vào cháu gái của người ta nữa, đúng là cao thủ thật!
- Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng không đáp lại. Sau đó hai người hàn huyên một lúc, toàn là nói những chuyện không quan trọng, dĩ nhiên, Vu Kiến Thần đang chờ thời cơ thích hợp để đi vào vấn đề chính, còn Diệp Phàm cũng đang chờ y nói ra ý đồ.
- Cậu emDiệp, thằng nhãi Lô Vĩ kia vênh váo thật, chắc sắp được lên chức rồi.
Vu Kiếm Thần mào đầu.
- Đó là điều đương nhiên, với gia thế và khả năng của cậu ấy, lên chức Trưởng phòng chắc không thành vấn đề.
Diệp Phàm cười nói. Liếc mắt Vu Kiếm Thần một cái, nói tiếp:
- Không phải chức Phóphòng thường trực chứ?
- Ừ, là tôi đề cử cậu ấy...
Vu Kiến Thần nói thẳng.
- Thế em thay mặt hắn cảm ơn Trưởng phòng Vu nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Đều là anh em với nhau, khách sáo gì chứ, ôi...
Vu Kiến Thần chợt thở dài. ''Đến rồi, đến vấn đề chính rồi...'' Diệp Phàm nghĩ thầm, giả vờ quan tâm hỏi:
- Sao, trưởng phòng Vu, cuộc sống không được thuật lợi hả?
- Thuận cái rắm! Cậu nhìn xem khi tôi làm Trưởng phòng Công an thành phố thì cậu em vẫn là một Phó chủ tịch thị trấn. Còn bây giờ, Lô Vĩ sắp lên chức Trưởng phòng, cậu thì đã lên từ lâu rồi! Nghe nói hiện đại cậu chủ trì công việc huyện Ma Xuyên, như ngày xưa, đã là một tướng soái rồi đó. Còn tôi, haizz...
Vu Kiến Thần nhíu mày, có vẻ nản chí, đương nhiên đây là biểu diễn cho Diệp Phàm xem thôi, có thể trong lòng cũng thật sự là như vậy.
Diệp Phàm đưa một điếu thuốc Trung Hoa, hai người bắt đầu nuốt sương nhả khói.
- Rất tiếc là cấp bậc của em không đủ...
Diệp Phàm than thở, đây là sự thật, Vu Kiến Thần làm Trưởng phòng Công an, cũng là bậc Trưởng Phòng, nếu lên nữa thì sẽ là kiêm chức Bí thư Uỷ ban chính trị và pháp luật, Diệp Phàm khả năng đâu mà giúp đỡ y.
- Anh Tào nói thế nào?
- Anh ấy cũng không có ách nào!.
Vu Kiến Thần có chút nản chí. Nói đi cũng phải nói lại, Diệp Phàm đã từ một Phó chủ tịch thị trấntrở thành người đứng đầu một huyện, còn y vẫn là Trưởng phòng, mất mặt quá đi.
- Thế anh Vu có chỗ đi chưa?
- Diệp Phàm hỏi.Có một chỗ, tiếc là tôi không có bản lĩnh để chen vào đó...
Vu Kiến Thần vẻ mặt đau khổ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Nêntôi mới đến tìm cậu. Tôi hết đường rồi, đành phải nhịn nhục đến nhờ cậu giúp đỡ. Đời tôi không coi ai là anh em hết, ngoài cậu với lão Tào ra.
Lời nói của Vu Kiến Thần rất chân thành. Diệp Phàm biết y không coi mình là người ngoài. Lời nói đó tuyệt đối không phải là lừa người.
- Chức vụ gì?
- Diệp Phàm hỏi.Trong thành phố thì không còn hy vọng nữa, Tần Thiên Cương, Bí thư Uỷ ban chính trị và pháp luật nhất thời không đi được, cứ chiếm mãi hầm cầu mà không thải,Mẹ kiếp!
Vu Kiến Thần không kìm nổi, oán thán.
Đây cũng khó trách lão Vu căm tức, Tần Thiên Cương không đi thì lão Vu tất nhiên sẽ hết đường đi.
- Còn lối đi khác mà, anh Vu, tục ngũ có câu: phía đông không sáng thì phía tây sáng, ha ha.
- Diệp Phàm cười hai tiếng.Trước đây, Bí thư Lý Xương Hải kiêm chức Phó giám đốc sở, còn bây giờ anh ta chỉ là Bí thư Uỷ ban chính trị và pháp luật thành phố Thủy Châu kiêm chức Cục trưởng Công an thôi, để trống chức vị Phó giám đốc sở. Rất nhiều người muốn giành được vị trí này, số người đủ điều kiện trong tỉnh ta không dưới mười nghìn, còn những người ngoài tỉnh nữa có khoảng năm sáu chục người, cháo ít tăng nhiều, khả năng thắng hầu như không có.
Vu Kiến Thần nói.
Chẳng lẽ do bị người ta mách léo nên Lý Xương Hải không thể kiêm chức nữa sao? Nghe nói anh ta là người của Mã Chính Quốc, Bí thư Uỷ ban trính chị pháp luật, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Lần trước ông đây còn bắt tay với anh ta để kéo Gỉa Bảo Toàn xuống ngựa đó.
Nghe nói Mã Chính Quốc thuộc môn phái của Quách Phác Dương, qua được cửa của ông ta, không có khả năng. May mà Mã Chính Quốc chưa biết được việc của Gỉa Bảo Toàn là do mình tạo nên, bằng không, ông ta và Xuân Hoài Bắc, bạn học cũ của hắn, tức là Phó bí thư tỉnh, chắc sẽ không tha cho mình đâu. Anh Vu đến tìm mình, chắc do anh đã biết được mỗi quan hệ của mình giữa Tề gia. Tuy nhiên, nghe Tề Thiên nói rằng, Tề Chấn Đào đang giành chức vị Phó bí thư Tỉnh ủy, trong thời điểm này không nên đi gây chuyện cho ông ấy. Người ta đã sứt đầu mẻ trán mà bản thân còn đi làm phiền người ta thì không được tốt lắm.
Sợi dây của Tống Sơ Kiệt thì đã bị chặt đứt, phiền toái rồi. Còn có thể nhờ ai nữa nhỉ? Trấn Thang Thành, Tư lệnh quân khu tỉnh, chắc không giúp được gì cả, vì đây không phải việc trong mảng quân đội. Diệp Phàm trong đầu tìm kiếm những người quan trọng trong Tỉnh ủy, suy đi nghĩ lại cảm thấy chỉ có Trưởng ban thư ký Lô Minh Châu, tức là cô của Lô Vĩ có thể giúp được. Tuy nhiên, mình chưa gặp mặt bà ta lần nào, không có giao tình thì làm gì có chuyện người ta tự nhiên giúp mình chứ?
- Nếu cậu thấy khó xử thì thôi, anh biết việc này rất là khó.
Thấy Diệp Phàm vẫn không hé răng nói, Vu Kiến Thần dứt khoát nói trắng ra, vì y là một người thẳng tính.
- Không phải huynh đệ em không giúp đỡ anh, mà là trong thời điểm này, người ta thân mình lo chưa xong còn sức đâu mà đi lo cho người khác chứ? Anh Vu, em nghĩ tới một người, anh đi thử xem nào, dù thành công hay thất bại, dù sao anh cũng không bị tổn thất gì cả...
Diệp Phàm nói, biết Vu Kiến Thần hiểu lầm mình.
- Cậu nói rõ đi…
Trong mắt Vu Kiến Thần hiện lên niềm hy vọng.
- Anh Vu, anh kể lại việc này với Lô Vĩ đi, nói là em cũng biết về chuyện này nữa, là em bảo anh nói với hắn, ha ha...
Diệp Phàm cười nói, có vẻ hơi thần bí.
- Lô Vĩ, cậu ấy có thể giúp được gì chứ? Chức vị Phó cục trưởng thường trực của cậu ấy còn là tôi đề cử đó.
Vu Kiếm Thần không hề nghĩ ngợi thì trực tiếp phun ra câu này. Kỳ thât, Vu Kiến Thần cũng chẳng ngu, chỉ do gần đây đau đầu vì chuyện này nên mới nhất thời hồ đồ thôi.
Trương gia đại thiếu
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thuật
Cẩu Bào Tử
Quan Thuật - Cẩu Bào Tử
https://isach.info/story.php?story=quan_thuat__cau_bao_tu