Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Linh Chu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 901: Nhân Sinh Như Khúc Ca Buồn. (2)
N
hưng mà đạt được không phải là tình yêu của Kỷ Linh Xuân, mà là một kiếm vô tình của Kỷ Linh Xuân, chém cánh tay phải của hắn xuống, còn áp giải hắn tới trước mặt Tấn đế, Kỷ Linh Xuân mang "Long Linh thạch" giao cho Tấn đế, trở thành nữ nhân Tấn đế, mà Tả Thiên Thủ bị giam vào thiên lao thần đô.
Sau đó gia gia của Phong Phi Vân nghĩ cách cứu viện mới thoát ra khỏi thiên lao, lưu vong đến biên thùy nam man của Thần Tấn vương triều ẩn danh suốt một trăm tám mươi năm, không dám bước vào thần đô một bước.
Đoạn bi tình này Phong Phi Vân vẫn đặt trong tim tới nơi, bởi vì hắn cảm giác mình cùng Tả Thiên Thủ là cùng một loại người, đều bại trong tay nữ nhân mà mình yêu nhất.
- Rất nhanh ngươi sẽ gặp hắn.
Ánh mắt Kỷ Linh Xuân mang theo xương khói, thanh y như vẽ, ngồi trong xe phong cách cổ xưa, giống như một mỹ nhân trong bức họa.
Tả Thiên Thủ mấy năm trước đã đi tới thần đô, nói là muốn kết thúc với Kỷ Linh Xuân, nhưng mà Phong Phi Vân sau khi tới thần đô đã phái người nghe ngóng tin tức của hắn, nhưng lại không một chút tin tức nào cả.
Một đường không nói gì, Kỷ Linh Xuân nhiều lần muốn nói lại thôi, đơn giản là nhìn thấy gương mặt tái nhọt của Phong Phi Vân, nàng sợ hãi không nói lời nào.
Xe bạch hạc chạy đi, chạy đến Nam Thiên Tự, trực tiếp bay vào.
Phật sơn nguy nga, chùa miểu thành rừng, mặc dù là vào ban đêm cũng có thể nghe được tiếng tụng kinh niệm phật.
Kỷ Linh Xuân đi ra khỏi xe, đứng dưới ánh trăng, chân đạp khói xanh, khoan thai đi vào khe núi trước mặt, chỗ đó dựng một mộc đình, bên cạnh mộc đình là một ngôi mộ.
Phong Phi Vân đứng trước mộ, nhìn thấy bia đá lạnh lùng có khắc ba chữ "Tả Thiên Thủ", nhìn qua cực kỳ bi thương.
Chung quanh vẫn còn có lá thu lưu lại, chồng chất dày đặc một tầng, gió đêm thổi tới, lá rụng bay múa, mang theo âm thanh "Ô ô".
Phong Phi Vân tu luyện phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấu phần mộ, dưới bùn đất an táng một lão nhân, lúc tuổi còn trẻ từng anh tuấn tiêu sái, tuấn lãng phi phàm, hôm nay nằm trong quan tài lạnh như băng, đã chết mấy năm, bởi vì thân thể tu tiên giả cường đại, mấy năm cũng còn không có hư thối.
Bị Kỷ Linh Xuân hủy cả đời.
- Vì sao hắn chết?
Phong Phi Vân hai tay nắm chặt, trong mắt mang theo khí tức khắc nghiệt.
Kỷ Linh Xuân lấy một cây chổi trong mộc đình ra, quét lá rụng trước phần mộ, động tác ưu nhã, tóc trắng tung bay, thản nhiên nói:
- Ta cả đời này không có yêu ai nhất, không có hận ai nhất, nhưng người mà ta cảm thấy có lỗi nhất chính là hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho hắn.
Cây chổi động động, lá rụng bay càng gấp, bay ra khỏi phần mộ.
- Chỉ cảm thấy có lỗi sao?
Phong Phi Vân vốn còn cảm thấy Kỷ Linh Xuân đáng thương, nhưng bây giờ cảm thấy nàng đáng hận.
- Mỗi một năm, ta đều tới đây tảo mộ cho hắn, cũng ở Thanh Đàn Viện niệm kinh tụng phật, siêu độ cho hắn, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã siêu độ cho hắn ba ngày rồi.
Kỷ Linh Xuân nói.
- Thế nhưng mà người cũng đã chết, ngươi tảo mộ cũng tính toán là đền bù sao, cũng quá buồn cười rồi.
Phong Phi Vân cảm giác buồn cười, trong lòng cảm thấy Thủy Nguyệt Đình giết Phượng Phi Vân, có phải an táng cho hắn, hàng năm tảo mộ cho hắn là xong chuyện không?
Kỷ Linh Xuân không hề nói gì, tiếp tục quét lá rụng, thẳng tới khi lá cây sạch sẽ lại ngổ từng gốc cỏ dại đi, tay đầy bùn đất, làm rất cẩn thận, thẳng đến khi cỏ dại trên phần mộ một cây cũng không dư thừa nàng mới dừng lại.
Đôi mắt của nàng thanh tịnh không có một tia tạp chất, giống như là hài nhi mới sinh, ngây thơ chất phác, đơn thuần, trẻ trung, nhìn qua phần mộ, nói:
- Đúng vậy a, giết người vốn nên đền mạng.
Không khí càng trở nên băng hàn, trên bầu trời có nhiều đám bông tuyết rơi xuống, bay lả tả giống như lông ngỗng, có rơi vào đỉnh đầu Kỷ Linh Xuân, có rơi vào trên vai Phong Phi Vân, rơi vào mộ bia, rơi vào phần mộ.
Đây là một trận tuyết lớn, không qua bao lâu thế giới biến thành màu bạc.
Gió lạnh gào thét, băng tuyết làm người ta lạnh lẽo.
Kỷ Linh Xuân chà xát tay, mặt trở nên đỏ bừng, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi có thể ôm ta không, ta cảm lạnh quá, mệt mỏi quá, tâm đau quá.
Phong Phi Vân cũng không có ý định đi qua ôm nàng, vẫn đứng ở nơi đó, trên vai và đỉnh đầu có một tầng bông tuyết, sau nửa ngày cũng không thấy Kỷ Linh Xuân tiếp tục nói chuyện, hơi nhìn qua nàng, phát hiện nửa người của nàng đông trong băng tuyết, từ chân tới eo đã đông thành băng tinh, bờ môi phát run, đông lạnh không còn chút máu.
Phong Phi Vân vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, chỉ ôm được nửa người của nàng, rót linh khí vào trong tay xua tan hàn khí, nhưng mà chỉ có thể làm chậm tốc độ đóng băng, căn bản không thể cứu nàng trở về.
- Ngươi trước khi tới đây đã ăn vạn năm băng phách?
Hàn khí vạn năm băng phách có thể đông cứng sinh cơ của người ta, hóa huyết nhục thành băng tinh, dung ngọc cốt làm sương lạnh, đừng nói là tu vị Phong Phi Vân hiện tại, cho dù là Tấn đế tự mình ra tay cũng không có khả năng kéo nàng ra khỏi quỷ môn quan.
Kỷ Linh Xuân giống như thiếu nữ thanh xuân vô tri, mặt đầy băng sương, gối lên ngực Phong Phi Vân, rung giọng nói:
- Khi được tin Nguyệt nhi đã chết, ta liền không có ý định sống sót.
- Thương Nguyệt vẫn chưa chết.
Hai tay Phong Phi Vân tràn đầy hỏa diễm, một đặt lên ngực, nàng, tay kia đặt lên trán nàng.
- Đã... Không trọng yếu... Ta đã nhớ lại một trăm tám mươi năm trước... Thật là tốt biết bao ah.
Kỷ Linh Xuân mang theo nụ cười bình yên, đó là nụ cười chân thành nhất, cũng là nụ cười đẹp nhất trên đời, từ từ nói:
- Thay ta... Hảo hảo... Chiếu cố nàng, ngươi đáp ứng... Ta chứ?
Phong Phi Vân gật gật đầu.
Kỷ Linh Xuân cười càng đẹp hơn, lông mi run rẩy, trong đôi mắt của nàng có giọt nước mắt chảy ra, rất nhanh đã bị hàn khí đông lại, hóa thành hai hạt băng châu lóng lánh.
Nàng đã hóa thành một bức băng điêu, băng tinh trên người nàng càng dày đặc, cách Phong Phi Vân cũng càng lúc càng xa.
Cách một tầng băng tinh có thể nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng mà tầng băng mỏng này lại cách nhau cực kỳ xa xôi, xa tới mức không cách nào vượt qua được.
Gió lạnh gào thét, lá rụng tung bay, bông tuyết như lưỡi đao chém lên người Phong Phi Vân, chồng chất trên người hắn, giống như muốn hắn biến thành băng điêu.
Trước ngôi mộ này, Kỷ Linh Xuân đã chuộc tội cả đời của nàng.
- A Di Đà Phật.
Một tiếng phật hiệu vang lên, một tiểu hòa thượng đạp tuyết đi tới, trên người bảo quang dịu dàng, đi trong phong tuyết, trong mang theo thê lương, nói:
- Nàng cả đời đều cố gắng vì sinh tồn của Kỷ gia, hi sinh danh dự, hi sinh tâm linh tinh khiết nhất, cuối cùng hi sinh chính mình.
Phong Phi Vân nói:
- Đây là ý gì?
- Kỷ gia chính là gia tộc tầm bảo sư, không được âm dương hai giới dung thứ, nàng hi sinh chính mình gả cho Tấn đế, trở thành thần phi, có Tấn đế che chở, Kỷ gia mới có thể tồn tại tới hôm nay, chuyện Tả Thiên Thủ không có chút quan hệ tới nàng, đều là Kỷ gia an bài, nhưng mà nàng lại cảm giác, cảm thấy là nàng phạm tội, thiếu nợ hắn ta.
Đại di lặc buồn bã nói ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Linh Chu
Cửu Đương Gia
Linh Chu - Cửu Đương Gia
https://isach.info/story.php?story=linh_chu__cuu_duong_gia