Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 894: Nguyệt Thần Và Độc Hoàng
T
rần Tiểu Cửu đứng ngoài chờ Hồng Hạnh đang tắm rửa, nghe tiếng nước dội ào ào đứng ngồi không yên, muốn nhanh chóng từ đại sảnh bước vào. Trong lòng hắn cũng biết Hồng Hạnh là đang đùa giỡn mình.
- Hạnh nhi, bao giờ mới tắm xong?
- Tiểu Cửu, chàng vội gì chứ? Sắp xong rồi..
Tiếng nói vừa ỏn ẻn vừa uyển chuyển của Hồng Hạnh truyền ra ngoài:
- Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, một chút xíu đã không đợi được rồi sao?
Trần Tiểu Cửu không muốn bị Hồng Hạnh tra tấn mình một cách bị động như vậy, mắt loạn chuyển, nói:
- Hạnh nhi, nàng cứ từ từ tắm nhé! Ta phải đi thương lượng đối sách với Độc Hoàng, Tuyết Tử, mẹ nuôi một lát, đợi thương lượng xong rồi, ta sẽ quay lại tìm Hạnh nhi chơi.
Nói xong, bước vài bước trong phòng, phát ra tiếng động, lại giả bộ đẩy cửa ra.
- Chàng dám?
Hạnh nhi giận dỗi:
- Chàng không được đi! Nếu không, thiếp không thèm để ý tới chàng nữa.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Ta không đi? Được thôi! Chỉ là ta thấy buồn chán quá, đâu có thể chịu được sự cô đơn này?
- Ai! Tiểu Cửu, chàng thật tệ…
Hồng Hạnh nũng nịu, ỏn ẻn nói:
- Chàng vào đi, chúng ta tắm chung.
- Hả? Thế được không chứ?
Trần Tiểu Cửu vui mừng cười không một tiếng động.
- Cái gì mà không được? Đây không phải là thứ mà trong lòng chàng muốn sao? Mau vào đi, còn giả bộ nữa, cơ hội sẽ không có đâu.
Hồng Hạnh vừa hờn dỗi, vừa dịu dàng.
Trần Tiểu Cửu đâu còn có thể chờ đợi thêm nữa, đẩy cửa đi vào phòng tắm khói tỏa như sương mù.
Giữa phòng đặt một chiếc thùng gỗ lớn, xuyên qua lớp bụi nước có thể nhìn thấy đôi mắt vụt sáng đầy quyến rũ của Hồng Hạnh, đang hướng về bên này.
Một khuôn mặt bị nước nóng làm ửng đỏ tựa như mây, càng phát ra sự kiều diễm, cái miệng anh đào hơi hé, cái lưỡi mềm mại trong môi khẽ liếm đôi môi hồng nhuận, hình ảnh tràn đầy sức hấp dẫn.
Bùm.
Trần Tiểu Cửu không muốn giả bộ bản tính tham lam của mình nữa, lột sạch quần áo, nhảy vào trong thùng gỗ, mặc cho nước bắn lên tung tóe.
- Ai dà, không thể dịu dàng chút sao?
Hồng Hạnh giận tái đi, lại quay người nhảy lên lưng Tiểu Cửu, phá đi cái mòng trên ngực Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Đợi không được rồi sao? Biết thế để chàng vội thêm chút nữa, thiếp mới bảo vào.
Tiểu Cửu cuối cùng cũng được như ý muốn, ôm được cái eo mềm mại của Hồng Hạnh, trong lòng vô cùng sảng khoái, thấy đôi mắt mông lung đầy dục vọng của Hồng Hạnh, từ khuôn mặt kiều diễm nhìn xuống dưới là bộ ngực sữa vểnh lên, gần trong gang tấc, vừa tròn vừa trắng. Hai hạt đậu đỏ điểm giữa bầu ngực trắng bóng như khích lệ hắn đặt lên một nụ hôn.
- Thật đẹp!
Tiểu Cửu thở mạnh, ôm chặt Hồng Hạnh vào lòng.
Hắn tuy đã từng gần gũi xác thịt với Hồng Hạnh, nhưng đó là triền miên trong trạng thái mê muội, đối với sự dịu dàng của Hồng Hạnh thật vẫn còn lạ lẫm.
Cho tới lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được làn da của nàng trắng mịn tới cỡ nào, mịn màng tới cỡ nào.
Hồng Hạnh không nói lời nào, hai mắt sáng lên, ngắm nhìn khuôn mặt lãng tử của Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Chàng đang nói ai đẹp?
- Đương nhiên là Hồng Hạnh!
Trần Tiểu Cửu không hiểu tại sao.
Hồng Hạnh sẵng giọng:
- Thiếp đẹp hơn nữa, cũng có thể đẹp hơn sư phụ không? Hừ…, sư phụ là người phụ nữ đẹp nhất thiên hạ, là duy nhất đó.
Tiểu Cửu cũng không thể không thừa nhận sự thực này, xoa mặt Hồng Hạnh, lấy lòng nói:
- Ngoài Nguyệt Thần, nàng đẹp nhất, như vậy là chu toàn rồi?
- Thế những người khác thì sao? Những người khác không đẹp sao?
Hồng Hạnh không thuận cũng không buông nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
- Làm gì vậy? Trong lòng ta không thẹn, nàng nhìn ta cũng vô dụng.
Trần Tiểu Cửu cười, thưởng thức bộ ngực sữa đầy đặn trắng muốt trong tay, cọ xát da thịt, cả người nóng lên, cái thứ dưới kia lại nhanh chóng thức tỉnh, chĩa vào nhụy hoa giữa hai chân của Hồng Hạnh, ra sức cọ xát, dường như muốn chui vào.
- Chàng làm gì vậy?
Hồng Hạnh ưm một tiếng, mềm mại rên rỉ, vội vàng nhếch mông lên, lấy tay che nhụy hoa, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Nàng nói làm gì?
Bàn tay của Trần Tiểu Cửu thò vào làn nước, nâng cặp đùi mượt mà của Hồng Hạnh lên, chỉnh lại tư thế ngay ngắn, tham lam nói:
- Hạnh nhi, mau ngồi lên trên.
- Không! Thiếp không ngồi.
Hồng Hạnh lắc đầu nói.
- Ngồi lên, rất thoải mái.
- Không ngồi, không ngồi.
Hồng Hạnh cúi đầu, nhìn con trăn lớn đang nghển cổ trong mong, trong lòng bất an --- cái thứ to lớn kia, lúc trước làm sao chui được vào mình?
- Hạnh nhi! Nàng làm ta vội chết đi được, rút cuộc sao nàng mới đồng ý chứ?
Trần Tiểu Cửu nóng lòng, thực sự muốn thượng cung.
- Rất đơn giản.
Hồng Hạnh nói:
- Chàng phải nói một lần cho thiếp nghe những cô gái mà chàng từng gần gũi qua, thiếp muốn nghe một chút. Sau khi nghe xong, mới có thể cùng chàng! Thiếp muốn nghe, trong những ngày thiếp không có ở đây, chàng rút cuộc đã hại bao nhiêu cô gái đáng thương rồi?
Ai! Vậy sao có thể gọi là làm hại chứ? Hai người yêu nhau, không coi là tai họa.
Trần Tiểu Cửu không có cách nào, đành phải nói ngắn gọn, nói việc của Mị Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Hoa Như Ngọc, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, Tuyết Tử, Thiên Vũ công chúa cho Hồng Hạnh nghe.
Hồng Hạnh kinh ngạc, bàn tay đột nhiên thò xuống, tóm lấy "quái vật" phía dưới của Tiểu Cửu, hung hăng nhéo một cái, nghe tiếng kêu đau của hắn, cáu giận nói:
- Sao chàng lại hại nhiều người như vậy? Chàng… chàng thật là chẳng ra sao.
Tiểu Cửu hít sâu một hơi.
Không được, cứ thế mãi, sẽ không phải thành bị vợ quản nghiêm rồi sao? Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo Hạnh nhi, "quái vật" kia nhắm ngay vào miệng khe suối Đào Nguyên của Hồng Hạnh, hung hăng đánh tới.
Nghe tiếng ngâm kiều mị của Hồng Hạnh, cảm nhận được thanh "kim cương" kia bị tầng tầng lớp thịt cắn nuốt, Tiểu Cửu thoải mái thở hổn hển, cúi đầu nhìn cơ thể mềm mại đang phủ phục ở ngực mình, đắc ý nói:
- Lần này nàng thật là thành thật à?
- Như vậy là tốt, cứ lợi hại thế, đừng nhúc nhích.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời này Hồng Hạnh triền miên với Tiểu Cửu, nhụy hoa còn chưa mở ra, bị cái vật cứng rắn kia xông vào, cơ thể mềm yếu hẳn đi.
- Chàng không phải trách ta, ta đương nhiên không nhúc nhích.
Tiểu Cửu đắc ý nhìn Hồng Hạnh đang đỏ mặt, trong lòng thấy vui thích, tìm đầu lưỡi của nàng cùng quấn quít.
Khi hắn cảm nhận được cơ thể đang căng thẳng của Hồng Hạnh thả lỏng ra, lúc này mới ôn nhu mềm mại vùng lên.
Cơ thể Hồng Hạnh mẫn cảm, phía dưới sức hút dị thường, Tiểu Cửu khẽ vặn vẹo, khiến Hồng Hạnh được đẩy lên mây mấy lần.
- Đừng…
Nhiều lần thảo phạt, Hồng Hạnh ngã vào lòng Tiểu Cửu, mềm yếu nói:
- Tiểu Cửu, thiếp không được nữa rồi, không chịu nổi nữa, chàng đừng động đậy, để thiếp nghỉ một lát, thật không ngờ, thoải mái lại mệt như thế này.
Tiểu Cửu đâu buông tha cho Hồng Hạnh như vậy, giúp nàng đứng vững trong thùng gỗ, để nàng bám vào thành thùng, cúi người nhô mông, bàn tay vuốt ve cặp mông tuyết trắng, cười xấu nói:
- Xem nàng còn dám giận tướng công nữa không? Ha ha…ta sẽ trừng phạt nặng nàng.
Nói xong, lắc eo, hơi nước lượn lờ khắp phòng tắm, lại nghĩ tới những tiếng ưm ưm.
Nguyệt Thần tới phòng Độc Hoàng trước, thấy Độc Hoàng đang nằm trên giường ngẩn người, trong mắt hàm chứa sự u oán khó hiểu đầy phức tạp.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã giúp muội một việc lớn.
Khi còn ở Hỗ gia trại, Nguyệt Thần từng đại chiến với ba người Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương và Hoa Như Ngọc, nhưng cho tới hôm nay, cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn, từ kẻ thù biến thành bằng hữu, quan hệ vẫn là khâm phục lẫn nhau.
- Tiện thể mà thôi, còn cần cám ơn sao?
Độc Hoàng vội đón Nguyệt Thần ngồi xuống, ngâm trà, cùng Nguyệt Thần đối ẩm.
- Độc Hoàng tỷ tỷ có tâm sự sao?
Nguyệt Thần thấy sự u oán hàm chứa trong mắt Độc Hoàng, nhưng không hiểu vì sao như vậy.
Độc Hoàng cười nói:
- U oán thì làm sao? Cũng là tự mình vọng tưởng mông lung mà thôi.
- Vọng tưởng?
Nguyệt Thần cười cười:
- Muội và Hồng Hạnh là thầy trò, cùng theo Tiểu Cửu làm tỷ muội, đây có coi là vọng tưởng không?
Độc Hoàng ngẩn ra.
Nguyệt Thần lại nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, trên thế giới này không có việc gì là không thể, nếu tận trong xương tủy muội không có sự to gan lớn mật của Miêu nữ, cứ chấp nhất, chỉ e bây giờ muội vẫn còn đang sống trong sự thù hận! Ôi, những thứ ngoài thân này đều là trói buộc, người khác hạnh phúc, chỉ khổ chính mình, sớm đã nhìn rõ mới tốt.
Trong lòng Độc Hoàng được khai sáng, kéo tay mềm mại của Nguyệt Thần, cười nói:
- Nguyệt Thần muội muội, tỷ tỷ thật phải cảm ơn muội rồi…
Nguyệt Thần cười hì hì nói:
- Làn da của Độc Hoàng tỷ tỷ thật đẹp, sờ vào vừa trơn vừa mịn, khuôn mặt cũng quyến rũ, xem ra còn trẻ hơn muội rất nhiều.
- Thế nào? Hai vị tuyệt sắc mỹ nhân đang so sánh sao? Ta cũng muốn chen một chân vào.
Hỗ Tam Nương truyền thanh âm trong trẻo tới.
Độc Hoàng, Nguyệt Thần đứng dậy đón chào, liền nhìn thấy Hỗ Tam Nương và Tuyết Tử cùng đi vào.
- Thế nào? Tiểu Cửu chưa tới sao?
Hỗ Tam Nương nhìn một lượt, rất kinh ngạc.
Tuyết Tử u oán lẩm bẩm:
- Hồng Hạnh muội muội cũng không tới.
Bốn mỹ nhân nhìn nhau, không kìm nổi cười rộ lên, bốn vị tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông vội dâng trà, nói chuyện vui vẻ.
Đám người Độc Hoàng lần lượt ngồi lên ghế, nói chuyện với nhau, chỉ đợi Tiểu Cửu và Hồng Hạnh tới.
Khoảng nửa canh giờ qua đi, Trần Tiểu Cửu mới đỡ Hồng Hạnh, xuất hiện ở đại sảnh.
Hai má Tuyết Tử đỏ ửng, cười nói:
- Hồng Hạnh muội muội, muội sao vậy? Cơ thể không được thoải mái sao?
- Ừ.
Giọng nói Hồng Hạnh nhỏ như muỗi, mỏng manh vô cùng.
Độc Hoàng cũng trêu ghẹo nói:
- Tiểu Cửu, sao giờ mới tới? Vừa rồi hai người làm gì vậy? Sao lại để Hạnh nhi không được thoải mái thế?
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ đừng có giễu cợt ta.
Trên mặt Hồng Hạnh đỏ ửng lên như rặng mây, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh Nguyệt Thần, ngón tay xanh nhạt, tâm loạn ý hoảng.
Nguyệt Thần ghé vào tai Hồng Hạnh, lặng lẽ hỏi:
- Hạnh nhi, vẫn ổn chứ?
Đôi mắt quyến rũ của Hồng Hạnh liếc nhìn Tiểu Cửu, thấp giọng nói với Nguyệt Thần:
- Thảm rồi, chỉ lo thoải mái, bây giờ hơi đau, Tiểu Cửu thật là gây sức ép quá.
Nguyệt Thần cười ngốc vài tiếng, cũng nói:
- Ta cũng khó chịu, sau này chúng ta cùng nhau, sẽ không bị động như vậy nữa.
- Hả?
Hồng Hạnh giật mình run rẩy, không dám đáp ứng, gật đầu không nói, thầm nghĩ sư phụ quả nhiên là Miêu nữ, thật sự dám cả gan làm loạn.
Lỗ tai Trần Tiểu Cửu rất thính, đã nghe thấy bí mật giữa Nguyệt Thần và Hồng Hạnh, trong lòng lại vui thích nghĩ: cặp sư đồ này cùng hầu hạ mình, sẽ kích thích biết bao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi