Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 896: Khang Cục Trưởng Khám Bệnh, Tôn Thánh Báo Tin
- C
ục trưởng, đã lấy xong số thứ tự.
Thư ký tiểu Hồ đi tới nói với Khang Kiện Dân.
- Ân!
Sắc mặt Khang Kiện Dân có chút khó xem, có vẻ như thật lo lắng.
Thư ký đi theo phía sau của hắn, hai người đi lên phòng khám bệnh khoa bí nước tiểu ở lầu ba bệnh viện.
Mặc dù Khang Kiện Dân là cục trưởng Cục tài chính thành phố, nhưng ở trong bệnh viện cũng không được xem là có danh, bởi vậy hắn chỉ cần đội mũ, đeo kính râm thì phong cách đã hoàn toàn bất đồng, cho dù người quen có nhìn thấy cũng chưa chắc có thể nhận ra.
Sau khi vào phòng khám ngồi xuống, bác sĩ hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Phía dưới có chút đỏ lên…
Khang Kiện Dân khó thể mở miệng.
- Ah, mấy ngày?
Bác sĩ hỏi, thuận tay ghi chép trong hồ sơ.
- Buổi sáng vừa phát hiện thì tôi tranh thủ đi khám.
Khang Kiện Dân hồi đáp.
Đối với loại chuyện này Khang Kiện Dân đương nhiên là phi thường xem trọng, cũng có một ít lo lắng, trước kia hắn chưa từng phát hiện qua loại tình huống như thế, cho nên từ buổi sáng khi đi nhà vệ sinh cho tới bây giờ, trong lòng hắn đều có chút tâm thần bất định, không được tập trung.
- Cởi quần nhìn xem…
Bác sĩ nói.
- Ở chỗ này sao?
Khang Kiện Dân có chút do dự hỏi thăm.
Đường đường một đại cục trưởng, là người đứng đầu quản lý toàn Cục tài chính, còn ngưu bức hơn cả một phó chủ tịch thành phố bình thường, lại phải ở nơi này cởi quần bị bác sĩ chỉ trỏ, điều này làm trong nội tâm Khang Kiện Dân cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng đây là chuyện không có cách nào, dù sao bên dưới sưng đỏ làm hắn thật sự không yên lòng.
Vì vậy Khang Kiện Dân chỉ do dự một chút đã đem quần cởi xuống.
Bác sĩ nhìn xem, xác thực nhìn thấy có chút sưng đỏ, hắn đeo bao tay nắm lên lật xem lại nhéo nhéo:
- Đau không?
- Nói nhảm, ông niết ai kiểu như vậy người ta cũng sẽ đau!
Khang Kiện Dân chợt nổi nóng.
- Không niết như vậy thì phải niết thế nào? Giúp ông đánh máy bay sao?
Bác sĩ càng nóng tính hơn cả hắn.
- Ông…
Khang Kiện Dân muốn bộc phát, nhưng nghĩ lại không muốn, dù sao hiện tại mình đến nhờ người ta khám bệnh nên đành phải nhịn xuống.
Bác sĩ khám hồi lâu, nói:
- Chỉ bị đỏ thì thật kỳ quái, không bị sưng, nếu không niết thì có cảm giác ngứa hay đau nhức gì không?
- Không có!
Khang Kiện Dân đáp.
- Xét nghiệm máu với nước tiểu đi.
Bác sĩ ghi chép trong hồ sơ, lại viết tờ giấy cho hắn.
- Không rút máu được không? Tôi bị choáng máu!
Khang Kiện Dân hỏi.
- Ông cứ nói đi?
Bác sĩ liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại.
Khang Kiện Dân không lên tiếng bực tức đi ra ngoài, để thư ký tiểu Hồ cầm giấy xét nghiệm đi giao nộp phí, sau đó lên lầu ba rút máu xét nghiệm, lại đi vào nhà vệ sinh lấy chút nước tiểu đem kiểm tra.
Đợi hơn hai tiếng, kết quả rốt cục đưa tới, lại cầm kết quả quay về chỗ bác sĩ.
Bác sĩ đeo kính cẩn thận quan sát giấy xét nghiệm kết quả, có chút kinh ngạc nói:
- Không bị lây nhiễm, tình huống không tệ. Chỉ bị chút mỡ trong máu, ông rất khỏe mạnh thôi, không bệnh gì.
- Không bệnh thì sao lại bị đỏ như vậy?
Khang Kiện Dân nghe xong tỏ vẻ phi thường hoài nghi.
- Dù sao không đau không ngứa, nói không chừng vài ngày sẽ không có gì nữa.
Bác sĩ nói.
- Vạn nhất có chuyện thì sao? Chẳng phải làm chậm trễ bệnh tình?
Lúc này tâm tình Khang Kiện Dân phi thường phiền muộn, hắn trực giác cho rằng bị bác sĩ này là một lang băm, lang băm hại người thôi!
Vạn nhất chỗ đó của mình thật sự xảy ra vấn đề vậy ngày sau…Khang Kiện Dân có chút không dám tưởng tượng.
- Ông đúng thật là phiền…nếu không được thì ông qua bên khoa truyền nhiễm đi…
Bác sĩ cảm thấy bực mình, kéo ra một tờ giấy viết viết nói.
- Ông làm việc sao vậy? Nhìn không ra bệnh lại trốn tránh trách nhiệm…
Khang Kiện Dân tức tối nói.
- Vậy ông nói phải làm sao bây giờ?
Bác sĩ cũng không yếu thế:
- Nơi này là bệnh viện, ông không nghe theo lời dặn của bác sĩ, chúng tôi làm sao làm việc đây? Nếu như mỗi người bệnh đều giống như ông, bệnh viện chúng tôi làm sao khám chữa bệnh cho người khác?
Hai người lập tức ồn ào lên, thư ký tiểu Hồ nhìn thấy liền vội vàng tách rời hai người ra xa.
Nghe được trong phòng ồn ào, tiểu hộ sĩ vội chạy qua khuyên can.
Nghe xong bệnh trạng của Khang Kiện Dân, tiểu hộ sĩ liếc mắt nhìn hắn cảm giác người này có chút nhìn quen mắt, vì vậy nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại nói với bọn họ:
- Không sao, để cho tôi nhìn xem một chút!
Tiểu hộ sĩ gương mặt xinh đẹp, Khang Kiện Dân cũng không có ý tứ cự tuyệt vì vậy đi sang một bên đem màn kéo lại, cởi quần cho tiểu hộ sĩ nhìn xem.
- Thật không giống như là có bệnh…
Tiểu hộ sĩ nhìn xem một chút, thuận tay cầm một bông gòn chấm chấm cồn, sau đó xoa xoa lên chỗ đó của Khang Kiện Dân, liền phát hiện bông gòn chuyển thành màu đỏ, không khỏi nở nụ cười:
- Không có chuyện gì đâu, là son môi, là loại không thấm nước!
- Ah?
Bác sĩ nghe xong lập tức có chút ngoài ý muốn, thở dài nói:
- Xem ra cần phải kiên trì học tập thêm ah, chuyên nghiệp không tinh, lầm bệnh của người thôi!
Khang Kiện Dân nghe xong nhìn bông gòn bị nhiễm đỏ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ tới chuyện tối hôm qua trong nội tâm lập tức hiểu ra, giờ này khắc này không cần nói thêm gì nữa, kéo quần lên mặc lại liền đi nhanh ra khỏi phòng.
Hôm nay xem như ném mất mặt mũi, may mắn là không bị người nhận ra, bằng không mà nói…trong lòng Khang Kiện Dân thầm nghĩ, chỉ sợ không qua được vài ngày đầu đường cuối ngõ truyền lưu chuyện mất mặt này của hắn mất rồi.
Hắn đi ra ngoài mới nhớ tới việc này, quay đầu lại nói với thư ký tiểu Hồ:
- Cậu cảnh cáo bọn họ, đừng cho họ đi nói lung tung! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Tiểu Hồ ứng tiếng, sau đó quay trở lại, vừa đi khỏi chỗ rẽ nơi hành lang thì nhịn không được ôm bụng phá lên cười.
- Mẹ kiếp nó! Hôm nay ngày mấy, không ngờ lại gây ra ô long lớn như vậy!
Khang Kiện Dân càng nghĩ càng thêm phiền muộn, chui vào trong xe buồn bực hút thuốc.
- Cục trưởng, như thế nào?
Tài xế hỏi thăm.
- Không có chuyện gì, chỉ đi một chuyến không công thôi, làm chậm trễ thời gian!
Khang Kiện Dân châm điếu thuốc rít hai hơi, sắc mặt lúc này mới khôi phục lại bình thường.
Qua được vài phút thư ký tiểu Hồ chạy tới không kịp thở.
- Cục trưởng, điện thoại!
Tiểu Hồ nói:
- Là điện thoại của chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố Tôn Thánh gọi tới.
- Tôn Thánh? Hắn có chuyện gì?
Khang Kiện Dân nghe xong có chút kỳ quái.
Mặc dù nói Tôn Thánh cùng hắn đều là cán bộ cấp chính phòng, hơn nữa địa vị của cục trưởng Cục tài chính như hắn phi thường trọng yếu, nhưng hắn cũng không dám khinh thị Tôn Thánh.
Dù sao Tôn Thánh làm việc bên cạnh chủ tịch thành phố, tiếp xúc lãnh đạo nhiều hơn, xem như là nhân vật tri kỷ bên cạnh lãnh đạo, nếu như nói đắc tội hắn, có lẽ Tôn Thánh không cách nào trực tiếp trả thù, nhưng thường xuyên thổi gió bên tai lãnh đạo vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.
Bởi vì có câu nói ba người thành hổ, có một số việc nếu nghe được nhiều lần sẽ bị xem là sự thật.
Vạn nhất có một ngày bên mình xảy ra đường rẽ, bên lãnh đạo mất hứng người khác lại đốc xúi vào, vậy thì mình xong rồi.
Bởi vậy Khang Kiện Dân không dám lãnh đạm, lập tức gọi điện cho Tôn Thánh.
- Chào Tôn chủ nhiệm, tôi là lão Khang bên Cục tài chính!
Khang Kiện Dân nói ra.
- Chào Khang cục trưởng, gần đây bên chỗ các vị có phải có chút không yên ổn hay không?
Tôn Thánh dò hỏi trong điện thoại.
- Không có ah?
Khang Kiện Dân nghe xong trong lòng có chút kinh ngạc:
- Ý của Tôn chủ nhiệm muốn hỏi gì?
- Ah, không có là tốt rồi!
Tôn Thánh chậm rãi nói:
- Gần đây có thư tố cáo đưa tới bên Ủy ban thành phố, nói ông cùng Hà phó cục trưởng Cục dân chính cấu kết đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế, may mắn để cho tôi nhìn thấy, nếu để cho lãnh đạo thấy, còn không đem ông bắt ra xử lý điển hình sao!
- Ti…
Khang Kiện Dân nghe xong trên trán tuôn mồ hôi lạnh.
Chuyện này thật sự không phải là chuyện bịa đặt, nhưng không quan hệ lớn tới Khang Kiện Dân, hắn dù sao cũng là cục trưởng Cục tài chính, muốn lấy chút tiền có cần tự mình động thủ?
Những xí nghiệp cùng đơn vị tương quan tìm hắn thật sự là quá nhiều, không cần hắn mở miệng đã có người muốn nhét tiền vào nhà hắn.
Khang Kiện Dân xem như là một cán bộ ổn trọng, cũng có thu nhận chút ít tiền nho nhỏ, nhưng làm việc rất có kỹ xảo, tuyệt đối sẽ không công khai nhận hối lộ, càng không khả năng đánh chủ ý với vật tư cứu tế, làm vậy thật sự là quá mất mặt.
Nhưng chuyện này xác thực có chút ít quan hệ với hắn, bởi vì người làm chuyện này không phải ai khác mà chính là bạn học cũ Hà Mộ Chi.
Bên Cục dân chính kỳ thật vẫn có chút tiền, nhất là Cục dân chính quản lý bên hỏa táng cùng nghĩa địa công cộng, thu nhập phi thường khả quan, vật tư cứu tế tuy cũng do Cục dân chính thống nhất quản lý, nhưng đầu nhập chưa đủ, hàng tồn trong kho đã lâu, rất nhiều đều là bỏ mặc cho chuột gián cắn xé không thể dùng.
Hà Mộ Chi là vợ của Trương bộ trưởng bên chính hiệp, bản thân cũng là cán bộ cấp phó phòng, nhưng lại không được phân công quản lý bộ môn gì béo bở, vì vậy khá xem trọng chuyện tiền tài.
Lần này bên quân phân khu cùng quân khu tỉnh khẩn cấp gẩy xuống một nhóm vật tư cứu tế, đưa qua cho huyện Từ Lăng, bởi vì số lượng khá lớn hơn nữa không phải do Ủy ban thành phố trực tiếp gẩy xuống, cho nên Hà Mộ Chi được phân công quản lý nhóm vật tư này liền nổi lên đầu óc.
Dù sao quần chúng gặp tai họa cũng không dùng được nhiều đồ vật như vậy, nhất là hiện tại vấn đề đập nước đã được tạm thời xử lý, có lẽ rất nhanh có thể quay về thôn làng, có nhiều vật tư không dùng tới, vì vậy Hà Mộ Chi cảm thấy bán đi một số vật tư cũng không phải chuyện gì lớn.
Khang Kiện Dân chướng mắt số tiền kia, nhưng lại đi giúp đỡ Hà Mộ Chi bán trao tay khoản vật tư nọ, cho nên nếu bị truy cứu trách nhiệm thì hắn cũng trốn không thoát.
Nghĩ tới vấn đề này, hắn cảm thấy đau đầu, liền gọi điện thoại cho Hà Mộ Chi, cùng cô ta nói lại chuyện này, bảo Hà Mộ Chi phải nhanh chóng xử lý.
- Hiện tại đã có người nhìn chằm chằm vào chuyện này rồi, nếu không xử lý gọn gàng cả hai chúng ta đều xong đời đấy, mặt mũi Trương bộ trưởng nhà cô lớn, có thể để cho hắn giải quyết chuyện này hay không?
Khang Kiện Dân nói với Hà Mộ Chi trong điện thoại.
- Chuyện nhỏ thôi mà, không phải chỉ bán vài lều vải thôi sao…
Hà Mộ Chi nghe xong có chút không cho là đúng nói:
- Chỉ với gã quyền chủ tịch thành phố nhỏ bé đó? Hứ, còn không biết hắn có thể làm được vài ngày đâu!
- Mọi chuyện đều không thể phớt lờ, người ta tuy nhỏ nhưng cũng là chủ tịch thành phố!
Khang Kiện Dân nhắc nhở.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Môn
Thao Lang
Quan Môn - Thao Lang
https://isach.info/story.php?story=quan_mon__thao_lang