Chương 890 : Gặp Nam Thiên
ỏ ra bốn thanh Tuế Nguyệt mộc kiếm, đánh cược một tương lai rất có thể sẽ không xuất hiện, đối với Mạnh Hạo mà nói, là một lần cược lớn.
- Một thanh Tuế Nguyệt mộc kiếm, đều đại biểu cho hàng đống linh thạch...
Mạnh Hạo nén đau lòng, chôn từng thanh kiếm xuống, trong mỗi một thanh mộc kiếm đều ẩn chứa ước mong và kỳ vọng của hắn.
Bốn khu vực, mỗi nơi Mạnh Hạo đều phải trải qua lựa chọn tỷ mỉ mới tìm được. Thậm chí bốn nơi này, đều dựa theo những nơi được bảo tồn tương đối hoàn hảo trong bảy ngọn sơn phong, dựa theo ký ức của hắn ở cảnh giới thứ nhất.
Lấy cái này đảm bảo, nếu như... Thực sự có thể xuất hiện trong hiện thực, hắn cũng có thể thuận lợi lấy về.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Mạnh Hạo lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống mặt đất, ánh mắt quét qua bốn chỗ chôn kiếm, vẻ chờ mong trong mắt càng lúc càng đậm.
- Nếu thành, con đường tu hành của ta từ đây thuận lợi, nếu không thành... Ta cũng thấy bình thường, không có gì đáng tiếc.
Mạnh Hạo nhìn lại, nhớ kỹ bốn vị trí, quay người rời đi, lao thẳng về phía núi thứ tư.
Thời gian thoáng qua, lại thêm nửa tháng, cảm giác thế giới trùng điệp, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày. Mỗi lần xuất hiện, từ lúc ban đầu chỉ là trong khoảnh khắc, đã dài đến mấy nhịp thở. Những ngày này, Mạnh Hạo không gặp Kha Vân Hải, cho dù có đi thỉnh an, cũng chỉ cách qua cánh cửa động phủ.
Hắn không biết Kha Vân Hải đang làm gì, nhưng chỉ cần nghe được giọng của Kha Vân Hải, tâm tình Mạnh Hạo liền bình tĩnh lại. Cha con trong kiếp này, đối với Mạnh Hạo mà nói, là thu hoạch lớn nhất của hắn trong viễn cổ hư ảo này.
Hứa Thanh vẫn chưa kết thúc bế quan, cảm ngộ của nàng có vẻ cực kỳ thuận lợi, mỗi lần Mạnh Hạo nhìn thấy, đều có thể cảm nhận được biến hóa và khác biệt trong hồn phách nàng.
Dường như nàng, hoàn toàn chìm đắm trong đạo pháp, trên dung nhan không tính là tuyệt đẹp kia, lại có thêm một chút khí chất khó tả. Khí chất này, khiến người khác khó quên, mê đắm trong đó.
- Chắc là sắp rồi, cảm giác trùng điệp càng mạnh mẽ, càng thường xuyên, bọn họ sẽ càng không ngồi yên.
Mạnh Hạo ngồi bên ngoài động phủ, nhìn bầu trời đang hoàng hôn, mây đen dần ngưng tụ, trong lòng tự nhủ.
Mấy ngày này, hắn không chủ động đi tìm những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên, mà bình tĩnh ở trên núi thứ tư, luyện chế vô trung sinh hữu đan, cảm ngộ đạo pháp. Mạnh Hạo tin tưởng, những người này... Sẽ đến tìm mình.
Mà một khi đã đến, nhất định sẽ là tuyệt đại đa số, trừ Hô Diên Lão Tổ vừa gặp nhất định phải phân sống chết!
Mưa rơi rào rào trong Yêu Tiên Tông, làm xuất hiện màn mưa, khiến cho cả thế giới mờ mờ ảo ảo. Trong thế giới mờ ảo này, Mạnh Hạo nhìn thế giới, đột nhiên có cảm giác không rõ ràng, hắn không biết là thế giới bản thân đang ở mờ ảo, hay là màn mưa mờ ảo, hay là... Tất cả đều mờ ảo.
Giống như một giấc mơ.
Cơn mưa kéo dài ba canh giờ, mới ngớt lại, đất trời tràn ngập hàn khí, xuất hiện sương mù, cho đến khi mặt trời ló rạng, ánh nắng xuyên qua màn sương, khiến cho màn sương từ từ tan đi, khiến khoảng mơ hồ đó dần rõ ràng hơn, giống như một cuộn tranh, từ từ mở ra.
Sáng sớm, có một thanh kiếm tới đây.
Thanh kiếm ào ào lao tới không biết từ nơi đâu, phóng thẳng về phía Mạnh Hạo, nhưng không hề bị trận pháp của núi thứ tư ngăn cản. Hiển nhiên … trên thanh kiếm này, có chỗ đặc thù.
Khi thanh kiếm này đến trước mặt Mạnh Hạo, lơ lửng phía trước hắn nửa trượng, phía trên lấp lánh quang mang lúc sáng lúc tối, mơ hồ có thể nhìn thấy, trên thanh kiếm này, có dấu tích được người dùng hồn lạc ấn.
Đó là một chữ.
Phương.
Mạnh Hạo cười, hắn đã chờ được người hắn muốn chờ.
Tay phải đưa lên túm lấy, thanh kiếm rơi vào trong tay Mạnh Hạo, hắn phát tán thần thức, quét qua trên kiếm, trong đầu lập tức xuất hiện một đoạn truyền âm.
Nghe được truyền âm, Mạnh Hạo cười càng thêm tươi, hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại.
Mãi đến quá trưa, lúc hoàng hôn, đôi mắt Mạnh Hạo đột ngột mở ra, thân thể vừa động, hóa thành cầu vồng, lao ra ngoài ngọn núi, lao thẳng tới núi thứ nhất, tới gần nơi ở của một đệ tử ngoại môn.
Thời gian không dài, Mạnh Hạo đi tới nơi này, xung quanh không một bóng người, rất yên tĩnh, phía trước Mạnh Hạo, có ba căn phòng liền nhau. Mạnh Hạo đi tới căn phòng thứ hai, ở bên ngoài căn phòng thứ ba, tay phải vung lên, cánh cửa lập tức mở ra, hắn không hề chần chừ bước thẳng vào trong.
Vừa mới bước vào, lập tức có mấy chục ánh mắt nhìn về phía hắn.
Căn phòng rất lớn, trong đó đã có mấy chục người chờ đợi, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, nhìn thấy trong đám người chia thành mấy nhóm khác nhau.
Đồng thời, mấy đám người này, vì lý do địa vực, tự mình chia ra, mỗi địa vực gần như đều tập trung lại một chỗ. Dù sao cùng một địa vực, cho dù có sát cơ, cũng phải tính toán sau khi sự việc bại lộ, dẫn tới phiền phức.
Trong đó nhóm có nhân số nhiều nhất, lại là Quý gia, có tất cả bảy người, ai nấy đều có thân phận đệ tử nội môn, ánh mắt đầy tinh thần, cho dù không nói lời nào, nhưng khí thế bản thân, không hề ẩn giấu, ai nấy đều có thực lực không kém, càng mơ hồ có một chút cao ngạo.
Bảy người này, ba nữ bốn nam, chói mắt nhất là hai người, trong đó một người là Quý Tiếu Tiếu, người còn lại là một nam thanh niên, trên trán gã, có một ấn ký tam xoa kích, thỉnh thoảng lại lóe lên, khiến gã có vẻ nguy hiểm. Từ cảm giác, người này có bộ dạng khá giống với Quý Minh Phong bị Mạnh Hạo đánh chết.
Gã, chính là Quý Minh Không trong gia phả Quý gia!
Nhưng mà, bảy người này, Mạnh Hạo để ý nhất, lại không phải là Quý Minh Không và Quý Tiếu Tiếu, mà là một thanh niên thấp bé sau lưng họ, tướng mạo không hề nổi bật, vẻ mặt như mỉm cười.
Người này nhìn thì bình thường, nhưng lúc ánh mắt Mạnh Hạo quét qua bảy người, chỉ có ở người thanh niên này mới cảm nhận được một chút nguy cơ.
Nhưng chỉ chút nguy cơ này, trên người những người Quý gia này, Mạnh Hạo không cảm nhận được địch ý khắc cốt ghi tâm không chết không thôi. Dường như với cái chết của Quý Minh Phong, bọn họ không biết là Mạnh Hạo làm.
Mạnh Hạo có vẻ tùy ý nhìn Quý Tiếu Tiếu một cái, Quý Tiếu Tiếu không nói gì, mà đưa mắt nhìn lại.
Trừ bảy người Quý gia ra, còn có Phương gia, Phương Du như cười như không nhìn Mạnh Hạo, sau lưng Phương Du, có hai người đàn ông, ai nấy đều mang ánh mắt bất thiện, lạnh lùng đánh giá Mạnh Hạo.
Nhìn thấy hai người, Mạnh Hạo nghĩ đến lời Phương Du từng nói, lần này Phương gia có ba người tới, nghĩ đến hai người này, chắc là hai người còn lại của Phương gia rồi.
Điều khiến Mạnh Hạo lưu ý là, trên tay phải hai người này, nhìn như bình thường, nhưng Mạnh Hạo từng dùng thiền dực thủ sáo của Phương gia, nên vừa nhìn đã nhận ra, tay phải hai người có chỗ bất phàm.
Tới từ Đông Thổ, trừ Quý gia và Phương gia, còn có một vài người nữa. Những người này phần lớn đi theo sau lưng Quý gia và Phương gia, ánh sáng của bản thân bị che khuất, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng tu vi của bọn họ, đều không hề tầm thường, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua, trong số những người này, hắn để ý đến một người đàn ông cao gầy.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên