Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Tài
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 887: Mang ĐứA Nhỏ Đi LàM
N
gày hôm sau.
Gia thuộc viện thị ủy.
Sáng sớm, ngày mới vừa lên, Đổng Học Bân trên giường ngủ đã bị từng đợt tiếng khóc của trẻ con đánh thức, âm thanh rất lớn, làm màng tai hắn bị ngứa.
"Oa oa oa!"
"Mẹ! Đứa nhỏ khóc!"
"Oa oa oa!"
"Vân Huyên! Đem đứa nhỏ ôm đi đi!"
"Oa oa oa!"
"Tuệ Lan? Vân Huyên? Có nghe thấy không?"
Tiểu Thiên Thiên oa oa khóc lớn, càng khóc càng lợi hại.
Đổng Học Bân lúc này mới thanh tỉnh một chút, dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, nhìn con gái cùng ngủ trong chăn, hung hăng vỗ đầu một cái, Vân Huyên nằm viện, mẹ già ở tại bệnh viện chăm sóc cô ấy, mình con gái ngày hôm qua đã được giao phó cho mình rồi, đi tìm Vân Huyên và Loan Hiểu Bình? Tạ Tuệ Lan mấy ngày trước cũng đi công tác ở phía nam, hiện ở nhà chỉ có Đổng Học Bân và Thiên Thiên hai người.
Đổng Học Bân cuống quít ôm con gái từ chăn trong ra, đưa tay sờ, tả lót đã ướt nhẹp, không biết cả đêm đã đi bao nhiêu lần, vì vậy nhanh chóng cởi tả lót ra, xuống giường từ trong ngăn tủ tìm một cái tả mới, chân tay vụng về thay cho con bé.
"Không khóc không khóc."
"Oa oa oa!"
"Ai da, làm sao vậy tiểu bảo bối của ba?"
"Oa oa oa!"
"Có phải là đói bụng? Đừng nóng vội đừng nóng vội, ba đi pha sữa cho con!"
Buông con gái xuống, Đổng Học Bân lại gấp gáp chạy ra lấy sữa bột, đổ nước nóng và sữa bột vào trong cái bình sữa, sau đó quay về phòng nhanh chóng đưa đến bên mép tiểu Thiên Thiên cho con bé uống, "Uống đi uống đi."
Tiểu Thiên Thiên nhìn nhìn, cái miệng nhỏ nhắn hút chụt chụt liên tiếp.
Nhưng vừa uống một ngụm, tiểu Thiên Thiên mắt to đỏ lên, oa một tiếng lại khóc ầm lên!
Đổng Học Bân tay bận chân loạn, "Làm sao vậy? Uống đi? Không phải đói bụng sao?"
Tiểu Thiên Thiên lấy tay hất bình sữa, nói cái gì cũng không uống, khóc liên tục.
Đổng Học Bân sờ bình sữa, một lát sau mới phát giác là sữa quá nóng, làm đứa nhỏ bị phỏng, hắn lại nhanh chóng mở nắp bình sữa đem đến cửa sổ thổi từng hơi, cuối cùng chờ không khác biệt lắm mới đem bình sữa lại, lại một lần nữa đưa tới bên mép của tiểu Thiên Thiên, "Lúc này được rồi."
Tiểu Thiên Thiên hút chụt chụt, rốt cục ngừng khóc, biểu tình cực kỳ thỏa mãn.
Đổng Học Bân thở một hơi thật dài, nhìn thời gian, chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, đồng thời tắm rửa một cái. Chỉ là tắm rửa đến phân nửa thì đứa nhỏ lại oa oa lên, Đổng Học Bân ngay cả quần áo cũng không mặc bỏ chạy ra, vừa thấy tiểu Thiên Thiên lại đi tè, liền vỗ cái trán của mình, thay đổi một cái tả không ướt khác, sau đó còn ôm vào phòng vệ sinh dùng khăn lông lau lau cái mông nhỏ, thay quần áo mới mà mẹ già mua cho đứa nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn đặc biệt khả ái.
Tiểu Thiên Thiên hoa chân múa tay vui sướng, vui vẻ vô cùng.
Đổng Học Bân ngáp một cái, thật muốn ngủ tiếp một tiếng nữa.
Trước đây chuyện chiếu cố con gái đều là Cù Vân Huyên làm, sau đó là Loan Hiểu Bình bận trước bận sau, Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng chưa làm qua, cùng lắm chỉ nghĩ rằng pha sữa thay tả cho con mà thôi, cho nên cũng không nghĩ rằng chăm đứa nhỏ có bao nhiêu khó khăn, đêm qua trong bệnh viện mới thống khoái đáp ứng mẹ già và Vân Huyên như vậy, ai mà ngờ, mới có một buổi sáng thôi mà Đổng Học Bân đã có chút mệt mỏi, lần đầu tiên biết chăm đứa nhỏ thì ra mệt như thế, một hồi khóc một hồi cười một hồi ồn ào, bạn cũng chẳng biết đứa nhỏ rốt cuộc muốn làm gì, buổi sáng hôm nay lăn qua lăn lại Đổng Học Bân mấy bận, ngáp liền mấy cái, mí mắt đều có chút cảm giác mở lên không nổi.
Tám giờ hơn.
Cũng nên đi làm, con gái phải làm sao bây giờ?
Đưa về bệnh viện cho mẹ già và Vân Huyên? Khẳng định không có khả năng, bệnh viện nhiều khuẩn lắm.
Để đứa nhỏ một mình ở nhà? Lại càng không được, Đổng Học Bân cũng lo lắng.
Suy nghĩ nửa ngày, Đổng Học Bân vẫn là ôm con gái lên, hung hăng hôn một cái lên mặt, "Tiểu bảo bối, ngày hôm nay cùng ba ba đi làm, có được hay không?"
Tiểu Thiên Thiên nha nha một tiếng.
"Đáp ứng? Vậy được, bất quá con phải nghe ba ba nói, tới cơ quan của ba ba không được bướng bỉnh, nếu không ba ba sẽ đánh cái mông nhỏ của con."
"Nha!"
"Ha ha, đi thôi!"
Ôm đứa nhỏ xuống lầu lên xe, Đổng Học Bân một đường chạy vào cơ quan.
Trong đại viện thị ủy, không ít người cũng tới đi làm, thấy Porche của Đổng Học Bân, có vài người lập tức thấp giọng giao tiếp, có người của thị ủy, có người của chính phủ thành phố, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ cái gì, hình như đều nghị luận chuyện của Đổng Học Bân, khiến cho Đổng Học Bân có chút khó hiểu. Nhưng mà cửa xe đang đóng, đứa nhỏ lại oa oa ầm ĩ ở trong xe, Đổng Học Bân cũng không nghe thấy bọn họ nói cái gì.
Phía sau nói tôi cái gì?
Nhiều người bàn tán khe khẽ như vậy?
Đổng Học Bân tuy rằng sớm làm quen với cái biểu tình này, nhưng vẫn có chút không thích ứng, mở cửa xuống xe, trực tiếp lên lầu trở về phòng làm việc của mình.
Thời gian còn sớm, ủy ban kỷ luật chưa có tới nhiều.
Đổng Học Bân ném cho tiểu Thiên Thiên một món đồ chơi búp bê, khiến cho con bé nằm một mình trên sô pha, "Từ từ chơi đi, không được ngậm trong miệng, ba ba phải ăn điểm tâm."
Lúc này, khoa viên Chu Trúc của phòng giám sát số một vừa lúc đi ngang qua chổ cửa.
Đổng Học Bân vừa nhìn, gọi lại cô ấy, "Tiểu chu, La chủ nhiệm tới bảo cô ấy tìm tôi một chút."
Chu Trúc lập tức đáp ứng, tiếp theo mắt thấy được tiểu bảo bảo trên sô pha, kinh ngạc a một tiếng, lập tức cười hì hì chớp chớp mắt với cục cưng, "Chủ nhiệm, đây là đứa nhỏ của ngài?"
Đổng Học Bân cười ừm một cái, "Đứa nhỏ của chị họ tôi, cũng là con gái của tôi, con gái nuôi."
Đứa nhỏ của chị họ? Cũng là con gái nuôi? Chu Trúc trong lòng nói cái này là bối phận gì hả? Rối loạn như thế?
Nhưng Chu Trúc cũng không hỏi nhiều, "Thì ra là tiểu công chúa, thật là khả ái."
"Ha ha, cũng là quá nghịch ngợm, suốt ngày khóc ầm ĩ còn muốn chơi, không bớt lo."
Chu Trúc yêu thích nhìn cục cưng, vừa đem con mắt nháy chọc con bé vừa vuốt mông ngựa nói: "Đứa nhỏ khẳng định phải nghịch ngợm, bất quá nói thật đi, tôi chưa thấy qua tiểu bảo bảo nào xinh đẹp như thế, tôi nhìn mà tâm ngứa lên muốn sinh một đứa nhỏ như vậy, tiểu gia hỏa này trưởng thành khẳng định là một đại mỹ nhân."
Nghe người khác khen mình con gái, Đổng Học Bân đặc biệt vui vẻ.
Chu Trúc vừa đi, Đổng Học Bân cũng đem đồ ăn sáng mua trên đường lấy ra ăn.
Sau vài phút, cửa phòng làm việc bị người gõ, La Hải Đình mỉm cười đi vào, "Chủ nhiệm, cậu tìm tôi?"
Đổng Học Bân gật đầu, chờ cô ấy sau khi đóng cửa, mới cười bảo cô ấy ngồi xuống, "Vừa mua sữa đậu nành và bánh quẩy, còn nóng lắm, ăn một chút không?"
La Hải Đình cười nói: "Ngày hôm nay dậy trễ, thật đúng là không ăn điểm tâm, vậy tôi cũng không khách khí với cậu?"
"Nhanh ngồi đi” Đổng Học Bân chia cho cô ấy phân nửa.
"Đừng, chị uống sữa đậu nành là được rồi."
"Vậy ăn cái này đi? Mua hai phần, một mình tôi cũng ăn không hết."
Hai người mặt đối mặt ngồi ở trước sau bàn công tác, bắt đầu ăn bữa sáng.
"Chị La." Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn nhìn cô ấy, nói: "Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn hỗ trợ, sau đó có cho chị thêm phiền phức gì không?"
"Không có." La Hải Đình hơi xua tay, mỉm cười nói: "Một cái nhấc tay."
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Thật ra buổi trưa ngày hôm qua ở nhà hàng Liễu Dương, tôi kêu chị..."
Người khác có thể không xác định chuyện này có bao nhiêu dính dáng với Đổng Học Bân, nhưng La Hải Đình khẳng định biết, bởi vì hắn kêu mình hẹn Lý Thái Bá, kêu tìm Từ Đại Binh, còn đang buổi trưa bảo mình đi phòng vệ sinh, sau đó Vạn Tư Triêu xảy ra chuyện, La Hải Đình dù có ngốc cũng khẳng định rõ ràng, chuyện này nếu như không có La Hải Đình hỗ trợ và làm chứng, Đổng Học Bân cuối cùng cũng không có biện pháp trừng trị Vạn Tư Triêu và Lý Thái Bá mấy người, cho nên đối với La Hải Đình hỗ trợ Đổng Học Bân vô cùng cảm ơn, lúc này mới nghĩ cũng không cần gạt cô ấy, muốn nói với cô ấy một tiếng.
Nhưng La Hải Đình ngắt lời nói: "Học Bân, thật ra cho dù cậu không nói với tôi, tôi lúc đầu cũng muốn mời Lý Thái Bá Từ Đại Binh ăn."
Chị La rất biết nói, cũng không muốn biết bên trong cụ thể xảy ra cái gì.
Đổng Học Bân gật đầu, giơ ly sữa đậu nành nói: "Nói chung cảm ơn, nào, sữa đậu nành thay rượu, tôi kính chị một ly."
"Đừng khách khí, cậu là lãnh đạo của tôi, tôi kính cậu." La Hải Đình cười chạm ly với hắn.
Chuyện này qua rồi thì qua, chị La nếu không muốn biết, Đổng Học Bân đương nhiên cũng sẽ không nói, càng đỡ phải nói dối giải thích.
"Tới, ăn bánh quẩy đi."
"Chủ nhiệm cũng ăn đi."
"Được rồi... A."
"Ơ? Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, bị dầm đâm vào tay." Đổng Học Bân dùng đũa xài một lần, dầm đặc biệt nhiều, lúc gắp bánh quẩy cho chị La bị đâm vào ngón tay.
La Hải Đình lập tức nắm cổ tay của hắn, lo lắng nói: "Nhanh cho tôi xem, a, chảy máu rồi."
"Chuyện nhỏ." Đổng Học Bân không cho là đúng nở nụ cười dưới, chút vết thương ấy hắn căn bản không để ở trong lòng.
Bất quá La Hải Đình lại là vẻ mặt yêu thương, hơi hạ thấp người, không nói hai lời đem ngón trỏ trên tay phải của Đổng Học Bân ngậm vào trong cái miệng nóng ẩm của cô ấy.
Đổng Học Bân kinh ngạc, "Đừng đừng."
La Hải Đình nhổ ngón tay hắn ra, "Khử trùng, không chừng có thể bị nhiễm trùng." Nói xong, lại há miệng, hút một ngụm.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy xung quanh ngón tay tất cả đều xúc cảm vừa mềm mại lại nóng hổi, đột nhiên, đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của hắn, liếm liếm, không chỉ đem vết thương của Đổng Học Bân liếm sạch, ngay cả các đốt ngón tay cũng bị liếm từ trên xuống dưới một lần. Trên tay rất ngứa, Đổng Học Bân ho khan một tiếng, vô cùng ngượng ngùng, nhưng không ngăn cản được cũng không nói được cái gì, rất thoải mái ủa.
La Hải Đình hút đủ vài phút, đầu lưỡi liếm trên đầu ngón tay của Đổng Học Bân cũng đủ vài phút, trong lúc đó hai người không ai nói chuyện, bầu không khí trong phòng rất mờ ám.
"Chị La, cảm ơn." Đổng Học Bân nói.
La Hải Đình mân mê khóe môi chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: "Không có việc gì, đừng dùng cặp đũa kia, không được thì hai ta dùng một đôi."
Ngón trỏ rốt cục từ trong miệng cô ấy đi ra.
Cái vết thương kia đã không còn chảy máu, vốn nó cũng không phải vết thương lớn gì, bất quá hiện tại trên đầu ngón tay của Đổng Học Bân đã tràn đầy nướt bọt ẩm ướt của La Hải Đình.
Có chút dính dính.
Có chút kiều diễm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Tài
Thường Dụ
Quyền Tài - Thường Dụ
https://isach.info/story.php?story=quyen_tai__thuong_du